Thế giới này quả là tàn khốc, vậy nên chắc chắn nó cũng chứa đầy những chuyện
tàn khốc.
Ví dụ như mỗi khi sóng điện não của nhân vật chính nảy sinh những rung động
mạnh như sao chổi đập vào trái đất thì đi kèm theo nó sