Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 115

Vào ngày thi đại học, chủ nhiệm lớp đến sớm hơn cả học sinh. Thầy đứng đợi ở cổng trường thi trước một tiếng đồng hồ, chỉ cần nhìn thấy học sinh trong lớp là vội vàng chạy đến làm một chút công tác tư tưởng.

Lúc thấy Kiều Lam và Đàm Mặc đến, thầy đi tới rất nhanh.

Suy cho cùng, đây chính là hai học sinh ông gửi gắm nhiều hy vọng nhất!

Nhất là Đàm Mặc, chắc anh có thể nhắm được Thủ khoa toàn tỉnh năm nay. Nghĩ đến việc mình có thể dẫn dắt được một Thủ khoa, chủ nhiệm lớp cực kỳ kích động.

“Các em có căng thẳng không? Chắc không đâu nhỉ? Không cần phải căng thẳng, phát huy năng lực của các em là được rồi, cứ làm như kiểm tra bình thường thôi…”

Lúc đầu Kiều Lam rất hồi hộp nhưng bây giờ sắp thi, cô đã từ từ bình tĩnh lại. Bị chủ nhiệm lớp thúc giục không ngừng như thế, cô vui vẻ một lúc lâu. Đợi chủ nhiệm lớp đi rồi, Kiều Lam nói với Đàm Mặc: “Nếu thật sự thất bại, không thi tốt thì làm sao đây?”

“Không đâu.” Đàm Mặc vẫn thành thật. Khả năng của Kiều Lam còn ở đó, cho dù thất bại cũng sẽ tốt hơn tuyệt đại đa số người.

“Không nói chính xác được đâu.” Kiều Lam cười nói. “Thi không tốt thì có phải chúng ta sẽ không thể vào cùng một trường đại học không?”

“Không có chuyện đó.” Lần này Đàm Mặc trả lời còn nhanh hơn. Sau một hồi suy nghĩ, anh nói thêm: “Cho dù không thi tốt thì cũng không có chuyện không học cùng một trường đại học.”

Kiều Lam mất năm giây, cuối cùng mới hiểu được lời nói của Đàm Mặc.

Nói một cách đơn giản dễ hiểu chính là Kiều Lam thi vào đâu thì anh sẽ đến chỗ đó. Cậu không thi tốt, vậy thì mình sẽ đến một trường đại học không quá giỏi là được.

Đàm Mặc bất ngờ nói lời tâm tình. Nếu không phải chỗ này không thích hợp, Kiều Lam thật sự muốn cho Đàm Mặc một cái ôm thật lớn.

Nhưng so với một Kiều Lam đang cảm động, ngược lại sau khi nghiêm túc suy nghĩ một phen, Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam không cần phải lo lắng, anh mới là người dễ thất bại hơn.

Đối với những người khác Ngữ Văn là ổn định nhất, còn với Đàm Mặc mà nói thì ngược lại. Mỗi lần làm đọc hiểu và viết văn, Đàm Mặc đều mặc cho số phận.

Cho dù có đọc sách nhiều và nhận biết được nhiều biểu cảm hơn thì cũng chỉ khiến người khác cảm thấy rằng anh hiểu.

Kỳ thật, Đàm Mặc vẫn không hiểu được.

Đàm Mặc quay sang nhìn Kiều Lam một chút, bỗng có hơi lo lắng.

Nếu chủ đề của bài đọc và viết lần này là về tình cảm thì phải làm sao? Nếu môn Ngữ Văn anh thi không tốt thì làm thế nào? Nếu anh không vượt qua kỳ thi và đậu vào trường mà anh và Kiều Lam đã hẹn, chẳng lẽ để Kiều Lam đi theo mình sao?

Vậy nếu không thể nào đảm bảo được môn Ngữ Văn, những môn khác nhất định phải hoàn hảo nhất, thế thì có an toàn hơn không?

Ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, môn thi đầu là Ngữ Văn.

Đàm Mặc hơi lo lắng bước vào phòng thi. Đến khi nhìn thấy đề văn, anh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nhận định của anh đúng thì đề này hẳn là phản ánh một hiện tượng xã hội nào đó?

Hẳn là… đúng vậy…

Trước đây dù không xác định được chủ đề bài viết thì Đàm Mặc cũng chưa từng căng thẳng. Đây là lần đầu tiên anh hồi hộp trong lúc thi.

Cuối cùng cũng thi xong môn Ngữ Văn. Đàm Mặc bước trên đường, không để ý đến ánh mắt của các cô gái thỉnh thoảng lại đổ về phía mình. Anh vểnh tai nghe mọi người đi đi lại lại thảo luận về chủ đề bài viết. Mặc dù dường như rất nhiều người viết cùng chủ đề với mình, Đàm Mặc cũng không dám quá tin tưởng.

Mãi đến khi tìm được Kiều Lam, nghe chủ đề của cô xong, anh cười rất vui vẻ.

Mấy môn kế tiếp đều là sở trường của Đàm Mặc, chưa kể lần này anh còn cẩn thận hơn kiểm tra bình thường rất nhiều. Sau khi làm xong bài thi Toán, Đàm Mặc còn kiểm tra lại vài lần, cuối cùng xác nhận không có sai sót gì mới nộp bài.

Sau khi thi xong môn Tiếng Anh cuối cùng, Kiều Lam và Đàm Mặc lại gặp thầy chủ nhiệm ở cổng trường học.

Đại khái là đã thi xong môn cuối cùng, bầu không khí hoàn toàn khác với khi thi xong những môn trước đó, mọi người cũng không dò đáp án nữa mà bắt đầu thảo luận về kỳ nghỉ hè sắp tới một cách tràn đầy hứng khởi.

Đàm Mặc cùng Kiều Lam về ký túc xá lấy đồ.

Dì Trần bảo Kiều Lam mang hết sách giáo khoa lúc đi học về. Bà nói dù không cần nữa nhưng đó cũng là một vật kỷ niệm.

Hôm nay trường học đặc biệt cho phép người ngoài ra vào ký túc xá, phụ huynh và bạn bè có thể vào ký túc xá để giúp học sinh đã tốt nghiệp dọn đồ. Thỉnh thoảng một đống đồ sẽ bị ném ra từ cửa sổ trong khu ký túc. Thứ cuối cùng được ném ra là sách. Rất nhiều học sinh cuối cùng cũng được tự do, ném hết sách từ cửa sổ xuống, phấn khích hét to.

Dì quản lý ký túc đứng dưới lầu mắng mỏ, nhưng đám học sinh lúc này đang kích động cũng không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Kiều Lam nhìn các bạn học ra ra vào vào, cười nói với Đàm Mặc: “Anh có muốn đi lên xem một chút không?”

Đàm Mặc nghĩ đến điều gì đó, vô thức muốn nói mình không đi nhưng sau khi nghĩ lại, anh nhanh chóng quyết định.

“Đi lên.”

Nếu nhớ không lầm, một năm rưỡi trước, Hách Anh đã từng xông vào ký túc xá của nữ sinh, thậm chí còn chạy vào phòng Kiều Lam để tỏ tình.

Mặc dù chướng mắt cách tỏ tình ngu xuẩn như thế nhưng Đàm Mặc cũng muốn vào xem thử.

Dù gì cũng là nơi mà Kiều Lam đã ở hai năm.

Tuy rằng nói chung sẽ gặp phải những người không vừa mắt.

Ở trường, Kiều Lam và Đàm Mặc gần như đã công khai yêu nhau từ lâu. Bây giờ Đàm Mặc quang minh chính đại đi thẳng đến giúp Kiều Lam dọn hành lý. Học sinh đi ngang qua đều thở dài, những người khác là phụ huynh giúp, Kiều Lam thì trực tiếp là bạn trai.

Nhưng nghĩ đến cha mẹ và gia đình khốn kiếp kia của Kiều Lam, rồi nhìn lại cha mẹ mình đang giúp đỡ bên cạnh, rất nhiều người cảm thấy trong lòng cân bằng trở lại.

Trong ký túc xá cũng lộn xà lộn xộn, chưa đi đến nơi đã có thể nghe thấy Hạng Tiểu Hàn chỉ đạo cha mẹ thu dọn đồ đạc.

Cô ta cười tươi như hoa, vừa quay đầu lại nhìn thấy Kiều Lam, hay nói đúng hơn là Đàm Mặc, toàn bộ nụ cười cứng đờ trên mặt. Sau đó như thể nhớ đến thứ gì, cô ta vội vàng lùi về phía sau vài bước.

Kiều Lam nhướng mày ngạc nhiên.

Hạng Tiểu Hàn luôn bất hòa với cô, bình thường có thể hạn chế nói chuyện đến tối thiểu thì sẽ làm. Nhưng ngoại trừ việc đó ra thì không còn gì khác nữa, hành động vừa rồi của Hạng Tiểu Hàn rõ ràng là sợ hãi.

Kiều Lam khẳng định giữa Đàm Mặc và Hạng Tiểu Hàn đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra…

Ngay đến cha mẹ của Hạng Tiểu Hàn cũng cảm nhận được con gái đột nhiên im lặng.

Đàm Mặc đi qua Hạng Tiểu Hàn như thể không nhìn thấy cô ta. Anh chỉ vào giường của Kiều Lam: “Em ở đây à?”

“A? Ừ.” Kiều Lam thu hồi ánh mắt, không nghĩ nhiều nữa mà đi qua chỗ Đàm Mặc cùng thu dọn đồ đạc.

Hạng Tiểu Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng của Kiều Lam và Đàm Mặc.

Cô ta mãi mãi không thể nào ghét được Đàm Mặc, chỉ là đã từng mang tâm thái rằng mình hơn người ta một bậc – thứ mà từ sau khi Đàm Mặc đứng lên đã bị đả kích không còn gì. Ngay cả một ánh mắt Đàm Mặc cũng keo kiệt đến mức không muốn cho cô ta.

Cũng bởi vì như thế, Hạng Tiểu Hàn càng ghét Kiều Lam hơn.

Nhìn dáng vẻ vô cùng hài hòa của hai người, cô ta càng cảm thấy gai mắt.

Hạng Tiểu Hàn siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi xoay người đi, vội vội vàng vàng dọn dẹp xong đồ đạc, kéo cha mẹ rời khỏi ký túc xá.

Kiều Lam nhìn thoáng qua cửa phòng ký túc, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục thu dọn quần áo.

Bạch Ngọc từ bên ngoài tiến đến, vừa thu dọn đồ đạc vừa hắng giọng la to với mọi người: “Tối mai lớp 18 tụ hội lần cuối cùng ở KTV XX. Ai đến được thì đến nha, không đi được thì mời viết một tờ giấy xin phép nghỉ năm nghìn chữ cho chủ nhiệm lớp, xin cám ơn.”

Mọi người cười ầm lên nói biết rồi. Bởi vì đã tốt nghiệp nên Bạch Ngọc chơi liều rống lên với Đàm Mặc. Đối diện với đôi mắt cười mà như không của anh, cô ấy rụt cổ một cái: “Cậu có thể đến không?”

Đàm Mặc bắt đầu hỏi Kiều Lam: “Đi không?”

“Đi đi đi.” Kiều Lam cam đoan với Bạch Ngọc. Cô có thể đến, cũng có thể mang Đàm Mặc đến luôn.

Dù sao cũng là lần tụ họp cuối cùng, mọi người đã làm bạn học hai năm, quan hệ còn rất tốt.

Lúc này Bạch Ngọc mới yên tâm chạy đi tìm những người khác.

Đợi đồ đạc đã được thu dọn ổn thỏa, bác Trần gọi điện thoại hỏi họ đã xong chưa. Đàm Mặc ra ngoài nghe điện thoại, điện thoại của Kiều Lam rung lên rừ rừ.

Kiều Lam lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cái tên trên tin nhắn Wechat, lông mày cô lặng lẽ nhíu lại.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa, mở Wechat ra, cẩn thận đọc hết một tin nhắn dài mà Hạng Tiểu Hàn đã gửi. Hạng Tiểu Hàn còn chưa từ bỏ mà gửi tin nhắn tới.

[ Cậu cho rằng Đàm Mặc tươi sáng và đơn thuần như trong tưởng tượng của cậu? Tất cả đều là cậu ta lừa cậu thôi. ]

[ Đàm Mặc chính là một con quỷ! ]

Kiều Lam đang định trả lời, Đàm Mặc đã gọi điện thoại xong từ bên ngoài bước đến. Cô lại cất điện thoại đi.

Đàm Mặc thuận miệng hỏi có chuyện gì, Kiều Lam cười nói: “Thầy chủ nhiệm nhắn trong nhóm lớp là ngày mai thầy ấy mời khách.”

Nói xong, cô đẩy chiếc vali lớn đã sắp xếp xong đến trước mặt Đàm Mặc: “Anh cầm đi.”

Kiều Lam quyết định xong chuyện phân công công việc một cách rất vui vẻ: Đàm Mặc xách vali, mình thì đeo cái cặp nhỏ.

“Đi thôi nào.”

Đàm Mặc khẽ cười, cầm luôn chiếc cặp sách trong tay Kiều Lam, nhận lấy vali đẩy ra cửa.

Kiều Lam đuổi theo, bày tỏ một cách dối lòng: “Như vậy không tốt đâu. Em cũng có thể cầm đồ mà.”

Đàm Mặc lấy điện thoại từ trong túi quần áo ra đưa cho Kiều Lam: “Em cầm cái này.”

Kiều Lam nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn Đàm Mặc đẹp trai đi xuống lầu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cô cầm điện thoại, nhảy nhót đi theo.
Bình Luận (0)
Comment