Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 106

Sau khi lên xe quả thật Kiều Lam hơi mệt mỏi, nhưng không mệt mỏi đến mức thiếp đi.

Cô đã nghĩ thông suốt, sau này cô muốn ở bên cạnh Đàm Mặc, muốn mối quan hệ giữa hai người thay đổi, vậy nên thỉnh thoảng cô sẽ cố ý thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại một chút, vừa để Đàm Mặc từ từ cảm nhận được sự khác biệt, đồng thời chậm rãi quan sát rốt cuộc Đàm Mặc có thể ngu ngơ đến mức nào.

Cũng giống như hôm nay, Kiều Lam cố ý dựa vào Đàm Mặc.

Cô hơi mệt mỏi. Một bên là cửa sổ lạnh như băng, một bên là chàng trai mà cô thích, Kiều Lam cảm thấy đây không phải một câu hỏi cần phải cân nhắc thật lâu.

Cô gối đầu lên vai Đàm Mặc. Trong nháy mắt đó, Kiều Lam cảm nhận được sự căng thẳng và mất tự nhiên của anh, thân thể anh cực kỳ cứng nhắc.

Nếu Đàm Mặc không có ý thức nam nữ như những gì mà cô tưởng tượng, nếu anh hoàn toàn không biết tình cảm giữa nam và nữ, anh nhất định sẽ không cứng đờ đến chẳng dám nhúc nhích như lúc này.

Dạo gần đây thỉnh thoảng Kiều Lam lại thăm dò và cố ý thân mật, cô lờ mờ cảm thấy rằng không phải là Đàm Mặc hoàn toàn không biết, nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.

Kiều Lam dựa vào người Đàm Mặc, hai người kề sát nhau, nhiệt độ ấm áp, bên tai vang lên tiếng xe ù ù cùng âm thanh nhắc nhở đến trạm. Nghe thấy tiếng nhắc trạm tiếp theo, Kiều Lam vốn định giả vờ như vừa mới ngủ một giấc dậy, nhưng rồi cô đột nhiên nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng dù đã cố hết sức nín thở của thiếu niên.

Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Đàm Mặc.

Sau đó, đôi môi lạnh buốt của Đàm Mặc cẩn thận đáp xuống.

Kiều Lam không nhớ nổi giây phút ấy trong lòng mình đang nghĩ gì. Kinh ngạc, vui mừng, rung động… nhiều lắm. Cô chỉ có thể cảm nhận được nụ hôn cẩn thận nhẹ tựa lông hồng hệt như đang thăm dò của thiếu niên. Có lẽ là quá khẽ nên Kiều Lam không dám tin, muốn kiểm chứng, hơn nữa đại khái là cô cũng muốn làm như vậy, Kiều Lam không mở mắt ra, cô vươn tay ra ôm lấy thiếu niên đang chạy trốn, hôn một lần nữa.

Kiều Lam khẽ cắn môi dưới của thiếu niên. Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh mắt run rẩy của Đàm Mặc, trông đôi mắt đó phản chiếu bóng dáng cô nhưng lại run rẩy mất đi tiêu cự.

Hệt như việc cô làm sao cũng không ngờ được rằng Đàm Mặc sẽ hôn mình, Đàm Mặc hẳn là không tài nào ngờ được rằng cô sẽ hôn lại. Kiều Lam khẽ cười khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đàm Mặc: “Làm sao vậy?”

Căng thẳng như thế.

Nhưng lời còn chưa kịp dứt, đôi môi không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào của Đàm Mặc lập tức ép xuống thật mạnh.

Anh thật sự khó mà kìm nén được tình cảm đối với cô, vậy nên trong giây phút cuối cùng lúc sắp rời đi, tình cảm rốt cuộc cũng chiếm cứ lý trí, Đàm Mặc khẽ hôn Kiều Lam.

Khi cánh tay Kiều Lam vòng lên, đầu óc Đàm Mặc trống rỗng, tất cả du͙ƈ vọиɠ của anh đều sụp đổ sau khi bị Kiều Lam phát hiện, anh luống cuống vì mọi sự dơ bẩn đã phơi bày ra trước mắt cô, nhưng sau một thoáng Kiều Lam nhìn anh, đôi môi mềm mại của cô đã chủ động dâng lên khiến lý trí vốn rải rác khắp nơi của anh vỡ vụn trong tích tắc, biến mất không còn gì.

