Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 60

Mọi người lặng lẽ liếc mắt đánh giá gương mặt Garfield không biểu tình, cùng khuôn mặt ủ rũ hiếm hoi của Leopold. Bọn họ dùng chân suy nghĩ cũng biết hai người này sẽ xông lên đài ở thời điểm cuối cùng.

Anh hùng sẽ đi cứu mỹ nhân.

Họ đâu thèm quan tâm luật lệ của đấu trường là gì. Đâu có thiếu những vụ giống đực vì yêu mà giận dữ bất chấp quy tắc chôn vùi những quy định xuống địa ngục đó sao? Garfield cùng Leopold cả Tổng bộ Dark Clans cũng dám xông vào, còn sợ đấu trường nho nhỏ này à?

Chỉ là chỗ bọn họ đứng có chút xa lôi đài. Rất đông người chen chúc trên con đường tiến tới chỗ mỹ nhân, đông đến không đếm xuể, hai vị anh hùng tới kịp cứu mỹ nhân không?

Nếu không kịp......

Phi, sao có thể không kịp?

Cái con hổ chết tiệt Dominique kia, nếu ngươi là giống đực chân chính thì lập tức nhận thua đi. Chúng ta bảo đảm sẽ không khinh bỉ ngươi được chưa?

"Mau xem, bắt đầu rồi."

Không biết là ai hô lên một tiếng, âm thanh ồn ào rầm rầm trong phút chốc biến mất như tắt công tắc. Bầu không khí yên tĩnh đến mức cái kim rơi cũng có thể nghe.

Trên lôi đài, Dominique giống kẻ thất bại thứ hai, không có lựa chọn biến thân ngay từ lúc bắt đầu. Hắn dùng hình người triển khai chiêu thức đánh cận chiến cùng Gia Lôi.

Kỳ thật cách đánh cận chiến cũng không thích hợp với giống cái. Căn bản mà nói, giống cái dù là thể lực, sức chịu đựng, hay là tốc độ đều kém hơn giống đực rất nhiều. Dominique không nghĩ dùng hình thú để khi dễ một giống cái không thể biến thân. Hấn lựa chọn phương thức bức lui Gia Lôi thì không có gì đáng chê trách. Nhưng Gia Lôi lại dùng tư thế cứng đối cứng, liều mạng cùng Dominique, thật là ngoài dự đoán của mọi người.

Càng làm cho người giật mình chính là Gia Lôi còn cùng Dominique đấu tương đương. Hai người là ngươi tới ta tiếp, di chuyển nhanh nhẹn, nhảy nhảy xê dịch.

" Rầm rầm rầm."

" Vụt vụt vụt."

" Huỵch huỵch huỵch."

..........

Âm thanh va chạm vang lên không ngừng bên tai, mọi người nhìn đến hoa cả mắt.

Cho đến khi Gia Lôi bị trúng một khủy tay của Dominique, văng ra. Thân thể mảnh khảnh của Gia Lôi bay lên giữa không trung vẽ thành một đường vòng cung. Khi sắp chạm đất Gia Lôi đã lưu loát xoay người vững vàng đứng ở góc đài đối diện, lúc này mọi người mới thở phào một hơi, đồng thời hô lên.

"Tuyệt vời! Quá xuất sắc!"

"Karen ta yêu ngươi! Karen, ta yêu ngươi!!"

Mọi người đều điên lên rồi.

Ở góc lôi đài bên kia, thiếu niên dùng tay che lại miệng thở hổn hển sao có thể đáng yêu như vậy? Khóe miệng rỉ máu, ý cười lại thấp thoáng trong ánh mắt. Đây là đang hưởng thụ chiến đấu?

Chậm rãi đứng thẳng thân thể, rồi đột nhiên Gia Lôi thốt ra một câu xưa nay chưa từng có ai nói trong các trận đấu trước đó.

"Tiếp tục."

Gia Lôi quát khẽ đi về phía trước.

"Tiếp thì tiếp."

Dominique cười một tràng dài, cánh tay vung lên, dùng toàn lực nghênh chiến. Đừng nói hắn không có phong độ, không biết đến khiêm nhượng. Thật sự không đánh tiếp mới là vũ nhục đối thủ. Mà hắn không nghĩ sẽ vũ nhục thiếu niên trước mắt.

Lại một vòng đánh đấm cận chiến, dùng tay chân để tấn công và phá đòn.

Gia Lôi cảm giác cơ thể mình bởi vì vận động nhiều mà nguồn năng lượng đang chậm rãi giảm đi.

Phải nắm bắt thời gian nhanh chóng kết thúc!

Mụ nội nó, từ khi biến thành giống cái chưa có thực sự đánh một trận đúng nghĩa. Giống cái có thân thể bị hạn chế, mà lúc này biến thân thì tự tìm đường chết. Không biến thân lại đánh không lại người ta. Thật vất vả dựa vào kỹ thuật thành thục để bù đắp năng lượng thiếu hụt. Thể lực không đủ có thể chiến thắng được sao?

Gia Lôi bắt đầu tăng tốc độ di chuyển, Dominique cũng cắn răng đẩy tốc độ ra tay nhanh hơn. Tức khắc, trên đài chỉ thấy hai cái bóng bay tới bay lui.

Nháy mắt, Gia Lôi đã chạy tới phía sau lưng Dominique, đôi tay vươn ra ôm lấy cổ hắn. Dùng hết sức lực muốn đem người quật mạnh xuống mặt sàn.

Dominique phản ứng cũng nhanh chóng. Hắn nghiêng người duỗi tay nắm lấy thắt lưng Gia Lôi. Một cái đầu gối nâng lên thúc vào ngực Dominique, theo bản năng làm hắn cả kinh, bị phân tâm một chút thời gian.

Đột nhiên Gia Lôi đưa tay hướng thẳng đến yết hầu Dominique.

Khoảng cách hai người quá gần, Dominique muốn lui căn bản không kịp. Mà bàn tay Gia Lôi tiến đến với sát khí mười phần. Xuất phát từ bản năng, Dominique lập tức thay đổi thành hình thú.

"Grừ..."

Một con hổ với những vằn đen trên cơ thể gào rống đem thiếu niên mảnh mai áp đảo ở dưới thân.

Bầu không khí của trận quyết đấu đang sôi sục bỗng nhiên ngưng kết thành băng, bởi vì thiếu niên đột nhiên "mất tích".

Cảm giác được không khí không đúng, hai người đang cố sức bò lên trên lầu hai, rũ mắt nhìn hướng lôi đài. Chỉ liếc mắt một cái bọn họ liền thay đổi sắc mặt. Đang muốn nhảy xuống đi cứu người, lại không thể tưởng tượng được có một bóng dáng khác đã nhanh chân hơn, đoạt đi cơ hội. Người kia đã ra nhảy lên lôi đài trước khi bọn họ kịp hành động.

Người kia nhấc chân đá thật mạnh, thân thể to lớn của con hổ bị đá bay ra khỏi lôi đài, rơi trên mặt đất.

"Phịch"

Thân thể hổ rơi xuống mặt đất lăn ra va vào rào chắn, làm rào chắn run run.

Mọi người lại không có thời gian đi để ý tới con hổ bị thê thảm, toàn thể ngốc lăng lăng nhìn người xuất hiện thần kỳ trên đài.

Dưới ánh đèn soi sáng, một người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, mái tóc màu tím, đôi mắt tím, đôi môi mỏng treo nụ cười nhạt. Hắn quét mắt nhìn quanh, ánh mắt rõ ràng không lạnh, lại khiến mọi người chấn động, lặng ngắt như tờ.

"Karen."

Bận tâm thân phận của Gia Lôi, Sullivan cùng Garfield đều giống nhau, ở nơi công cộng họ sẽ gọi Gia Lôi là Karen.

"Em trèo tường thực sảng khoái? Hả?"

Nhìn thiếu niên nằm ngửa trên mặt đất, ánh mắt Sullivan u ám. Đôi mắt chậm rãi từ đôi chân trần nhìn thẳng một đường lên đến cái tràn đầy mồ hôi. Ai cũng nhìn ra được Sullivan đang tức giận, sát khí trên người tỏa ra bên ngoài. Hình ảnh này rất giống Ma Vương có đôi sừng trâu ở địa ngục.

Bọn họ có thể lý giải. Đột nhiên nhìn thấy người mình yêu chỉ mặc một cái quần rộng lộ cả đùi, bị một đám giống đực vây xem. Đừng nói người từ trước đến nay bá đạo chẳng phân biệt đúng sai như Sullivan, kể cả giống đực có tính cách tính hiền lành cũng có ai chịu nổi?

Làm sao bây giờ? Sullivan có thể ở trước mặt mọi người bóp chết Karen hay không? Vậy bọn họ có nên đi lên khuyên can hay không?

Mọi người thì đang khẩn trương muốn chết, thiếu niên lại nằm ngay đơ chẳng hề để ý ngồi dậy. Gia Lôi nhướng mày, nở nụ cười làm trái tim mọi người run rẩy, nói: 

"Ngươi là gì của ta?"

"........."

Mọi người nín thở.

Lực sát thương thật lớn nha. Đây có phải Karen đang vạch rõ không có quan hệ cùng Sullivan không?

Ta thao, Thủ lĩnh Dark Clans bị ghét bỏ?

Thiếu niên, ngươi thật uy khí phách!

Sắc mặt Sullivan trầm xuống. Nhìn Gia Lôi một lúc lâu hắn mới bừng tỉnh. Sao hắn lại vì ghen tuông đố kị mà đã quên? Hiện tại hắn chỉ là bạn trai tin đồn của Gia Lôi, còn thiếu một bước nữa mới chính thức chuyển thành người yêu thực sự.

Ma Vương chuyển đổi thái độ. Nở nụ cười thân thiện, khí chất cao quý còn hơn một vương tử, Sullivan thật cẩn thận tiến đến trước mặt Gia Lôi, cợt nhả nói:

"Em nói ta là ai thì ta chính là người đó, hoàn toàn nghe theo lời em được không?"

"........."

Mọi người cắn chặt răng. Bọn họ sao cảm thấy Sullivan thực không biết xấu hổ là gì?

Sullivan không biết xấu hổ cũng không thể làm được gì trước mặt một Gia Lôi vô tình lãnh khốc. Gia Lôi cũng lười nâng mí mắt nhìn hắn, cứ ngồi xếp bằng nâng cánh tay lên, dùng một ngón tay hướng tới bên trái nhẹ nhàng ngoắc ngoắc một cái.

" Ồ "

Hai thân ảnh một trước một sau đáp xuống lôi đài. Người trước là một người lạnh lùng cương nghị. Người sau là một người nho nhã nhẹ nhàng. Họ đều là người tuấn tú khó gặp. Mà hai vị mỹ nam này mọi người đều không hề xa lạ.

"Là...... Thiếu Tướng Garfield? Trời ơi, ta được nhìn thấy thần tượng của ta thật rồi."

"Mau nhìn xem người có tóc màu trắng bạc kia, đó là Thống Đốc Leopold đúng hay không? So với trên ảnh còn khí chất hơn. Ta cũng rất thích ngài ấy."

"Karen, ngươi chính là Thần trong lòng ta. Chỉ ngoắc ngoắc ngón tay là có thể đem Thiếu Tướng cùng Thống Đốc tới. Còn có ai có thể ngầu hơn so với ngươi!"

Cùng với việc Garfield và Leopold trước sau lên đài, khán giả ở trên lầu dưới lầu lần nữa lại điên cuồng lên. Tiếng thét, tiếng bàn tán, thượng vàng hạ cám hỗn loạn, ồn ào cũng khiến người ta đau đầu.

Không thể không nói tùy trường hợp mà có cách thể hiện khác nhau.

Cùng là một người nhưng khi đi dự yến tiệc sẽ có dáng vẻ cao sang lịch sự, nhưng khi ở trong nhà tắm liền biến thành kẻ tầm thường với những hành động quái dị.

Ở đấu trường, mặc kệ là nam tính, nữ tính, giống đực hay giống cái, đều có cùng một tính tình. Phấn khởi thì gân cổ lên thét chói tai, không cao hứng cũng gân cổ lên mắng chửi người ta. Không có ai đối với hành vi chỉ chỉ trỏ trỏ mà để tâm. Tất cả mọi người đều giống nhau, muốn làm công tác văn hoá cũng đừng tới loại địa phương này.

Như là hoàn toàn không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, Garfield bước lên, cởi áo ngoài của bộ quân trang khoác lên trên người Gia Lôi. Hắn nửa quỳ cẩn thận cài từng cái nút cho đối phương.

Hắn thực cẩn thận cũng thực nghiêm túc. Ánh mắt chuyên chú, động tác nhẹ nhàng, tựa như đang làm một sự kiện tương đối thiêng liêng thần thánh, không chấp nhận nửa điểm qua loa.

Tiếng ồn ào bàn tán từ bốn phía đang lớn từ từ nhỏ dần. Tất cả mọi người tự giác yên lặng, nghiêm túc nhìn nhân vật kiệt xuất cài nút áo cho thiếu niên.

Hình ảnh quá đẹp, thật sự rất cảm động phải không?

Sullivan bên kia bị bỏ rơi dùng sức nghiến răng. Hắn dũng mãnh tiến lên sân khấu lại thành nhân vật phụ diễn cho màn thể hiện sự nhu tình của Garfield sao? Cả hai đều là người theo đuổi Gia Lôi, vì sao Gia Lôi không để ý tới hắn mà lại để tùy ý Garfield động tay động chân?

Đây là không công bằng.

Người lên đài sau Garfield là Leopold tỏ ra bị, cô lập ngăn cách với thế giới bên ngoài. Theo đuổi người yêu của bạn tốt quá khó khăn......

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đuổi kịp bước chân của bạn tốt một cách nhanh nhất? Hắn không muốn mỗi lần đều thành phong nền.

"Sao biết ta ở trên đó?"

Cài nút xong, Garfield lại dùng tay giúp Gia Lôi vuốt lại những sợi tóc rối, giọng trầm thấp hỏi.

"Thời điểm ngươi bò lên cây cột."

Gia Lôi lười nhác trả lời. Trên người không có chút sức lực. Xương cốt toàn thân giống bị chặt đứt, đau đớn không ngừng.

Đây là di chứng đánh nhau sao? Cũng không biết cần nghỉ ngơi bao lâu mới có thể khôi phục bình thường.

Nếu không phải thật sự không động đậy nổi, Gia Lôi cũng sẽ không giả vờ uy phong dùng ngón tay ngoắc Garfield xuống dưới. Loại cử chỉ này là "hắn thuộc về ta chỉ có thể nghe ta nói". Trước nay Gia Lôi không thích khoe khoang mấy thứ đại loại như thế, trong lòng còn ước gì không có một chút quan hệ với mấy nhân vật này.

"Cái kia......"

Garfield xấu hổ sờ sờ cái mũi.

"Có thể đem phần hình ảnh bò lên cột gì đó cắt bỏ được không?"

Cây cột kia vừa to vừa trơn. Hắn lại không phải dân chuyên nghiệp leo trèo, động tác không quá thuần thục. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết tư thế của hắn lúc đó khẳng định khó coi tới cực điểm. Thật sự tổn hại đến hình tượng huy hoàng của ngài Thiếu Tá quá.

Cắt bỏ hình ảnh?

Hồi tưởng lại bộ dạng Thiếu Tướng đại nhân chu mông ra cố ôm cây cột bò lên trên...

"Phụt"

Gia Lôi cười ra tiếng.

"Được rồi, ta sẽ tận lực."

"....."

Sao có loại cảm giác biến khéo thành vụng vậy? Thôi, Gia Lôi cao hứng thì tốt rồi.

Sủng nịch xoa xoa mái tóc mềm mại của Gia Lôi, đôi mắt màu vàng kim tràn đầy ánh sáng ấm áp.

"Có đói bụng không? Trước khi tới đây ta đã cho người chuẩn bị những món ăn mà em thích, bây giờ chắc cũng đã làm xong."

Uống lên một thùng dấm to, Sullivan bĩu môi.

Đồ nói dối cũng không biết chuẩn bị kịch bản. Nhất cử nhất động của nhóm người đi tìm kiếm Gia Lôi này sớm đã bị hắn điều tra rành mạch.

Chuẩn bị thức ăn cái gì? Có mà lừa đứa ngốc thôi. Không thể tưởng tượng được Garfield cũng là cái tên âm hiểm như vậy!

Tâm tính đơn thuần Leopold xấu hổ cúi đầu. Đồng thời cũng vội vội vàng vàng đi tìm người, hắn sao không cẩn thận chu đáo được như Garfield? Nắm chặt tay, Leopold tự nhủ mình phải tiếp tục nỗ lực.

Dưới đài, Zoe bình tĩnh mở thiết bị tra cứu. Hắn nhanh chóng điều tra món ăn mà Gia Lôi thích nhất. Mặt không đổi sắc hắn âm thầm liên lạc với những đồng đội đang làm khán giả xung quanh. Họ nhanh chống chuyển thông tin đến cho đầu bếp nhà ăn, cũng cẩn thận ghi chú thời gian bao lâu nữa sẽ kết thúc trở về. Xong xuôi, Zoe mới bình tĩnh ngẩng đầu, nở nụ cười lộ tám cái răng. Hắn chính là phó quan toàn năng mà.

