Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 94.2

Mỗi người sinh ra đều có cha mẹ yêu thương, vì cái gì hắn lại không có?

Joy vô số lần tự hỏi chính mình vấn đề này, lại vô số lần cười lạnh. Vì cái gì không có chứ? Bởi vì chính mình vốn không nên tới trên đời này sao?

Nhớ trước kia khi tuổi còn nhỏ, hắn đối với thân tình ôm khát khao tốt đẹp. Mỗi ngày tâm tâm niệm niệm sẽ có thể có người lại đây nhìn hắn một lần. Cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng được. Đáng tiếc, mãi cho đến năm hắn mười tuổi rời khỏi ngôi nhà nhỏ kia, cũng không có ai lại đây hỏi thăm hắn lần nào. Trong thế giới của hắn chỉ có ngôi nhà nhỏ an tĩnh cùng một người tên Albert, mỗi ngày nhiều nhất chỉ xuất hiện ba lần.

Albert là người hầu phụ trách đưa thức ăn cho hắn. Có khi Albert đưa ba lần, có khi đem cả ngày dồn lại đưa một lần. Ông ta không hỏi hắn ăn có ngon không có đủ không, chỉ lo thu dọn mâm liền đi. Tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, như là có ai ở phía sau truy đuổi.

Thỉnh thoảng Albert đến đưa thức ăn trong tình trạng say rượu. Hắn thừa dịp đầu óc Albert không rõ ràng sẽ thử dò hỏi một ít chuyện ở bên ngoài. Hắn không dám hỏi quá nhiều, chỉ là kiên nhẫn dụ dỗ Albert nói một chút về người nhà của chính mình. Sau đó hắn chậm rãi xâu kết những từ ngữ rời rạc từ miệng của Albert mà hình dung bộ dáng của cha mẹ cùng anh trai.

Cha ruột hắn là người rất cao lớn, là người có địa vị cao nhất trong tộc, cũng chính là giống đực có năng lực nhất Ám Dực Tộc. Mẹ ruột hắn là một người phụ nữ có tính tình ôn hòa, nhưng thân thể không tốt lắm. Nghe nói là bởi vì khi sinh hắn khó sinh mới bị bệnh nặng. Cũng chính vì thế mà hắn đã áy náy một thời gian dài. Anh trai của hắn là rất là đẹp trai lại tài giỏi, học thức hơn người, từ khi còn nhỏ đã trở thành niềm kiêu hãnh của mọi người, có rất nhiều nữ tính thầm thương trộm nhớ.

Càng nghe hắn càng có khát khao đối với gia đình. Hắn hi vọng nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa của ngôi nhà này, đi ra ngoài gặp người thân. Khát vọng lấy tư thế hoàn mỹ đứng ở trước mặt người nhà lớn tiếng nói cho bọn họ nghe, mình cũng có thể trở thành niềm tự hào của bọn họ. Hắn mong chờ bọn họ dùng ánh mắt yêu thương nhìn hắn, hi vọng bản thân mình không cần lại một mình trốn ở trong chăn lạnh như băng vượt qua giao thừa.

Albert đã từng nói qua, trải qua giao thừa cùng người nhà mới là hạnh phúc nhất. Mà hắn chưa một lần có được hạnh phúc đó.

Cho nên sau khi hắn khóc cả đêm, lại bắt đầu nỗ lực vì mục tiêu của mình mà cố gắng học hỏi. Mỗi ngày hắn lên mạng vào những trang đào tạo trực tuyến dành cho trẻ em trên mạng mà học tập. Hắn cũng thực ngoan ngoãn nghe lời, không chạy ra bên ngoài. Hắn cũng không có một giáo viên dạy kèm trong một phòng riêng. Suốt 5 năm, hắn chính là trải qua như vậy.

Nếu hắn biết mục tiêu mà hắn cố gắng phấn đấu cũng không phải là hạnh phúc giống như hắn nghĩ, thậm chí so với địa ngục còn đáng sợ hơn nhiều lần, hắn nhất định sẽ không đi ra khỏi cánh cửa kia. Hắn sẽ thành thật ở lại ngôi nhà rách nát đó đến chết. Ít nhất khi chết đi hắn vẫn thuần khiết, trong sáng, còn lưu lại kỳ vọng đối thế giới. Không giống hiện giờ, dơ bẩn đến không dám soi gương.

Mười tuổi, thân thể nho nhỏ, hắn thấp thỏm bất an đứng ở trước mặt cha mình. Lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt ông ta, nhưng trong mắt đối phương chỉ có chán ghét. Ánh mắt đó giống như một mũi tên nhọn đâm xuyên ngực hắn. Máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ra thành dòng. Hắn cảm thấy lạnh thấu xương tủy, lạnh lẽo làm hàm răng hắn khua lộc cộc.

Vì cái gì?

Môi run run, giọng nói bị nghẹn phát không ra một âm thanh nào. Lỗ tai ong ong, cũng không nghe được cái gì. Hắn cứ đứng im như vậy ở trong đại sảnh, nhìn người cha lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Ông ta càng đi càng xa, cho đến khi rốt cuộc nhìn không thấy nữa.

Là anh trai đem hắn đưa tới chỗ ở mới. Một biệt thự cao cấp xa hoa hơn ngôi nhà nhỏ mà hắn ở trong mười năm gấp trăm lần. Chân tay hắn luống cuống đứng ở trước mặt anh trai, đôi mắt đỏ bừng, thật cẩn thận vươn tay kéo lấy tay áo anh trai.

"Anh..."

Giọng nghẹn ngào không tự chủ được tràn ra môi. Chỉ có chính hắn mới biết được một từ này phải cần bao nhiêu dũng khí mới thốt ra, lại có không ít hỗn loạn cay đắng trong đó.

Thực đáng mừng là anh trai không có giống như cha chán ghét hắn. Anh trai để tùy ý hắn lôi kéo tay áo, tùy ý hắn tới gần, cuối cùng đem đầu dán ở trên bụng. Anh trai rất cao, hắn nhón chân mới miễn cưỡng tới ngực anh mình. Nếu đem ra so sánh cùng với anh trai, hắn tựa như một hạt đậu, hoặc là một đứa bé rất nhỏ bên cạnh người lớn.

Đêm đó hắn ngủ ở trong phòng khách biệt thự của anh trai. Hắn cảm giác rất hạnh phúc. Hắn ngửi mùi hương thơm tho của chăn giường. Hắn nghĩ anh trai có vẻ trầm mặc, tính cách lại ôn nhu. Hắn cười cả khi nhắm hai mắt lại ngủ.

Chuyện sau đó đối với hắn mà nói quả thực là ác mộng. Cha bóp cổ hắn kéo ra khỏi biệt thự của anh trai, còn lớn tiếng quát mắng hắn là đồ rác rưởi vô dụng. Mà anh trai chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, vẫn im lặng, nhưng rốt cuộc đã không còn sự ôn nhu như hắn đã lầm tưởng.

Đúng vậy, ta đã lầm. Nếu anh trai thật sự chấp nhận ta, sao lại để cha bóp cổ ta lôi đi. Thời điểm ta thiếu chút nữa tắt thở, sao vẫn đứng đó thờ ơ nhìn?

Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm anh trai. Cặp mắt kia hiện lên rất nhiều thứ hắn không rõ, duy nhất một điều hắn rõ ràng là trong đó không có đau lòng.

Anh, sao anh không đau lòng vì em vậy? Khi một con thú cưng bị thương trở về, chủ nhân của nó cũng đau lòng sờ sờ đầu. Khi ta mặc quần áo bị rách, Alber cũng sẽ đau lòng mà nhíu mày. Em là em trai của anh, sao anh có thể không đau lòng vì em?

Trước khi ngất xỉu, hắn cho rằng mình cứ như vậy chết đi, mang theo đau lòng cùng tuyệt vọng. Chết ở trong tay thủ hạ của người cha sinh ra mình, chết ở trước mắt người anh trai.

Hắn vẫn là quá ngây thơ rồi. Hắn đâu thể chết dễ dàng như vậy được?