Anh cảm nhận được răng Kiều Lam cắn lấy môi dưới mình, nghe thấy cô khẽ cười rồi nói gì đó.

Nhưng đến cùng cô nói gì, Đàm Mặc không nghe thấy. Du͙ƈ vọиɠ chôn giấu trong lòng bị đè nén đến sụp đổ, toàn bộ bùng lên trong phút chốc. Anh không biết mình muốn làm gì lúc này, càng không biết rốt cuộc hôn là như thế nào cả, nhưng bản năng bộc phát đã xâm chiếm tất cả lý trí, Đàm Mặc đột ngột ôm lấy eo Kiều Lam, chặn tất cả những lời còn đang dang dở của cô lại.

Môi của cô ngọt ngào và mềm mại như thế.

Gần như toàn bộ cơ thể của Đàm Mặc đều đang run rẩy, tay phải anh ôm lấy eo Kiều Lam, tay trái nắm chặt lưng ghế đằng trước, bởi vì quá gắng sức mà nổi cả gân xanh.

Nụ hôn của thiếu niên không có tiết tấu gì nhưng lại vội vã và dữ dội đáng sợ. Đôi môi nóng bỏng đè xuống, trằn trọc cọ xát như thể đang tìm kiếm lối ra. Thay vì nói là hôn thì càng giống như cắn. Kiều Lam gần như có thể cảm nhận được sự đau nhói trên môi ngay giây phút mà Đàm Mặc hôn mình. Eo cô bị tay Đàm Mặc giữ chặt, kéo sát vào người anh. Toàn bộ lưng của Kiều Lam gần như đều bị treo lơ lửng. Kiều Lam biết Đàm Mặc đang học kickboxing nhưng cô chưa từng nghĩ đến sức lực của anh bây giờ lại có thể lớn đến như thế.

Cô bị một cánh tay giữ chặt vào trong ngực anh không thể nhúc nhích. Bởi vì quá kích động mà tay Đàm Mặc không cẩn thận túm lấy eo cô, khiến Kiều Lam đau nhói.

Cô chưa từng biết một thiếu niên luôn dịu dàng cũng sẽ có một mặt điên cuồng hoàn toàn trái ngược như vậy.

Sự chủ động và bình tĩnh lúc ban đầu của Kiều Lam hoàn toàn bị những nụ hôn cực kỳ lộn xộn và thô bạo của Đàm Mặc phá vỡ. Đầu lưỡi của Kiều Lam vô thức chạm phải nơi bị Đàm Mặc cắn rách nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ Đàm Mặc điên cuồng hơn.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, xe bus đã dừng lại, hai người lẽ ra nên xuống trạm. Một người hoàn toàn không nghe thấy, một người không biết làm thế nào.

Mắt thấy xe càng lúc càng xa chỗ dừng, eo bị Đàm Mặc ôm cũng lờ mờ đau nhói, Kiều Lam đưa tay cố gắng đẩy Đàm Mặc ra, Đàm Mặc không hề nhúc nhích.

“Mặc Mặc, Mặc Mặc.”

Đàm Mặc rốt cuộc cũng ngừng lại, bên trong đôi mắt màu nâu nhạt vẫn tràn đầy sự điên cuồng và lửa nóng chưa thỏa mãn, xen lẫn tình cảm và sự lưu luyến đến tận tâm can vẫn luôn giấu kín, giờ phút này cuối cùng cũng được phóng thích toàn bộ, không giữ lại gì.

Trước giờ Đàm Mặc luôn lạnh lùng và lãnh cảm, ngoại trừ khi nổi giận, Kiều Lam chưa bao giờ nhìn thấy thứ cảm xúc nóng bỏng như vậy trong mắt Đàm Mặc.

Đàm Mặc, anh…

Bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở đến trạm kế tiếp làm gián đoạn suy nghĩ của Kiều Lam. Không kịp nghĩ đến chuyện khác, Kiều Lam đưa tay chặn môi Đàm Mặc lại, gấp gáp nói: “Chúng ta nên xuống xe đã, quá trạm rồi!”

Đàm Mặc nhìn đường phố xa lạ bên ngoài rồi lại nhìn Kiều Lam gần trong gang tấc, lúc này mới như thể chợt tỉnh lại, nhưng anh vẫn lưu luyến hôn lên lòng bàn tay Kiều Lam một cái.

Ngón tay của Kiều Lam cuộn tròn lại vì bị Đàm Mặc hôn. Cô không dám chậm trễ thêm nữa, kéo Đàm Mặc vội vã chạy xuống xe khi xe chuẩn bị khởi động lại.

Không khí bên ngoài vẫn rét buốt, xua tan nhiệt độ nóng bỏng vừa mới bùng lên, tất cả kiều diễm biến mất trong nháy mắt. Đàm Mặc thấy Kiều Lam buông tay ra, lý trí bị đánh mất dần dần trở về vị trí cũ nhưng vẫn là một mớ hỗn độn, khiến thiếu niên vừa rồi như một kẻ điên lúng ta lúng túng.

Nụ hôn bản năng đã qua đi, cái ôm cũng đã hết, bây giờ bản năng đã thành quá khứ, toàn bộ những vấn đề chưa kịp suy tư chen vào trong suy nghĩ càng khiến anh trở nên thấp thỏm.

Vừa rồi hai người được xem là gì? Kiều Lam tỏ vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra nghĩa là sao? Rốt cuộc tại sao cô lại hôn đáp lại anh? Vừa rồi có phải cô khó chịu? Có phải anh đã làm quá mức…

Kiều Lam lấy điện thoại ra xem giờ, nói: “Shh, lạnh quá, sắp mười một giờ rưỡi rồi, không biết bác Trần đã ngủ chưa, đi từ chỗ này về chắc là sẽ không quá xa.”

Kết quả sau khi nói xong lại không đợi được câu trả lời của Đàm Mặc. Kiều Lam quay đầu nhìn lại, thiếu niên vừa rồi còn cực kỳ mãnh liệt như sói con, giờ phút này đang nhìn cô với vẻ chần chừ và thấp thỏm, sống động như một chú mèo nhỏ.

Nếu không phải eo còn mỏi nhừ, trên môi còn có thể cảm nhận được sự đau nhói, Kiều Lam thật sự nghi ngờ tất cả những gì vừa xảy ra đều là giả.

Ít nhất là với một Đàm Mặc như thế này, Kiều Lam không tài nào tưởng tượng ra được là vừa rồi anh có thể như vậy.

Kiều Lam cất điện thoại vào trong túi, cười nói: “Sao vậy? Sao lại không đi?”

Con ngươi xinh đẹp của Đàm Mặc dán chặt vào cô, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

Kiều Lam ngẫm nghĩ một lát rồi đi tới, nói khẽ: “Mặc Mặc?”

Đàm Mặc từ từ đưa tay ra, nắm lấy tay Kiều Lam hệt như đang dò xét, sau đó như thể chờ phản ứng của cô, anh từ từ nắm tay Kiều Lam thật chặt.

Kiều Lam cúi đầu liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người rồi ngẩng đầu lên, cười, cong cong đôi mắt. Cô nói, hơi chút chòng ghẹo: “Sao lại đột nhiên ngây thơ như thế? Vừa rồi có phải vậy đâu.”

Ánh mắt Đàm Mặc lại hỗn loạn. Anh siết chặt tay Kiều Lam, sau một lúc như đang đấu tranh tư tưởng, anh nói: “Chúng ta bây giờ được xem là gì?”

“Cậu cảm thấy sao?” Kiều Lam hỏi ngược lại. Cô nắm lấy tay còn lại của Đàm Mặc, bên trong bàn tay đó còn cầm một nhánh hoa hồng.

“Cố ý rủ cậu ra ngoài vào Lễ Tình Nhân. Cố ý mời cậu cùng đi xem phim tình cảm. Cố ý tặng hoa hồng cho cậu. Vừa rồi còn để mặc cậu muốn hôn thế nào thì hôn.” Kiều Lam nói rất chậm, mỗi lần nói xong một câu thì Đàm Mặc lại nắm chặt tay cô hơn một chút. Kiều Lam muốn rút bàn tay đau đớn ra, kết quả vì bị nắm quá chặt nên căn bản không thể nào nhúc nhích.

Cô bỏ cuộc, dẫn dắt anh từng bước rồi bổ sung thêm một câu cuối cùng: “Cậu nói xem bây giờ hai chúng ta là gì?”

Ánh mắt thiếu niên mịt mờ một lúc, sau đó bỗng trở nên sáng đến kinh ngạc, lại bắt đầu chuyển từ mèo con sang sói con một cách nhanh chóng.

Kiều Lam nhìn ánh mắt quen thuộc, lập tức nhớ đến eo và môi vẫn còn đang đau, vội nói: “Nói chuyện đàng hoàng, không được nhúc nhích, cậu buông tay ra trước đã.”

“Không.” Đàm Mặc từ chối một cách quả quyết. “Nếu như mình hiểu không sai, tại sao lại phải buông tay?”

Kiều Lam mặt không đổi sắc, yếu ớt nói: “Bởi vì lực tay của cậu lớn quá, đau.”

Cuối cùng cũng ngoan ngoãn thả nhẹ lực tay, thiếu niên gục đầu xuống, trên khuôn mặt tinh xảo và tuấn tú chỉ còn lại sự đau lòng và phiền muộn. Kiều Lam thật sự ngạc nhiên khi thấy biểu cảm phong phú hiện giờ của Đàm Mặc. Cô bước lại gần, dùng một bàn tay rỗi rãi khác sờ lên tóc anh. Kiều Lam hơi khuỵu người xuống một chút, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang trầm mặc, nói: “Mặc Mặc.”

Đàm Mặc liếc nhìn Kiều Lam, dùng lông mi dài che đi thần sắc trong mắt, anh hoảng hốt “Ừ” một tiếng.

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Vẻ mặt của Đàm Mặc không còn hoảng hốt, bắt gặp ánh mắt Kiều Lam, anh siết chặt bàn tay.

Tất nhiên là anh muốn, anh ước gì có thể bắt Kiều Lam thề rằng cô sẽ không bao giờ rút lại lời nói vừa rồi.

Nhưng không được.

“Không được.” Đàm Mặc gần như đã dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra lời từ chối.

Kiều Lam kinh ngạc: “Tại sao? Mặc Mặc, thế này không được. Cậu hôn cũng hôn rồi, còn nhận hoa của mình nữa, cậu nên làm bạn trai mình.”

“Nhưng mà mình có bệnh!”

Đàm Mặc lớn tiếng nói: “Mình có bệnh.” Anh lặp lại, lẩm bẩm: “Hội chứng Asperger, bệnh tâm thần, cả đời đều không chữa được.”

“Mình biết, mình biết từ lâu rồi.” Giọng nói của Kiều Lam dịu dàng hẳn đi, cô nói: “Mình không quan tâm.”

Nhưng mình thì có.

Hội chứng Asperger về sau sẽ có khả năng phát triển thành bệnh trầm cảm, thậm chí là tâm thần phân liệt. Anh sẽ luôn là một sự tồn tại nguy hiểm, một kẻ dị loại [1] đáng xấu hổ. Nếu có ai khác biết được điều đó, sẽ có vô số những lời gièm pha, phỉ báng quấn lấy Kiều Lam như trước đây, cô sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc sống bình thường.

[1] Kẻ dị loại: Kỳ dị, khác biệt với con người, không phải con người.

“Mặc Mặc, Mặc Mặc, Đàm Mặc!”

Kiều Lam bắt lấy Đàm Mặc đang càng lúc càng nóng nảy, nghiêm nghị nói: “Hội chứng Asperger chưa bao giờ là bệnh tâm thần, nó chỉ là một loại chướng ngại tự kỷ. Cậu chỉ là một chàng trai thông minh hơn người bình thường mà thôi, không phải kẻ dị loại! Cậu biết rất nhiều vĩ nhân mắc hội chứng Asperger mà đúng không? Bọn họ có phải là kẻ dị loại không?”

Albert Einstein và Bill Gates cũng vậy. Không ai gọi bọn họ là kẻ dị loại, tất cả mọi người chỉ cảm thấy bọn họ là thiên tài.

“Còn cái nhìn của người khác, tại sao phải để ý đến cái nhìn của bọn họ? Cậu quan tâm mình hay là những người khác?”

“Cậu.” Giọng Đàm Mặc khản đặc, đứt quãng. “Chỉ có cậu thôi.”

Ánh mắt Kiều Lam càng trở nên dịu dàng, cô đưa tay nâng khuôn mặt đang gục xuống của thiếu niên lên, để anh nhìn mình chăm chú. Cô gằn từng chữ,

“Nếu chỉ có mình, vậy thì chỉ nhìn mình thôi.”

“Trong mắt mình chính là cậu, vậy nên cậu không bao giờ cần phải quan tâm đến những gì người khác nghĩ.”

Ở nơi này của mình, cậu chính là tất cả.
Bình Luận (0)
Comment