Oh yeah!(^▽^)

Mặt khác những người không rõ chân tướng, những thiếu nữ mơ mộng lại một lần nữa bị sự trung khuyển của Thiếu Tương đại nhân cùng biểu hiện hiền đức kia lừa cảm động một phen.

Đây mới là chân tình có phải hay không?!

"Ngươi vừa nói thì ta thật sự cũng cảm thấy có chút đói bụng, bất quá trước khi đi......"

Nghiêng thân thể dựa vào vai Garfield, Gia Lôi ngoài cười nhưng trong không cười ngó Sullivan.

"Ngươi ở thời điểm ta cùng người khác quyết đấu xông lên đài, là nhận định ta sẽ thua sao? Hay là cùng đấu sĩ kia có thù oán?"

Nói tới đây Gia Lôi liền nổi giận. Vốn đã tính toán tốt, bức Dominique hóa hình thú sẽ ra tuyệt chiêu, dùng đòn phản kích đẹp mắt nhất kết thúc trận này một cách vui sướng tràn trề.

Nhưng hết thảy, đều bị Sullivan biến thái phá hư.

"Ta lo lắng cho em."

Không muốn giẫm phải mìn, Sullivan quanh co lòng vòng vuốt mông ngựa. Lúc ấy muốn xông lên đài không chỉ một mình hắn. Hắn không tin Gia Lôi không nhìn thấy.

Nói đi nói lại hắn cũng là nhân vật cao nhất trong Liên Minh Bóng Tối công khai bày tỏ tình yêu. Gia Lôi tức giận vì hắn lì lợm la liếm. Hắn sao có thể để Gia Lôi dầu muối không ăn? Nhưng hắn thật sự yêu Gia Lôi, không phải nói giỡn!

"Ý của ngươi là ta còn phải cảm ơn ngươi?"

"Không, ý ta là có sai nên phạt. Mặc kệ ta có phải bởi vì quá yêu quá khẩn trương nên mới phạm sai lầm, đều không thể tha thứ."

Đôi mắt tím liếc mắt đưa tình nhìn với Gia Lôi. Sullivan quỳ một gối xuống đất, chậm rãi cầm bàn tay của Gia Lôi một cách cung kính sau khi bị tránh né.

"Cho nên Karen, em cứ trừng phạt ta bằng cách bắt ta làm nô lệ của em cả đời. Sao em không dùng roi đánh ta, điều khiển ta cho đến chết?"

Dominique bị đá văng xuống dưới đài trọng thương. Thật vất vả hắn nới lung lay đứng lên, lại "phịch" một tiếng ngã trở về, "nôn" thật kinh khủng....

"Thôi, đi tắm rửa nghỉ ngơi."

Cười gượng, dùng sức xoay cổ tay, bởi vì quá dùng sức, Gia Lôi bị đau đến sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Ba đôi mắt thời thời khắc khắc đều chăm chú vào người Gia Lôi. Sao có thể bỏ qua sắc mặt khó coi?

"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Không rảnh so đo, Sullivan lo lắng dùng mu bàn tay lau lau mồ hôi trên trán cho Gia Lôi.

Còn may, không có phát sốt!

Garfield mím môi đem Gia Lôi ôm vào trong lòng ngực, đứng lên vội vã hướng dưới đài đi.

Leopold cũng không cam lòng lạc hậu, giành nhảy xuống trước phụ trách mở đường. May mắn đám đông khán giả cũng thực lo lắng cho Gia Lôi, ai cũng nhích người nhường ra một lối đi nhỏ thông ra cửa.

"Chờ một chút."

Mắt thấy sắp đi ra khỏi cửa, Gia Lôi đột nhiên kéo kéo áo Garfield. Chờ người ôm mình dừng bước chân, Gia Lôi quay đầu, nhìn phương hướng Dominique té ngã nở một nụ cười nhợt nhạt.

"Dominique, trận này ta nhận thua, chờ lần sau có cơ hội ta còn muốn cùng ngươi tái chiến một trận, ngươi dám đánh tiếp không?"

"Dám."

Khôi phục hình người, bị nâng lên cáng Dominique trả lời vang dội. Hắn cùng giống cái đặc biệt như vậy đối đầu, bị gãy hai cây xương sườn cũng đáng.

"Vậy là đã định rồi."

"Đương nhiên."
Bình Luận (0)
Comment