“Vũ, anh xem, tiệm cafe này trang hoàng thật ấm áp!”.
“Ừm”. Anh nhấp một ngụm cafe Cappuchino thơm nức. “Cafe cũng
rất ngon”.
“Vũ, tương lai em cũng muốn mở một tiệm cafe như vậy, gọi là
Tâm Vũ đi?”.
“Vì sao muốn đặt là Tâm Vũ?”.
“Mưa trong lòng, thật thơ mộng nha!”.
“Hì”. Anh không xác định
cô nói “Vũ” rốt cuộc là Vũ (tên anh) hay là Vũ (mưa), nhưng cũng không hỏi lại.
“Tốt, nếu em không than mệt”.
“Làm sao có thể? Làm chuyện mình thích, dù thế nào cũng
không thấy mệt, nếu thật sự ứng phó không nổi, anh sẽ nghỉ việc đến phụ em, được
không?”. Cô nói hưng trí bừng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng xinh đẹp động
lòng người.
Anh miết mắt liếc 1 cái. “Học 7 năm y khoa ra, kết quả lại
nói anh đến bán cafe cho em, em này tính sao mà hay vậy? Thực đáng đánh đòn!”.
“Em cũng đâu phải con buôn, tiền đủ dùng thì tốt rồi, kiếm
nhiều mà làm gì? Em lại không trông cậy anh kiếm sơn hào hải vị, cao ốc mỹ trạch
gì nuôi em”.
Mơ ước của cô rất bình thường, chỉ cần 1 tiệm cafe nho nhỏ,
bên người bạn tri tâm là anh, cùng chung tay xây đắp giấc mộng của họ, là toàn
bộ những gì cô muốn.
Anh rốt cuộc chừng nào mới cầu hôn em đây?
Cô thở dài thườn thượt trong lòng.
.
.
.
“Đồ ngốc…”. Tiếng thở dài còn vương ở đầu lưỡi, cô mở mắt, từ
trong mộng tỉnh lại.
Đoạn đối thoại này từng tồn tại chân thật, nay với cô mà
nói, lại như giấc mơ rất xa xăm.
Không đợi lời cầu hôn của anh, cô đã nói chia tay trước, khi
bên nhau vẽ ra biết bao mộng ước con trẻ, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ 1 giấc mộng
mái ấm đã không có khả năng thành hiện thực được rồi.
Ngồi dậy, cảm giác bụng dưới rầu rĩ đau đớn, cô liếc nhìn lịch
bàn, mới đó mà đã cuối tháng!
Hạn lĩnh lương ư? Không phải, là kỳ sinh lý làm cô sống
không bằng chết đã tới!
Tựa như quay sổ xố định kỳ, đúng 1 tháng sẽ tới, giờ giấc
không lệch đi đâu được! Hơn nữa mỗi lần đều làm cô đau đến chết đi sống lại, sắc
mặt tái nhợt, đứng cũng đứng không nổi.
Gọi điện thoại đến công ty xin phép xong, cô miễn cưỡng nằm
vật ra giường lại.
Bình thường lúc trước, Nhậm Mục Vũ đều đã chuẩn bị sẵn sàng,
chăm sóc hầu hạ bên người cô giống như hoàng thái hậu.
“Aizzz…”. Lấy lại tinh thần, đến phòng tắm mở nước ấm tắm,
làm cho chính mình nhẹ nhàng khoan khoái 1 chút, pha ly sữa nóng, kinh nghiệm
làm bụng bớt đau.
Nhìn hộp sữa bột trước mắt, cô đột nhiên buồn cười.
Đó là chuyện xảy ra nửa năm trước? Cũng là lúc kỳ sinh lý của
cô tới –
“Ảnh, em ra đây một chút!”.
“Làm anh chi la hét dữ vậy?”. Từ phòng tắm đi ra, nhìn hộp sữa
bột trong tay anh, biểu tình kỳ lạ.
“Em, em – có sao?”. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Cô ngây người 1 phút, mới hiểu ra “có” là có cái gì!
“Anh, đồ ngốc! Em mang thai còn có thể tới kỳ sinh lý sao? Uổng
công gọi anh là bác sĩ, nói vớ vẩn thế này không làm hổ thẹn tấm bằng thạc sỹ y
khoa của anh hả?”. Càng miễn bàn bọn họ tránh thai kỹ lưỡng.
“Vậy không có việc gì em mua sữa bột em bé làm chi?”. Anh
nhìn xem chung quanh, đại khái đang tìm thử có bình sữa tả lót gì không.
“Ủa? Khác nhau sao? Chúng ta không phải đều uống sữa hiệu
này ư?”.
Đổi lại, anh đơ người 1 phút.
“Em ngớ ngẩn! Về sau cứ để anh mua là được rồi, hiểu chưa?”.
Vì thế, cô lại ngoan ngoãn trở về làm “hoàng thái hậu”.
Nghĩ đến đó, cô cười khẽ ra tiếng, ngực lại cảm thấy nhức nhối.
Lúc này đây, cô không mua sai sữa bột nữa, nhưng khi tính tiền,
bà chủ lại hỏi cô 1 câu –
“Sao gần đây không thấy anh Nhậm? Bao lâu nữa thì mời tôi ăn
kẹo cưới đây?”.
Cô cười khổ, không nói cái gì bước đi luôn, người khác đại
khái sẽ cảm thấy cô thiếu lễ phép đi?
Điện thoại reng, cô buông ly sữa mới uống được 1 nửa, đến
phòng khách bắt điện thoại.
“Alo, Tâm Ảnh?”.
“Dạ”. Là Thiệu Quang Khải.
“Em bị sao vậy? Sao lại xin phép nghỉ?”. Giọng nói nghe qua
thật vội, làm cho đáy lòng cô ấm áp 1 chút, ít ra cũng có người quan tâm cô.
Aizz, bệnh chung của con gái cung Song Ngư, cảm nhận tinh tế,
lại cực kỳ sợ cô đơn.
“Không có việc gì, chỉ là có chút… không thoải mái”.
“Làm sao không thoải mái? Muốn đi khám bác sĩ không?”.
“Ư?”. Cô á khẩu, đáp không ra lời. Hóa ra cô vẫn có chút rụt
rè nữ tính, hiểu được chuyện gì là khó có thể mở miệng.
Nhưng quái, vì sao cô chưa từng thấy vậy với Nhậm Mục Vũ?
Lúc nào muốn nói gì liền nói đó, thoải mái tự tại, hoàn toàn không có gì giữ
hình tượng hay ngại ngùng.
Có phải tình yêu lãng mạn tệ hơn không? Bày ra ngoài mặt lúc
nào cũng là mặt đẹp nhất, bóng bẩy nhất, ngược lại, không bằng thoải mái tự tại
ở bên Nhậm Mục Vũ.
Aizz, ngừng ngừng ngừng! Cô đang nghĩ cái gì thế? Sao lại so
sánh như vậy? Cô không thể cứ chần chừ mãi thế này được!
Nếu đã chia tay, nên toàn tâm toàn ý với tình cảm hiện tại,
cô đã làm tổn thương 1 người đàn ông, không thể lại phụ lòng 1 người đối đãi tử
tế với mình nữa, nếu không, ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.
“Em không sao, anh đừng lo”. Cô nghe thấy giọng mình gượng gạo.
“Vậy được rồi, xem em nói chuyện cũng không có tinh thần, em
nghỉ ngơi nhiều đi, thật sự có việc thì gọi điện thoại cho anh”.
“Được”. Không hiểu được vì xúc động hay sao đó, cô bật thốt
gọi. “Quang Khải!”.
“Chuyện gì?”.
“Em thích anh!”. Là xuất phát từ tâm lý áy náy, hay vẫn là
muốn khuất phục chính mình, cô không rõ.