Hắn bị đưa về ngôi nhà rách nát. Alber không còn có xuất hiện nữa. Có vẻ như từ khi hắn bước chân ra khỏi cửa, một khắc kia, sống chết tồn vong của hắn đều do hắn một mình gánh vác. Hắn có bệnh, có thể đói chết hay không, cũng sẽ không có người quan tâm. Trên đời này chỉ còn lại một mình hắn ở giữa trời đất. Hắn chỉ có thể tự ôm chính mình mới không bị gió lạnh đến thấu xương làm tổn thương.

Sau đó không bao lâu, hắn đã biết được nguyên nhân mình bị cha ghét bỏ. Buồn cười, nguyên nhân rất buồn cười đến vô lý.

Một năm...

Hai năm....

Rồi mấy năm trôi qua, hắn cũng dần dần lớn lên. Trái tim của hắn cũng thay đổi từng ngày, so với trước đã lạnh lẽo hơn. Hắn vẫn một mình trải qua đêm giao. Tự hồ hạnh phúc của hắn đã bị tiêu diệt. Tại thời điểm này hắn cũng không còn hy vọng xa vời.

Người trong tộc nhân xem thường, ức hiếp, xa lánh, thậm chí đánh chửi, hắn đều nhịn. Ai bảo hắn làm cho toàn bộ người Ám Dực Tộc mất mặt? Ai biểu hắn làm hại Tộc trưởng phu nhân trường kỳ ốm đau nắm trên giường, chỉ sau mấy năm liền chết? Đều là hắn sai, hắn xứng đáng bị người ta khinh.

Mùa đông năm mười bảy tuổi, anh trai hắn lần đầu tiên đặt chân vào ngôi nhà rách nát của hắn. Dưới ánh đèn, ánh mắt anh trai so với bảy năm trước càng thêm phức tạp. Hắn có loại dự cảm vận mệnh của mình lại bị ném vào cống ngầm.

Quả nhiên, vào lúc ban đêm hắn đã bị người anh trai ruột thịt đưa cho một người đàn ông ghê tởm chơi đùa, giống như một món đồ chơi. Hậu môn bị rửa sạch sẽ, bị trói tay chân, bị khiêng đến một căn phòng u ám.

Trong cái phòng kia bày đầy các công cụ trợ hứng. Hắn hình như đã được cho "nhấm nháp" hơn phân nửa đồ vật ở trong phòng. Có lẽ hắn rất được người đàn ông kia thích? Bởi vì sau khi từ nơi đó đi ra, hắn liền thay đổi chỗ ở, còn có người chuyên môn hầu hạ, không bao giờ vì ba bữa cơm mà lo lắng. Đây có tính là tin tức tốt không?

Một năm lại một năm, thời gian trôi qua mười năm, hắn bị Anselm đưa cho vô số người. Chỉ có người Ám Dực Tộc cấp cao mới có điều kiện chơi đùa hắn. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, hắn dùng thân thể để đổi lấy lợi ích. Bản thân là món đồ chơi, cả câu phản bác cũng không thể nói. Bởi vì hắn là con Tộc trưởng, hắn phải vì Tộc trưởng cùng Thiếu Tộc trưởng làm trâu ngựa lôi kéo lợi ích. Đây là thứ hắn thiếu bọn họ. Ha ha lại là lý do buồn cười vô lý đến lố bịch.

Hắn trở nên im lặng, không hề gọi Anselm là anh, không hề chờ mong ánh mắt của Tộc trưởng, không hề hy vọng người trong tộc sẽ tiếp nhận. Hắn chỉ bình tĩnh làm một món đồ chơi, ai ra giá cao thì được. Ở thời điểm được yêu cầu, hắn ngoan ngoãn mở hai chân ra.

Những phản kháng chỉ là giấc mộng điên rồ, bị hắn gắt gao áp chế ở đáy lòng. Ở thời điểm thế đơn lực mỏng, phản kháng chỉ là trò khôi hài mà thôi. Chỉ có một lần đó náo loạn, bị hành hạ thật tàn nhẫn, thiếu chút nữa chết, không phải là nhờ Anselm cứu trở về sao?

Thiếu tộc trưởng không muốn ngươi chết, thì ngươi không có quyền kết thúc sinh mạng của mình!

Dù sao hắn cũng nghĩ thông suốt, dựa vào cái gì những người giẫm đạp hắn lại sống tốt, còn chính hắn phải chết trong khuất nhục?

Là bọn họ huỷ hoại ta, ta cũng muốn huỷ hoại bọn họ!

Hạ quyết tâm nhẫn nhục chờ đến một ngày, hắn sẽ hung hăng cắn rách bả vai Anselm, cắn xuống một khối thịt to mới nhả ra. Hắn sẽ phun ra miếng thịt đầy máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Anselm không nói một lời. Hắn sẽ nở nụ cười, đứng vẫy tay tiễn bọn họ đi vào cánh cửa địa ngục.

Lợi dụng tình cảm vặn vẹo của Anselm, chất lượng sinh hoạt của hắn càng ngày càng tốt. Dựa vào thân phận đặc thù, hắn nắm bắt được thói hư tật xấu của bọn người kia. Hắn bày ra dáng vẻ thanh cao, chưa bao giờ ở trước mặt bọn họ cúi đầu.

Muốn cho ta cúi đầu? Được, đưa ra thứ tốt, vũ khí tiên tiến nhất, sản phẩm khoa học kỹ thuật đặc biệt nhất. Đương nhiên đều là loại lực sát thương không lớn, hoặc là cơ bản nhất, khi làm tình không được trói tay chân nằm một tư thế cả buổi.

Vì tương lai có thể thành công thoát khỏi Ám Dực Tộc, đem chứng cứ thu thập được giao cho kẻ thù của Ám Dực Tộc. Hắn thực hiện kế hoạch suốt mười năm, bất quá hết thảy đều đáng giá.

Hung hăng xé xuống mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Tộc trưởng, đem Anselm đánh tơi tả, nhìn các Trưởng lão cao cao tại thượng ăn nói khép nép khẩn cầu, hắn thấy thật vui vẻ, ngửa mặt lên trời cười to.

Thấy chưa! Gieo nhân nào phải nhận quả đó. Đây là các ngươi thiếu ta. Kiếp này trả đi, đỡ phải để đến kiếp sau còn cùng các ngươi dây dưa!

Thừa dịp người Dark Clan đang dồn những người Ám Dực Tộc không thối lui đến một góc, hắn hành động thực nhanh. Mắt nhìn về phía người bạn duy nhất đang từ nơi xa xa chạy tới, Joy lộ ra nụ cười sáng lạn. Bàn tay hắn để ở yết hầu. Hắn cảm thấy năm mười tuổi bị Tộc trưởng bóp chết là kết cục tốt nhất. Nếu hắn cùng Tộc trưởng đều cảm thấy cái này phù hợp nhất với vận mệnh của hắn, vậy thì dùng cách này kết thúc tất cả đi. Coi như, cuối cùng hắn đã cắt đứt cái ràng buộc huyết mạch cùng Tộc trưởng.

Động tác của hắn thực mau, tự giết chết chính mình mà không một chút do dự. Nhưng hắn thật sự đã chết kể từ ngày người thân không đồng ý nhìn nhận, hắn chỉ là một lần nữa đi gặp lại Tử Thần.

Trước mắt tối đen...

Đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào hỗn độn ở bên tai, Joy mơ mơ màng màng mở mắt. Mắt mở ra rồi nhắm lại mấy lần, hắn cũng chưa thể nhìn rõ ràng.

Vì sao ta còn sống?

"Ngươi đó, con mẹ nó, có bệnh thần kinh đúng không? Chưa ăn hết những món ngon nhất trên đời này, chưa uống hết những loại rượu hảo hạng nhất thế giới, cả tay người mình thích cũng chưa có chạm một lần, ngươi tự sát làm cái rắm gì!"

Một người trẻ tuổi đứng ở mép giường, vẻ mặt tức muốn hộc máu đang rít gào. Giọng của Gia Lôi không thể nói là dễ nghe, nhưng lọt vào trong lỗ tai Joy lại thấy ấm áp vô cùng.

Chớp chớp đôi mắt, nỗ lực hướng tới Gia Lôi biểu đạt mình xin lỗi, hắn cũng không muốn cho người bạn tốt duy nhất phải lo lắng. Nhưng thực rõ ràng là hắn làm không tốt.

"Còn muốn chết sao?"

Joy trầm mặc một hồi, cuối cùng ánh mắt khẩn trương nhìn Gia Lôi, chậm rãi lắc đầu.

Hai mươi bảy năm qua, cuộc sống của hắn vẫn luôn ở trong vũng bùn, trồi lên hụp xuống, tránh không khỏi những bàn tay ma quỷ. Hắn cũng không có sức lực bò ra khỏi vũng bùn đó. Cuộc sống của hắn chịu đủ mọi đau khổ rồi. Giờ khó khăn lắm mới có thể trả thù được người Ám Dực Tộc, lại lựa chọn dùng cái chết để giải thoát chính mình.

Nhưng bây giờ trong lòng tràn ngập ấm áp, thật sự là làm người ta quyến luyến. Thì ra ta cũng không phải không có người quan tâm. Ta còn có một người bạn tốt. Mà hình như người nhanh tay đánh ta ngất xỉu là Sullivan?

Nói tóm lại, phải sống sót để cảm nhận thứ mà mình luôn theo đuổi bấy lâu, cũng cho rằng vĩnh viễn không chiếm được. Một lòng đi tìm chết, dùng "kiếp sau sẽ tốt hơn" để an ủi chính mình, không phải là quá ngu ngốc sao?

Hít sâu một hơi, Joy cười, ra quyết định.

"Xóa sạch ký ức của ta đi. Ta muốn triệt để thành một người mới, có được cuộc sống mới."

Một con người mới hoàn toàn, cuộc sống thuộc về chính mình.

"Ngươi không muốn biết tin tức của bất kỳ người nào trong Ám Dực Tộc sao? Tỷ như kết cục của Anselm... "

"Những người đó đã không còn quan hệ với ta."

"Vậy ngươi không sợ Sullivan động tay chân vào trí nhớ của ngươi?"

"......"

Có hiểu không đó?

"Sullivan muốn nhận ngươi làm thủ hạ, cho nên mới ở thời điểm ngươi tìm chết đúng lúc cứu ngươi."

"............"

Có khi nào chuyện đã phát sinh?

"Ta đoán nếu để hắn giúp ngươi xóa sạch ký ức, không mười phần thì có tám chín phần sẽ tạo ra cho ngươi một thân thế hoàn toàn khác, để ngươi một mực trung thành với hắn."

"..............."

Có khi ngươi không muốn sống nữa thì làm sao đây?

"Cũng không có sao. Ta sẽ giúp ngươi canh chừng hắn. Cùng lắm thì ta sẽ nhắc cho ngươi nhớ những sự kiện đã xảy ra trong hai mươi bảy năm qua."

".................."

Đầu óc trống rỗng chẳng phải thành kẻ ngốc à?

Nghĩ đến cả việc đi vệ sinh cũng phải nhờ người dạy làm như thế nào để dội nước, hắn bắt đầu thấy tuyệt vọng đối với cuộc sống mới mà mình mong đợi.

Rối rắm cho đến lúc đi ngủ, Joy cũng chưa có nghĩ ra mình rốt cuộc là xóa ký ức tốt, hay là mang theo ký ức mà sống mới tốt hơn?

Trằn trọc hồi lâu, đột nhiên Joy ngồi dậy lắc đầu bật cười.

Gia Lôi thật là quá đáng, rõ ràng đang chỉnh ta đây mà. Đơn giản là vì ta quá ngu ngốc, sau khi báo xong thù lại đi tìm chết.

Một lần nữa chui vào trong chăn, giống như rất nhiều năm trước mang theo ý cười đi vào giấc ngủ. Lần này hắn sẽ không còn bừng tỉnh từ trong mộng lúc đang ngủ, hắn sẽ hạnh phúc.

Nhất định sẽ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment