Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 108

Đối với việc đi học, Đàm Mặc không đến nỗi thích nhưng cũng không thể gọi là không thích. Sau này bởi vì có Kiều Lam, Đàm Mặc thậm chí còn cảm thấy rằng đi học là một trải nghiệm rất tốt.

Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc cực kỳ cực kỳ không muốn đi đến trường. Anh cũng như những học sinh khác, ước gì kỳ nghỉ có thể kéo dài vô thời hạn.

Bắt đầu vào học Kiều Lam sẽ nội trú ở trường, không thể ở đây nữa. Thời gian anh và Kiều Lam ở bên nhau từ hai mươi bốn giờ lập tức giảm xuống còn dưới mười hai tiếng, thậm chí chưa đến tám tiếng, ai bảo Đàm Mặc không học tiết tự học buổi sáng cũng như buổi tối chứ.

Đối với Đàm Mặc – người vừa mới xác định quan hệ yêu đương chưa đến hai ngày mà nói, khác với Kiều Lam, anh vốn không có cảm giác chân thật và an toàn, quá sợ khoảng cách chắn giữa hai người.

Ngay cả khi đối diện với Kiều Lam, Đàm Mặc cũng cảm thấy không thể nào an tâm được, nói gì đến việc Kiều Lam quay trở lại trường.

Bác Trần luôn tinh tường lần này cũng khó mà nhìn ra được chuyện gì cả. Xét đến cùng, lúc bình thường quan hệ giữa hai người Kiều Lam và Đàm Mặc vô cùng thân thiết. Nếu không phải không hiểu rõ, nhìn cách hai người ở bên nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy đó là một cặp.

Vậy nên bây giờ cuối cùng Kiều Lam và Đàm Mặc cũng ở bên nhau, dù sao thì hai người cũng không có ôm hôn trước mặt bác Trần, bác Trần ngược lại không hề phát hiện gì cả.

Ngày mai sẽ vào học, Đàm Mặc im lặng tựa vào khung cửa nhìn Kiều Lam sửa soạn cặp sách và vali, khuôn mặt tinh xảo tuấn tú lúc này không có biểu cảm. Kiều Lam vừa quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của Đàm Mặc thì giật nảy mình. Ánh mắt của Đàm Mặc trông như thể cô thiếu anh rất nhiều tiền vậy.

Đàm Mặc nghiêm mặt không nói chuyện, lẳng lặng đưa tay nhận lấy cặp sách trên tay Kiều Lam rồi đi tới cửa.

Kiều Lam: “…”

Bác Trần từ phòng bếp đi ra, trông thấy cặp sách trên tay Đàm Mặc, như thường lệ, ông cầm lấy nó theo bản năng. Bác Trần nhìn chiếc áo khoác vừa mới thay của anh, hớn hở nói: “Để tôi đưa là được. Bên ngoài lạnh lắm. Cậu ở nhà đọc sách đi.”

Đàm Mặc: “…”

Nếu không phải anh còn vị thành niên, không có bằng lái, không biết lái xe, Đàm Mặc hoàn toàn không muốn để bác Trần đi.

Bác Trần rốt cuộc cũng nhìn thấy sự kháng cự ẩn dưới khuôn mặt oán niệm của Đàm Mặc, ông lập tức phản ứng lại.

Đàm Mặc còn thích Kiều Lam, đang theo đuổi cô mà. Ông đây lại quản mấy chuyện đâu đâu không, thật là… Bác Trần lập tức ho khan vài tiếng: “Đi thôi đi thôi, tôi đi trước lái xe.”

Sau khi tạm biệt dì Trần, hai người rời khỏi nhà. Đàm Mặc lằng nhà lằng nhằng, đi cực kỳ chậm. Đã đến trước xe, lúc tay Kiều Lam đã đặt trên cửa xe rồi, từ phía sau, Đàm Mặc bỗng duỗi tay ra đè tay cô lại. Bây giờ Đàm Mặc cao hơn Kiều Lam một cái đầu, anh đứng sau lưng Kiều Lam, cơ thể hoàn toàn phủ lên người cô. Thiếu niên một tay cầm cặp sách, một tay ôm lấy Kiều Lam từ đằng sau, cằm tựa lên vai cô, rầu rĩ nói:

“Hôm nay đừng đi.”

Kiều Lam bị hành động đột ngột của Đàm Mặc dọa hết hồn. Hành động này muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu. Xung quanh có nhiều người qua lại như vậy, lỗ tai Kiều Lam bỗng nóng lên, cô thấp giọng nói: “Ngày mai là vào học rồi. Cậu lùi ra, có người!”

Đàm Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, nhích người che kín Kiều Lam lại hơn nữa: “Không sao đâu, không thấy được.”

Kiều Lam: “…”

Có đôi lúc thẹn thùng không tưởng nổi, có đôi lúc lại táo bạo đến không ngờ. Kiều Lam cũng không hiểu được tâm tình chẳng hề định tính chút nào này của Đàm Mặc.

“Sáng mai rồi hẵng đi, ở lại một đêm nữa.” Đàm Mặc thấp giọng nói bên tai Kiều Lam.

“Chỉ có một đêm, cậu muốn làm gì?” Kiều Lam thuận miệng nói tiếp.

Đến khi nói xong rồi mới nhận ra hình như lời này có chút nghĩa khác, thế là hai người cùng im lặng.

Kiều Lam đau đầu, cô muốn giải thích thật ra ý của mình là ở lại thêm một đêm cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng rồi cô đột nhiên cảm nhận được vành tai đang áp vào mặt mình của Đàm Mặc nóng đến kinh ngạc.

Kiều Lam đột nhiên quay đầu lại, cô lập tức đối diện với khuôn mặt đỏ ửng của anh, bên trong đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp dần phủ đầy sự thẹn thùng.

Kiều Lam: “…”

Cô sai rồi, cô thật sự không cố ý.

Nhìn xem bạn trai nhỏ của cô xấu hổ thành thế nào rồi đây này.

Một lần nữa, Kiều Lam cảm thấy thật ra thì chung quy lại Đàm Mặc vẫn còn ngây thơ hơn thiếu niên ở độ tuổi này. Cô không thể vì nụ hôn hung tàn hai ngày trước mà hiểu lầm bạn trai nhỏ nhà mình được.

Nghĩ đến đây, anh bạn trai ngây thơ đột nhiên dán chặt mình vào Kiều Lam hơn. Đàm Mặc vẫn còn đang đỏ mặt nhưng lại quay đầu hôn lên cổ cô một cách đột ngột. Kiều Lam chưa bao giờ biết cổ mình có thể nhạy cảm đến như thế. Toàn thân cô run lên, nghe thấy Đàm Mặc nói khẽ bên tai mình:

“Muốn như vậy.”

Kiều Lam: “???!!!”

Quả thật là mặt thẹn thùng mà miệng đầy lời hổ báo. Biểu cảm và lời nói không hài hòa như thế mà Đàm Mặc lại làm chẳng trúc trắc gì.

Đàm Mặc hôn lên cổ rồi lại hôn lên vành tai Kiều Lam. Hai chân Kiều Lam mềm nhũn, cô gấp gáp nói: “Không được lộn xộn. Đàm Mặc, cậu vẫn còn đang vị thành niên!”

Thiếu niên còn chưa thành niên nào đó bị ba chữ này đâm cho một kích. Kiều Lam cuối cùng cũng tìm được khẽ hở, chui từ dưới cánh tay Đàm Mặc ra, vừa chui ra đã thấy ở đằng xa có một đứa bé đang tò mò nhìn về phía bên này. Kiều Lam một tay đẩy Đàm Mặc, mở cửa nhảy lên xe. Cô vừa ngẩng đầu đã đối diện với khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ và ý vị thâm trường còn chưa kịp thu lại của bác Trần.

Kiều Lam: “…”

Lớp kính một chiều trên kính xe của nhà Đàm Mặc có hiệu quả quá tốt, ở bên ngoài xe căn bản không nhìn thấy bên trong, lại bởi vì Đàm Mặc đột ngột đến gần, Kiều Lam hoàn toàn quên mất thật ra trong xe còn có bác Trần đang ngồi.

Bên ngoài không nhìn thấy gì cả nhưng bên trong lại nhìn thấy được hết mọi thứ.

Kiều Lam ngồi tại chỗ vùi đầu vào gối, cảm thấy cả đời này mình sẽ không ngẩng đầu lên được.

Sống hơn hai mươi năm, đây tuyệt đối là lần cô mất mặt nhất.

Trái lại, da mặt Đàm Mặc lại dày bất ngờ. Đối diện với ánh mắt của bác Trần, anh lên xe vô cùng bình tĩnh, sau đó lại nhìn Kiều Lam đang cuộn mình lại thành một cục, Đàm Mặc chỉ cảm thấy Kiều Lam thế này đáng yêu không tưởng nổi.

Bác Trần phá hỏng “chuyện tốt” vui vẻ lái xe. Sau một lúc lâu giả làm rùa, Kiều Lam quay sang nhìn Đàm Mặc. Nhớ đến hành động đùa giỡn lưu manh đầy trôi chảy và lưu loát vừa rồi của Đàm Mặc, cô không biết bày ra vẻ mặt gì. Kiều Lam nói khẽ để bác Trần không nghe được: “Cậu học những thứ này ở đâu?”

Ai dạy bạn trai nhỏ ngây thơ đáng yêu nhà cô thành như thế?

Đàm Mặc cũng cúi thấp người, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu dạy mình sao?”

Kiều Lam: “…”

“Cậu cho mình xem phim.” Đàm Mặc thành thật trả lời, sau đó lại nói thêm một câu: “Tất cả những gì mình xem đều là do cậu giới thiệu.”

Kiều Lam: “…”

Mình cho cậu xem phim là để học về tình cảm, cảm xúc. Ai bảo cậu học mấy trò vớ vẩn lung tung này chứ?

Kiều Lam cảm thấy không thể tiếp tục chủ đề này nữa.

Đàm Mặc vẫn chưa hết tà tâm [1]. Dù xe đã khởi động một lúc lâu, anh vẫn muốn Kiều Lam trở về ở lại thêm một đêm.

[1] Nguyên văn “Tặc tâm bất tử”: Ý nói chưa từ bỏ những suy nghĩ xấu xa mà vẫn muốn tiếp tục làm.

Kiều Lam bất đắc dĩ: “Chỉ một ngày mà thôi, chiều hôm nay hay sáng ngày mai cũng vậy thôi mà.”

Đàm Mặc rất nhanh tiếp lời: “Vậy thì trực tiếp ở nhà đi.”

Kiều Lam rốt cuộc cũng cảm nhận được sự đặc biệt dính người của Đàm Mặc hôm nay nhưng chính anh hình như cũng không phát hiện ra.

Dưới tình huống mà mình hoàn toàn chưa từng nhận ra, Đàm Mặc càng ngày càng ỷ lại và không thể tách rời Kiều Lam, bởi vì trong lòng anh cực kỳ bất an và không tin tưởng.

Lúc trước chưa ở bên nhau, anh không dám nghĩ đến một ngày bọn họ sẽ thật sự ở cùng một chỗ, mà bây giờ rốt cuộc cũng bên nhau, Đàm Mặc lại không nhịn được mà nghĩ đến lý do Kiều Lam ở bên mình. Là vì thích hay thương hại? Đàm Mặc biết mình hẳn là nên thỏa mãn, không suy nghĩ nhiều, nhưng sự lo lắng và bất an mới nảy sinh lại khiến anh bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng cũng đưa Kiều Lam đến trường xong, bác Trần nhìn Đàm Mặc đang dán chặt mắt vào bóng lưng Kiều Lam không nhúc nhích, cười nói: “Ngày mai đi học chẳng phải lại có thể gặp rồi sao?”

Đàm Mặc rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, hàng mi mảnh dài cụp xuống, một lúc lâu sau mới hỏi về động tĩnh dạo gần đây của người nhà họ Kiều. Bác Trần nói cha mẹ Kiều liên tục tìm ông nhưng không thể nào tìm được. Đàm Mặc khẽ gật đầu, nhắc đến chuyện này, suy nghĩ của anh rốt cuộc cũng chuyển hướng.

Kiều Lam trở lại ký túc xá. Hơn mười ngày mọi người không gặp nhau. Một đám nữ sinh gặp lại nhau thì cực kỳ vui vẻ, vừa thấy Kiều Lam thì câu đầu tiên nói là: “Lam Lam cậu bị nhiệt hả?”

Kiều Lam: “Hả?”

Bạn cùng phòng chỉ chỉ môi dưới của mình: “Môi bị rách kìa.”

Bạch Ngọc không cẩn thận kêu lên: “Cậu đúng là nói nhảm. Không phải bị nhiệt thì chẳng lẽ bị cắn rách sao?”

Bạch Ngọc nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt. Hiện trường yên lặng. Mọi người lại chăm chú nhìn môi dưới của Kiều Lam. Hình như bị nhiệt thật sự không phải như thế này.

Bạch Ngọc rốt cuộc cũng nhận ra rằng mình đã đào cho Kiều Lam một cái hố, lúc này cô ấy vội vàng nói: “Cái đám đen tối này! Ý của mình là tự cắn, các cậu đều nghĩ đi đâu vậy hả?”

“Ý của tụi mình là như vậy. Cậu nghĩ đi đâu thế?”

Kiều Lam đang ở trung tâm dư luận thừa dịp mọi người ba hoa nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Cô nhắn cho Đàm Mặc một tin nhắn Wechat nói mình đã đến nơi. Bạch Ngọc bảo mình đến siêu thị trường mua ít đồ, Kiều Lam để điện thoại xuống, cùng đi. Mua đồ xong rồi, hai người tiện thể đi đến lớp, cuối cùng lại tiện thể ăn cơm tối luôn.

Khi trở về đã là chín giờ tối.

Đàm Mặc nhìn bạn gái mới của mình nhắn một câu “Mình đến rồi”, chỉ một tin nhắn như thế, sau đó hoàn toàn biến mất. Đêm đó lúc luyện quyền, sức lực lớn hơn không ít.

Sau đó đến tối, Đàm Mặc rốt cuộc cũng nhận được Wechat của Kiều Lam.

Kiều Lam gửi đến một đoạn tin nhắn thoại rất dài.

Giọng cô gái dịu dàng êm tai, giống hệt lúc cô nói chuyện bình thường. Cô nói chi tiết toàn bộ những gì mình vừa làm, cuối cùng mềm mại nói “Chúc ngủ ngon”.

Sau khi nghe lại tin nhắn thoại ba lần, tâm trạng không tốt cả đêm của Đàm Mặc lập tức khôi phục lại như trước.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc nhìn Kiều Lam – người đã đứng trước gương chải chuốt ba phút đồng hồ: “Sao hôm nay cậu chải đầu lâu thế?”

Kiều Lam soi gương nhìn một chút rồi quay đầu hỏi Bạch Ngọc: “Tóc đuôi ngựa buộc cao hay thấp thì đẹp hơn?”

Bạch Ngọc: “…”

“Đối với giá trị nhan sắc của ngài, đầu trọc cũng đẹp ạ.”

“À.” Kiều Lam quay trở lại nhìn gương một lần nữa. Bẵng đi một lúc lại nói: “Vậy nên rốt cuộc là cái nào đẹp hơn?”

Bạch Ngọc: “Cậu trúng tà gì vậy?”

Người nào đó ngày nào cũng không nhìn gương mà dùng vài ngón tay buộc tóc, hôm nay lại soi gương lâu như vậy?

Cuối cùng Kiều Lam vẫn buộc một kiểu tóc đuôi ngựa cao xinh xắn, trông có vẻ giống học sinh hơn một chút, ừ, phù hợp với tuổi của Đàm Mặc hơn.

Sau đó Kiều Lam cầm điện thoại lên gửi lời chào buổi sáng cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc cũng nhanh chóng gửi lời chào buổi sáng lại cho cô.

Mỗi ngày gần như cứ đúng giờ là Kiều Lam sẽ gửi tin nhắn đánh thức Đàm Mặc, Đàm Mặc vừa vặn rời giường vào lúc này, sau đó ăn sáng rồi đến trường học, vừa đúng là lúc hết tiết tự học buổi sáng.

“Bây giờ mình đến lớp ngay đây.” Kiều Lam nói. “Lát nữa gặp.”

“Lát nữa gặp.” Giờ phút này Đàm Mặc không ở nhà mà đã ở trong lớp. Anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bạn học, mở miệng nói.

Sau đó, Kiều Lam nhìn thấy anh bạn trai mới toanh vừa rồi còn nói là lát nữa gặp ở ngay trong lớp.

Kiều Lam và Bạch Ngọc cùng sững sờ. Kiều Lam hai ba bước đã đi tới, nhìn chằm chằm Đàm Mặc một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại đột nhiên tới sớm như vậy?”

“Học tập cho giỏi.” Đàm Mặc nghiêm mặt nói.

Kiều Lam: “…”

Thật sự là càng ngày càng tiến bộ, biết nói đùa luôn rồi – Kiều Lam nghĩ thầm. Cô quay lại muốn nói gì đó nhưng rồi thấy thiếu niên bỗng ghé vào bên tai mình, nói nhỏ:

“Một đêm không gặp.” Đàm Mặc nói. “Nên muốn nhìn thấy cậu sớm hơn một chút.”
Bình Luận (0)
Comment