Đầu bên kia im lặng 3 giây, sau đó anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ừ, anh nghe rồi. Anh sẽ không cho em đổi ý”.
Ngắt điện thoại rồi, lâu thật lâu sau, vẫn thủy chung không
có được cảm giác mong muốn.
Không có ngọt ngào nồng đậm, cũng không có cảm giác tim đập
nhanh hơn…
Không nên là vậy chứ! Cô vẫn nhớ rõ tư vị nhẹ nhàng của cái
gọi là rung động vì mối tình đầu tiên, làm cho cô ngay cả bây giờ nghĩ lại vẫn
cười đến ngây ngô, khi nói yêu anh, trong lòng sẽ tràn đầy ngọt ngào…
Chẳng lẽ, cô còn yêu anh ta chưa đủ sao? Hay là căn bản cô
không hề yêu anh ta?
Lòng, thật phiền thật loạn, cô đơn giản gọi điện đến công
ty, nảy sinh suy nghĩ không tốt xin nghỉ luôn 1 tuần dài hạn, tính về nhà ở Đài
Nam nghỉ ngơi, giải sầu.
Nửa năm trước làm việc
quần quật như trâu, tích lũy không ít ngày phép, vốn định cùng Nhậm Mục Vũ sắp
xếp ngày nghỉ đi du lịch…
Hiện tại không có khả năng, giao tình với Thiệu Quang Khải lại
không đủ sâu để có thể dẫn về nhà, vẫn đừng nên tùy tiện mời anh ta, mất công
người nhà lại hiểu lầm, hơn nữa anh ta còn từng nổi cơn cầu hôn cô trước mặt mọi
người.
Quên đi, nếu không có ai đi cùng, vậy thì đi một mình!
Quê hương Đài Nam thật là nhiệt tình chất phác, mọi người
trong thôn tình cảm khắng khít tới độ coi nhau như người thân, dăm ba ngày lại
mang thịt thà hoa quả tới tặng nhau.
Cô rút gối ụp lên mặt, ý muốn ngăn mấy lời cằn nhằn léo nhéo
liên miên về mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày. Nếu cô không lầm, chất giọng gà mái
mẹ khủng bố này hẳn là bà Trần cách vách.
Hôm qua về nhà, đã gần nửa đêm, mệt quá cô ngã đầu liền ngủ
bất tỉnh nhân sự, huống chi còn đang giữa kỳ sinh lý, mặt trời lên cao vẫn nằm
trên giường giả chết là hoàn toàn có thể tha thứ được.
Nhưng hiển nhiên người nhà cô không nghĩ như vậy.
“Lương Tâm Ảnh, con mau rời giường đi, đã mấy giờ rồi còn ngủ,
lười biếng như vầy làm sao gả ra ngoài được!”.
Gối bị giật ra, sau đó nện tới tấp lên người cô.
“Hừ hừ, ai nói gả không ra được, chẳng qua là bổn cô nương
không thèm lấy chồng thôi chứ bộ”. Trong lòng đã biết ngủ không được nữa, đành
phải nhận mệnh đứng dậy, một bên đánh răng, một bên lầm bầm.
“Đúng rồi, cũng chỉ có A Vũ ngốc thành thật kia mới chịu được
con thôi, thực không hiểu kiếp trước con tích được bao nhiêu phúc nữa”. Mẹ nhắc
đi nhắc lại, cô làm bộ không nghe thấy.
“Nói đến A Vũ –”. Mẹ đang gấp chăn bông bỗng đột nhiên quay
đầu. “Sao lần này nó không về cùng con?”.
Về sau, làm sao báo cáo với bề trên là bọn họ đã chấm dứt?
Y theo lời mẹ, mẹ thích Nhậm Mục Vũ đến độ coi anh là cốt nhục
của bà rồi, tình hình thực tế nếu cô nói chỉ sợ mẹ sẽ bóp cô chết tươi, sau đó
vứt xác ra đồng hoang.
Cô đã sớm nghi ngờ, cô nhất định là bị mẹ nhặt ngoài đường về
nuôi.
Nói như vậy có căn cứ hết đó, mỗi lần Nhậm Mục Vũ cùng cô trở
về, lần nào mẹ già chẳng giết gà mổ dê?
Để bồi bổ con gái ư? Lầm to! Món ngon gì toàn gắp bỏ vào
chén cơm của Nhậm Mục Vũ.
Còn không phải mượn hoa hiến Phật*, mong anh chiếu cô đại tiểu
thư nhà cô ư? Sai sai sai! Mẹ già vô tâm nói thế nào?
(*mượn hoa hiến Phật = kiểu như đút lót gián tiếp á ^^~)
“Nha đầu kia ở Đài Bắc đều do công con vỗ béo, bác không kêu
nó giảm béo thì thôi chứ, con mới là người cần bồi bổ nè. Bác nói con nghe, đừng
chuyện gì cũng nghĩ tới con bé ngốc đó, thân thể của mình phải biết yêu quý…”.
Tiếp theo là 1 tiết mục “Mẹ con tình thâm” dài lê thê.
Thật sự nhìn không được! Cô sắp không rõ đây rốt cuộc là nhà
ai?
Tuy rằng cuối cùng đồ ăn trong chén anh có 1 nửa đều chui
vào bụng cô.
Khi ôm cô ngồi ngắm trăng trong sân, anh cười cười nói. “Thật
là mẹ rất thương em, em nghĩ gà kia nấu là bổ cho ai? Đương nhiên là cho em”.
“Cho em? Vậy sao toàn gắp đồ ăn ngon bỏ vô chén anh không vậy?”.
Tổ chức năng lực trong đầu anh có vấn đề ư? Nếu không khẳng định trước khi 2
người yêu nhau mẹ chưa từng gặp anh thì chắc cô đã nghi ngờ Nhậm Mục Vũ mới là
con ruột của mẹ sống tạm bợ bên ngoài.
“Bởi vì mẹ biết anh sẽ bỏ qua cho em! Đây là phương thức biểu
đạt cảm xúc hàm súc của mẹ. Mẹ hỏi anh, em ở Đài Bắc có gây phiền toái gì cho
anh không thật ra là muốn biết em sống có được không”.
“Vậy đó nha!”. Cô không cho là đúng, hừ mũi. “Anh nhất định
chưa từng thấy bà mẹ nào biểu lộ “rõ ràng” đến vậy đúng không?”.
Khi đó, cô cũng không đem lời anh nói đặt trong lòng, hiện tại
nhìn cách đối xử khi cô một mình trở về, quả nhiên đúng là vậy : ngay cả 1 cục
thịt nát cũng không có.
Rầu rĩ vùi đầu vô tô cháo và chai xì dầu đặt trên bàn.
“Nè!”. Một cái chén lớn “coong” 1 phát đặt trước mặt cô, mẹ
không hề báo động trước nhảy xổ ra, dọa cô giật mình.
Ô? Thật là có thịt? Mà còn là loại thịt ninh nhừ 4, 5 tiếng
trong nồi đến nỗi mềm rục ra!
“Sớm nói con ngốc, ngay cả chăm sóc chính mình cũng không biết,
thực không hiểu ở đó ăn uống ra sao, cả người gầy đét…”.
Cô muốn cười mà cười không nổi, giương mắt. “Mẹ à, mẹ cho
cún ăn sao?”. Thái độ của mẹ già làm cô có ý kiến đó nha! Đối với Nhậm Mục Vũ
thì thân thiện thiếu điều rót rượu ca hát bên cạnh, còn với cô thì sao, cô hẳn
là có quyền soi mói chứ?
“Muốn hay không tôi nói “Hoan nghênh đại giá quang lâm, tiểu
thư cứ từ từ dùng” hả!”. Mẹ khó chịu trừng cô liếc 1 cái, lại vùi đầu vào phòng
bếp.
Mới nói tới đồ ăn cho cún, em gái đã ôm chú chó yêu Luck từ
đâu đi vào, giọng nho nhỏ hỏi. “Ăn ngon chứ?”.
Wow! Nhà này toàn ma không à? Tất cả đều xuất quỷ nhập thần.
Nhất thời quên mất, cô cũng là một thành viên trong “nhà này”.
“Lương Tâm Tuệ, mày hù chết người nha!”.
Em gái cười cười. “Nói cho chị hay, đây là thịt mẹ hầm từ
sáng sớm 5 giờ tới bây giờ đó”.
“Muốn ăn?”. Cô gắp 1 miếng.
“Không cần, đây là mẹ làm riêng cho chị”.
Cô nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, vùi đầu ăn tiếp.
“Aizz, chị à, lần này chị trở về, khí sắc so với lần trước
kém hơn rất nhiều, ngay cả Luck cũng bị chị bỏ đói ốm tong teo, không giống hồi
trước, tròn tròn mềm mềm thật dễ thương, ôm vào cũng thật thoải mái. Chị ngược
đãi nó phải không?”.
“Tao làm gì có? Là nó tự bỏ ăn đó chứ? Đâu có liên quan tới
tao!”.
Bà chị có thái độ này, nó ăn mới là lạ – Lương Tâm Tuệ thầm
nghĩ trong lòng, chưa nói ra.
“Nghe mẹ hỏi chị, vừa rồi chị còn chưa trả lời. Sao lần này
anh Nhậm không về cùng?”.
“Đây là nhà tao chứ bộ, vì sao anh ta phải “về cùng”?”.
“Nhưng lần trước em gọi điện tới, ảnh nói rõ ràng lần sau sẽ
về cùng chị mà – chính là rạng sáng mưa hôm đó”. Cô bé thêm vào chi tiết cuối
câu. Rạng sáng 2h còn ở trong nhà bạn gái, hơn nữa giọng nói khàn khàn như vừa
tỉnh ngủ, ngu ngốc cũng biết 2 người nam nữ trước đó đã làm “vận động” gì rồi.
“Sáng sớm mới 2h mà gọi điện quấy rầy người khác còn dám
nói! Mày có biết lễ phép là gì không!”. Cô giả ngu.
“Làm trò, chị giữ đàn ông trong nhà qua đêm em còn chưa
nói”. Ngừng lại. “Hai người cãi nhau?”.
Cãi nhau? Hừ hừ, người đó đâu có biết cãi nhau với cô là gì?
Em gái nói tiếp 1 câu, làm cô thiếu chút nữa đánh đổ chén
cơm trên tay -
“Sinh hoạt tình dục không hợp ư?”.
Cô nhảy dựng cả người. “Lương Tâm Tuệ! Mày đồ con nít, trong
đầu có chứa cái gì hả?”.
“Em 18 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Ít nhất nên biết thứ ai
cũng biết”.
“Hừ hừ, mới 18 tuổi, biết cái gì?”.
“Em biết anh Nhậm rất yêu chị, làm chuyện gì cũng nghĩ tới chị,
người đàn ông tốt như thế cả đời này chị không gặp được lần 2 đâu. Anh ấy sủng
chị đến thế, không bao giờ làm chuyện gì khiến chị đau lòng, nhất định lại là
bà chị lòng dạ hẹp hòi, tính tình đại tiểu thư thích hờn dỗi, em xem chị vẫn
nên ngoan ngoãn trở về, xin lỗi ảnh 1 tiếng đi”.
“Lương Tâm Tuệ, mày rốt cuộc là em gái ai?”. Phản, người nhà
này tay đều với ra ngoài hết rồi sao*!
(*ý bênh người ngoài hơn người nhà)
“Cũng vì là em gái chị mới không thể không tính thay cho chị.
Chị không biết chăm sóc bản thân, thiếu anh Nhậm, không biến bản thân thành con
điên mới là lạ, nếu ngày nào đó anh Nhậm quyết tâm không cần chị nữa, để xem chị
làm sao bây giờ!”.
“Làm sao là làm sao? Anh ta không cần tao, tao nhất định phải
cần anh ta ư? Vì sao tao không được về nhà 1 mình? Vì sao nhất định phải là anh
ta đưa tao về? Vì sao tao không tự sống được? Vì sao nhất định phải để anh ta
chăm sóc tao? Sao mọi người đều nghĩ tao vô dụng như vậy? Nhậm Mục Vũ là thượng
đế hả? Không có anh ta thì sống không nổi ư? Lương Tâm Tuệ, mày cũng xem thường
chị mày như thế, có đúng không?”. Lửa giận ở đâu bỗng bốc lên ngùn ngụt, cô
không thèm suy nghĩ rống lên.
Lương Tâm Tuệ choáng váng, rất ít khi cô bé thấy chị mình
phát điên đến thất thố thế này.
“Chị à…”. Lương Tâm Tuệ nhỏ giọng.
“Tao đi ra ngoài 1 chút!”. Không có tâm trạng nghe em gái
nói gì thêm, cô xoay người rời khỏi bếp.
Đi trên đường ruộng nhỏ bé, không khí trong lành, tiếng côn
trùng ri ri, nhưng không thể làm mát bớt cảm xúc của cô lúc này.
Mình tới tột cùng là làm sao vậy?
Cô lẳng lặng tự hỏi.
Về nhà là để giải sầu, vì sao lại càng thấy sầu thêm?
Một cái tên lặp đi lặp lại bởi nhiều người, giống như đời
này 3 chữ đó sẽ dây dưa bên cạnh mãi, cô càng cố không để ý, càng miễn cưỡng cười
vui, đè nén, áp lực ngược lại càng dồn chặt, hậm hực.
Tất cả mọi người như đang nhắc nhở cô, 3 chữ “Nhậm Mục Vũ” sẽ
không bao giờ xa rời cô.
“A Ảnh, về bao lâu rồi?”.
Cô nghe tiếng gọi to, quay đầu. “Tối hôm qua ạ, dì Tôn”. Là
chị em tốt của mẹ, không thể vô lễ, nếu không mẹ sẽ xử cô.
“Sao không thấy A Vũ đâu?”.
Lại tới nữa! Đây là câu thăm hỏi lưu hành nhất năm sao?
Không thể để lộ ra mặt, đành phải cứng đờ trả lời. “Anh ấy bận
nhiều việc quá ạ”.
“Việc gì chứ? Không phải dì muốn nói, nhưng con cũng lớn rồi,
tìm thời gian nào định đoạt cưới hỏi đi, theo dì thấy, thằng bé tốt lắm, sẽ
thương con cả đời, dì sống từng này tuổi rồi, không nhìn lầm người đâu”.
“Dạ con biết, dì Tôn”.
“Không cần nói biết, làm đi! Dì chờ uống rượu mừng của 2 đứa
lâu lắm rồi đó”.
“Dì Tôn à – ”.
“Được rồi, dì đi mua đồ ăn, con suy nghĩ cẩn thận đi”.
Dì Tôn đã đi xa, cô ngồi xổm xuống bờ ruộng, giống con đà điểu,
nghĩ muốn vùi đầu vào cái lỗ, để không còn ai quấy rầy cô được nữa.
“Chị Lương ~”.
“Đủ! Nếu muốn hỏi về Nhậm Mục Vũ, lập tức cút mau cho tôi!”.
Cô rống lên không chút suy nghĩ.
“Ơ?”. Làm sao bây giờ? Cậu bé ngẩn người, không biết phải
làm sao.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quên đi, làm khó con nít làm
gì?
“Chuyện gì? Nói mau!”.
“Lần trước em có nói với anh Nhậm về chuyện thi vào học viện
Y khoa, ảnh hứa cho em lời khuyên, em đã quyết định sẽ thi, muốn nghe ý kiến của
ảnh – ”.
“Chị đưa số điện thoại của anh ấy cho em, tự em đi mà hỏi!”.
Bất quá người ta bây giờ có chịu giúp em nữa hay không, chị không dám cam đoan
đâu. Dưới đáy lòng cô đệm thêm 1 câu.
“Dạ, cảm ơn chị”. Đi 2 bước, lại quay đầu. “Ba em nói, ông sống
30 năm rồi, anh Nhậm là người đầu tiên khiến ông có cảm giác gặp kỳ phùng địch
thủ, hỏi làm sao ông không quý anh ấy? Còn nữa, anh Nhậm nói đường máu ông quá
cao, ông cũng nghe, anh Nhậm liệt kê danh mục thức ăn cần chú ý, ông đều làm
theo…”.
Trời đất, người đó là thần sao? Phạm vi trăm dặm còn có người
nào không bị anh thu phục?
Càng lĩnh ngộ, tâm càng trầm.
Anh làm như vậy làm gì? Nói trắng ra, còn không phải làm vì
cô hết thảy?
Hiện tại mới biết được, anh hết lòng dung nhập vào thế giới
của cô, cố gắng làm cho mọi người xung quanh cô cũng quý mến anh, thật sự muốn ở
bên cô đi đến hết đời…
Buổi tối tắm rửa xong, trước khi đi ngủ, mẹ đẩy cửa tiến
vào.
“Uống đi”.
“Cái gì vậy mẹ?”. Cô ngửi được mùi nhân sâm.
“Uống là được, hỏi nhiều quá”.
“Dạ”. Không thể trách cô nha, thái độ của mẹ làm cô thực lo
lắng ngày mai ở Đài Nam bỗng nhiều thêm 1 xác chết nữ vô danh.
Nghĩ thì nghĩ, vẫn ngoan ngoãn uống hết.
“Hôm nay con nói gì với em gái, mẹ đều nghe thấy hết”.
“Ơ? Được rồi, tính tình con có điểm không khống chế được,
ngày mai con sẽ xin lỗi Tiểu Tuệ”.
“Không phải cái đó. Con và A Vũ rốt cuộc làm sao?”.
“Không có chuyện gì đâu mẹ, phân phân hợp hợp, bình thường
mà…”.
“Con cho là ai sinh ra con? Tưởng mẹ không nhìn ra ư, nếu
không có chuyện gì thật, con cũng không gầy đến thế này!”.
Có sao? Cô sờ sờ 2 má. “Không phải? Công việc thôi mẹ —”.
“Vậy việc gì con phải lớn tiếng với Tiểu Tuệ?”. Một câu đánh
vỡ cô.
Không hổ là mẹ cô, đủ cứng rắn.
“Nếu thật sự không thể không có thằng bé, thì tìm nó trở về
đi, làm gì phải khó xử chính mình?”.
“Mẹ – ”. đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, không rõ vì bị tình
thương của mẹ làm cảm động hay vì bị nói trúng tim đen đang yếu ớt.
Bà Lương ôm cô. “Không trễ đâu, A Vũ thằng bé yêu con rất
sâu đậm, lòng nó chắc chắn vẫn bị con giữ lại, chỉ cần con thật tâm muốn, sẽ kịp”.
Phải không? Mọi người đều thực tin tưởng, chỉ có mình cô
không dám chắc…
Gió đêm thổi vào cửa sổ, trang nhật ký dang dở vẫn chưa khép
lại, dừng ở tờ giấy mới nhất ghi lại tâm sự.
Tháng thứ 2 sau khi chia tay –
Có thể hay không, thật ra mình đã hối hận, nhưng không dám
thừa nhận?
Hay bởi vì việc hối hận sai lầm đó, mình không có tư cách thừa
nhận?