Nhật Ký Cho Anh

Chương 1


Ngày 23 tháng 7 năm 2016
Hôm nay là sinh nhật của tôi.

Không phải là sinh nhật đầu tiên không có anh, mà là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng tôi xa cách.
Tôi mặc bộ váy thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, đeo lên cổ sợi dây chuyền ngọc trai – đó là món quà anh tặng tôi vào lần đầu chúng tôi hẹn hò.
Có một đoạn thời gian tôi luôn tự ti về bản thân, không giao tiếp với bất cứ ai trừ người thân.

Lúc ấy anh đã nói: “Em hãy bước ra ngoài với bộ dáng tươi trẻ nhất, với tâm thái vui vẻ nhất, ai cũng sẽ yêu quý vẻ rạng ngời đó của em.”
Nguyệt Anh và Lâm Phong đã đặt phòng riêng ở Nhà hàng Vạn Hoa, khi tôi đến họ đã chuẩn bị xong bữa tiệc sinh nhật nhỏ.

Giữa bàn là chiếc bánh kem hai tầng, nến cắm ở trên, con số 26 đỏ rực, cái tên Hạ Kiều được vẽ chính giữa.
Bánh kem chắc hẳn do Nguyệt Anh tự làm.


Cô ấy nấu ăn rất ngon, hiện đang mở một quán ăn gần trường đại học.

Quán ăn diện tích không lớn nhưng lại đông khách, nhận được sự yêu thích của rất đông sinh viên gần đó.
Tôi nhắm mắt lại và ước trong lời hát chúc mừng sinh nhật.

Trong một khoảnh khắc khi tôi mở mắt ra, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy anh.

Đó thật là điều tuyệt vời.

Vì điều ước sinh nhật của tôi chính là có thể thấy anh đứng trước mặt.
Ngày 26 tháng 7 năm 2016
Một ngày nắng dịu với những cơn gió khe khẽ thoảng qua.


Gió vờn cánh lá bay bay, vài chiếc lá vàng rời bỏ cành chao lượn trên không vài vòng nói lời từ biệt rồi đáp xuống đất một cách nhẹ bẫng.
Phía trước con đường là đôi trai gái đang ôm nhau.

Trai ôn nhu, gái dịu dàng, họ ngồi trên ghế đá ven đường, dựa vào nhau, trao cho nhau cái ôm nồng nàn, thủ thỉ bên tai nhau những lời đường mật.
Cây phượng bên cạnh nở rực một màu hoa đỏ, lá xanh chen ngang ôm ấp lấy bông hoa của riêng mình.

Lá che chở, bảo vệ hoa trong vòng tay mạnh mẽ của mình, để hoa thoải mái khoe sắc với đất trời.
Tôi đứng đó, cầm máy ảnh lên lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp này.

Nếu có duyên gặp lại đôi trai gái kia, tôi sẽ đưa cho họ những tấm ảnh đẹp nhất.

Đó là minh chứng cho một thời yêu đương nồng nhiệt, để họ thấy được khoảnh khắc đẹp nhất trong tình yêu của họ.
Đã từng, tôi và anh nắm tay đi khắp đất nước, cùng trải qua quãng thời gian ngọt ngào, chụp chung vô số bức ảnh, vẽ lên câu chuyện tình của hai người.

Đã từng, tôi cảm thấy chỉ cần có anh, nơi đâu cũng là cảnh đẹp nên thơ.

Chỉ muốn được cùng anh đi khắp thế gian, dù gió mưa hay giông tố, có anh ở bên, tôi sẽ không còn sợ hãi điều gì..

Bình Luận (0)
Comment