Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 2

Năm Ngân Hà 4112, Thủ Đô

Đúng là ngày nghỉ, đường phố Thủ Đô náo nhiệt hơn ngày thường một ít. Đương nhiên cơ hội có thể nhìn thấy nhóm nữ tính cũng nhiều hơn một ít.

Nhưng cũng chỉ có thể xem đỡ nghiện mà thôi. Vì dù sao mỗi đóa hoa bên cạnh đều có rất nhiều dã thú vây chung quanh, thậm chí là độc thú. Muốn từ trên tay bọn họ lấy người xem ra chỉ có con đường chết. Tuyệt đối không khác đi đấu với Tử Thần tìm lại sinh mạng.

Bên đường có một người trẻ tuổi tóc màu bạch kim híp híp mắt lười nhác dường như đang phơi nắng. Cặp môi mỏng đỏ tươi nhẹ cong lên lộ nụ cười nhạt. Thân hình gầy lại không suy nhược, không cao không lùn, khuôn mặt tuấn tú mê người, ánh mắt toát ra khí chất cao ngạo.

Vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, Gia Lôi khẽ nâng cằm nhìn ra đầu phố xa xa. Bóng dáng tuần cảnh chợt xoẹt qua, nụ cười tươi có vài phần quái đản.

“Ai nha nha, cũng không biết tuần cảnh tiên sinh kiệt xuất của chúng ta có thể bởi vì truy bắt không được người mà bị xử phạt hay không? Thật lo lắng cho hắn.”

Gia Lôi lẩm bẩm giống như lo lắng, nhưng trong giọng nói tràn đầy ác ý. Có gì cho thấy thật tâm lo lắng sao? Không, đây là cười nhạo.

Lắc lắc đầu, xoay người thản nhiên bước đi về phía trước.

Bị người đuổi theo đòi đánh đòi giết đối với Gia Lôi mà nói quá mức bình thường. Không phải bảy tám ngày thì cũng ba bốn ngày. Ngẫu nhiên có lần xui xẻo bị chặn đường vây bắt cả một tháng....

Nghĩ đến đây Gia Lôi lại đắc ý.

Ai bảo ta là siêu đạo tặc có kỹ năng cao làm chi. Vẫn là đỉnh đỉnh đại danh đạo tặc, toàn bộ Hệ Ngân Hà đều có lập hồ sơ, danh tiếng so với minh tinh cũng không kém hơn bao nhiêu.

Nụ cười càng gia tăng, Gia Lôi lại lần nữa dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. Đây là động tác tiêu chuẩn khi hưng phấn, đại khái là thiên tính của Xà tộc thì phải?

Bình thường dùng nước bọt làm ướt môi, làm môi đỏ tươi, mỗi thời mỗi khắc đều có vẻ thu hút người như vậy.

Đột nhiên, phía sau đầu có một trận gió lạnh, Gia Lôi không chút suy nghĩ quay người nhấc chân, con dao bằng tia laser trong cổ tay vụt ra. Động tác đã mau lại tàn nhẫn, không chút nào lưu tình.

Người tới cũng không nghĩ là Gia Lôi phản ứng nhanh như vậy, ngã ngửa, mũi dao xẹt qua cằm hắn.

Tay che lại cằm mau lui vài bước.

“Đại ca.... là ta.”

Nháy mắt mũi dao lại ở yết hầu, người tới đổ mồ hôi lạnh.

Là tự tìm đường chết sao? Về sau hắn không bao giờ dám đùa với đại ca. Hắn còn muốn sống thêm vài năm nha!

“Vũ Khan?”

Nghiêng nghiêng đầu, Gia Lôi cười như không cười ngó biểu tình cứng đờ của tiểu đệ nhà mình, chậm rãi thu dao laser.

“Thân thủ của đại ca quá đỉnh.”

Không dám dùng tay áo lau mồ hôi, Vũ Khan nịnh bợ.

“Với thân thủ này đừng nói tuần cảnh nho nhỏ, dù là đội đặc nhiệm cũng không làm gì được. Còn nữa Thiếu tướng kia là cái gì, Nguyên soái thấy cũng……”

Đáng sợ quá, lão tổ tông ơi, cầu xin đừng dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, làm ta lạnh phát run.

“À, ngươi là chê ta đắc tội còn chưa đủ nhiều có phải hay không? Thiếu tướng? Nguyên soái? Hử?”

Nói một từ liền tăng thêm âm lượng một chút. Cho đến từ cuối cùng mắt nửa híp chậm rãi mở to ra, hàn khí từ từ phát ra làm Vũ Khan càng lạnh run.

“Đại ca, ta lại sai rồi.”

Mẹ nó, vỗ mông ngựa lại nhằm trên đùi. Hắn sao lại quên hai ngày trước đại ca vừa mới đắc tội với một vị Thiếu tướng? Nếu không phải đắc tội nhân vật kia, bọn họ cũng đã không bị người ta truy đuổi trên trời dưới đất chạy loạn một hơi.

Làm cho bọn họ đã một tuần không có ăn ngủ tử tế!

Lười nhìn đến vẻ mặt giả đáng thương kia, Gia Lôi xoay người tiếp tục đi về phía trước.

“Đem tin tức ngươi nghe được báo cho ta đi.”

Vũ Khan nháy mắt thu hồi biểu tình tội nghiệp, nói.

“Tin tức chính xác, Ertan đã ký đơn chấp nhận cải tạo sáng nay, lúc này chắc đã bị đưa đến Tân Dân Cục.”

Dứt lời tàn nhẫn làm động tác chém xuống hai chưởng.

“Đại ca muốn……”

“Muốn cái gì? Cướp người? Hay là đi xem mặt hắn lần cuối cùng?”

Gia Lôi nhẹ nhàng sâu kín nói.

‘ Khụ khụ khụ ’

Vũ Khan thiếu chút nữa bị chính nước miếng mình làm sặc chết.

Mẹ nó, ai nói muốn cướp người? Cả hai người họ mà chạy đến cổng Tân Dân Cục, công khai chỉ trích cơ quan chính phủ có khác gì đi tìm chết chứ? Còn nữa cái gì nhìn mặt lần cuối cùng…… Đại ca có thể nói lời tốt đẹp hơn không?

Bất quá đại ca nói cũng không có sai. Bọn họ là đối tượng bị liên bang truy nã, cũng không giống những công dân nam tính lương thiện. Bọn họ là bị cắt đường lui đành phải chấp nhận. Theo hắn biết, đến nay chưa có một phạm nhân nào còn sống sót sau khi cải tạo. Ertan sẽ là người may mắn chăng?

Càng nghĩ càng không có tin tưởng, Vũ Khan mất mát cúi đầu.

Hắn cùng đại ca đều là cô nhi được Ertan thu nhận. Tên kia tuy rằng cũng chưa cho bọn họ ôn nhu, đánh chửi là bình thường.

Hắn nói cái gì mà đạo tặc đầu tiên phải học cúi đầu trước kẻ mạnh hơn mình. Cái này gọi là biết rõ thân phận. Còn nói cái gì mà đạo tặc dù giỏi đến đâu đi nữa cũng là tặc, không cần chú ý chủ nghĩa anh hùng. Khi nên chịu thua phải chịu thua, khi nên báo thù thì báo thù mới là hoàn mỹ. Vì để chính mình sống sót, bất luận kẻ nào cũng có thể hy sinh.

Lẽ ra hiện giờ Ertan rơi vào tình trạng như vậy, hắn cùng đại ca nên cao chạy xa bay. Nhưng hắn làm không được, nói vậy đại ca cũng làm không được sao? Vì dù sao người kia cũng đã nuôi bọn họ lớn lên, nếu thấy chết mà không cứu thì……

“ Ui da... ”

Vũ Khan ôm chân nhảy nhảy. Thương cảm rối rắm đều đành phải gác lại. Đau quá... đau quá.... đau... đau.... đau.... đau sắp chết hắn!

“Đại ca vì cái gì đánh ta?!”

“Nhìn ngươi không vừa mắt. Như thế nào? Có ý kiến gì?”

“Không…… Không có ý kiến.”

Bị đau chết hắn cũng không dám có ý kiến.

“Đại ca muốn đi đâu?”

Lung tung lau nước mắt trên mặt, Vũ Khan nhe răng chạy theo sau Gia Lôi.

“Tân Dân Cục.”

“Đi làm gì?”

“Còn có thể làm gì? Nếu đã chết thì nhặt xác. Nếu sống sót ta liền cưới hắn làm vợ.”

“Bịch”

Vũ Khan té lăn ra trên mặt đất cứng rắn.

Đợi chút xíu, đại ca vừa mới nói cái gì? Cưới?!!

Vẻ mặt ngu dại ngẩng đầu.

“Đại ca chưa già mà đã bị bệnh lú rồi hay sao?”

Cưới Ertan? Đây là ác mộng thật đáng sợ nha.

Đứng yên, quay đầu lại, Gia Lôi bình thản nhìn xuống Vũ Khan đang chật vật bất kham trên mặt đất.<HunhHn786>

“Ngươi không nghe nói ‘nước phù sa không chảy ruộng người ngoài’ sao? Chúng ta là đạo tặc, việc chính là cướp của, có thể để đồ nhà bị người khác ‘sử dụng’ không? Ngươi không phải không biết hiện giờ muốn có vợ rất khó khăn, đặc biệt là người như chúng ta. Không nắm chặt cơ hội sao được? Với lại so với tìm người xa lạ sinh con, ta nghĩ người quen như Ertan càng thích hợp.”

Vũ Khan trợn mắt.

Nghe ra cũng có chút đạo lý? Nhưng... Cưới Ertan, người nuôi bọn họ lớn sao? Hình ảnh quá khủng bố, hắn căn bản không đứng dậy nổi.

Khụ khụ, không sao cả, dù sao đến lúc đó cũng sẽ không phải là mình. Có đại ca ở đây nhận trách nhiệm. Ta sẽ tự đáy lòng chúc phúc đại ca cùng Ertan sớm sinh quý tử……

Nhưng hình ảnh đó vẫn thực khủng bố thì làm sao bây giờ……

Nhíu mày, Gia Lôi thiếu chút nữa phì cười.

Nói như thế mà Vũ Khan cũng tin sao? Đứa nhỏ này căn bản không dùng đầu óc mà!

“Nhanh lên, chúng ta……”

Lời nói dừng ở cổ họng.

Một thân hình cao lớn mặt không biểu tình đã đứng ở bên trái. Đôi mắt màu vàng kim không gợn sóng. Một áp lực lớn làm Gia Lôi không động đậy được.

“ Jia Paer Garfield……”

Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên bang. Một giống đực cường đại, người mà bất cứ nữ tính hay giống cái nào cũng ao ước được làm vợ, cũng là nhân vật mà Gia Lôi không cẩn thận đắc tội.

Đáng chết, hắn là từ đâu chui ra vậy?

“Gia Lôi, đạo tặc độc hành đứng hàng thứ bảy trong danh sách truy nã gắt gao của Liên bang. Người Bạch Xà Tộc, hai mươi hai tuổi, tính cách xảo trá hay thay đổi, thủ đoạn khó lường, độc ác vô lương, là tiểu nhân điển hình. Ta có nói sai không?”

Giọng nhẹ nhàng nhàn nhạt mang theo ý miệt thị rõ ràng. Gương mặt tuấn lãng của Garfield vẫn thản nhiên, như không phải cố ý vũ nhục Gia Lôi. Đương nhiên, người có thân phận đạo tặc như Gia Lôi thật sự làm hắn chướng mắt, cho nên khó tránh độc miệng một chút.

Nheo mắt lại không nói gì, Gia Lôi đang nghĩ làm như thế nào đào tẩu khỏi Thủ Đô. Nơi này ở càng lâu càng bất lợi.

“Đại ca xong rồi, Jia Paer Garfield tự mình đuổi đến đây, chúng ta có thể chết hay không?”

Vẻ mặt như đưa đám, Vũ Khan nhanh chóng bò dậy.

“Ngươi câm miệng cho ta.”

Gia Lôi hung hăng trừng mắt, sau đó giơ tay muốn đánh Vũ Khan. Nhưng ngay sau đó một tia laser hướng về phía cổ Garfield.

Cùng lúc đó, Vũ Khan ở sau lưng Gia Lôi liều mạng chạy, vừa chạy vừa lung tung ném đạn, còn chuyên môn hướng nhóm nữ tính bên đường ném. Trong nháy mắt toàn bộ khu phố náo loạn lên.

Garfield cũng không nhìn sự hỗn loạn do Vũ Khan tạo ra. Tiểu tử kia sẽ có người đi thu thập. Hắn để ý chính là người trước mắt này.

Tay không đẩy lùi tia laser, Garfield đang muốn tiến tới bắt lấy tên lần nữa khiêu khích hắn, lại bị một đám sương phun vào mặt.

Nghĩ đến thân phận Bạch Xà Tộc của Gia Lôi, Garfield hơi nhíu mi ngừng thở, dùng tay che miệng mũi.

Trong mắt hiện lên ý cười, Gia Lôi thừa dịp Garfield chần chờ, lách người qua. Đồng thời Gia Lôi đem hết đạn trên vứt ra, lại liều mạng bị phóng qua vai Garfield, tìm cách chạy nhanh về phía trước.

Nhưng đang vội chạy, Gia Lôi liền bất động. Những họng súng đã nhắm ngay vào đầu Gia Lôi.

Gia Lôi không chút nghi ngờ biết rằng mình chống lại lệnh bắt lúc này, kết cục sẽ là cái gì. Đối với đạo tặc, Chính phủ Liên bang cũng không nương tay.

“Ta đầu hàng.”

Dứt khoát giơ tay lên, thái độ Gia Lôi bình tĩnh lại quả quyết ngoài dự kiến của mọi người.

Bọn họ còn tưởng rằng Gia Lôi phải chống trả quyết liệt, hoặc là bọn họ trực tiếp đánh gục mới có thể giải đi. Ai biết người này lại thức thời như vậy, có chút đáng khinh thường.

“Quả nhiên không thể hy vọng đối với loại người như ngươi.”

Trong giọng nói Garfield càng tỏ ra khinh thường, khí thế cũng lạnh hơn vài phần.

Hắn là quân nhân, quân nhân thà rằng chết trận cũng quyết không đầu hàng. Gia Lôi này vì bảo vệ mạng thì dù là nguyên tắc gì cũng có thể phá vỡ. Nếu ở trên chiến trường, hắn sẽ trực tiếp bắn chết người này.

“Về Bộ.”

Không có nhìn Gia Lôi một cái, Garfield xoay người lên máy bay riêng. Hắn cùng nhóm binh lính bay khỏi tầm mắt mọi người.

Mọi người đối với Gia Lôi không có ấn tượng tốt, thái độ tự nhiên liền kém một ít, lôi kéo người nhét vào máy bay cảnh sát.

Vừa nhìn vào Gia Lôi liền thấy được mặt mũi bầm dập của Vũ Khan.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc bị đánh rất thảm?”

Mặt cũng sắp biến hình.

“Đại ca?”

Vũ Khan muốn khóc. Đại ca cũng sa lưới, hắn còn có thể trông cậy vào ai? Còn nữa, mặt mũi thế này, đội bảo hộ gì gì đó thật đáng ghét nhất.

“Xê ra bên cạnh một chút.”

Đặt mông ngồi ở trên ghế, Gia Lôi ngửa đầu nhìn trời, trên tay mang theo thiết bị ngăn chặn giống đực biến thân. Năng lực của Gia Lôi bây giờ còn thấp hơn thành niên nam tính bình thường. Bước đi cũng làm cho Gia Lôi ra một thân mồ hôi. Thật phiền muốn chết.

“Đại ca, ta có vấn đền muốn hỏi được không?”

Gãi gãi đầu, Vũ Khan thật nhỏ giọng mở miệng, còn cẩn thận nhìn người canh giữ ngồi ở đối diện.

“Nói đi.”

“Đại ca rốt cuộc là đắc tội gì với Garfield?”

Bọn họ đều là giống đực không thể mất mặt mũi. Cho nên Jia Paer Garfield quyết phải bắt được bọn họ mọi giá, nhất định có liên quan vấn đề mặt mũi?

Rất muốn biết, hắn dù sao cũng sắp chết, tất nhiên có quyền được biết lý do gì mình bị chết.

Người canh giữ ngồi đối diện nghe xong lời này mắt cũng sáng ngời, vãnh tai cẩn thận lắng nghe.

Gia Lôi chậm rãi ngửa cổ thở ra, trong bụng lại bắt đầu cười thầm.

“Ta không làm hắn mất mặt mũi.”

“Không có khả năng, nếu là không sao……”

“Ta chỉ là trực tiếp giẫm lên trên mặt hắn mà thôi.”

“ ………… ”

Vũ Khan há to miệng, trực tiếp hóa thạch.

Gia Lôi giẫm lên mặt Thiếu tướng sao?!

Hồi lâu, Vũ Khan bổ nhào vào trên người Gia Lôi.

“Nói đi! Cầu phát sóng trực tiếp cảnh giẫm lên mặt đi! Đại ca, ta yêu ngươi ngao... ngao... ngao...!!”

Thật sự giẫm lên mặt nha, mẹ nó trầy da hết rồi.....
Bình Luận (0)
Comment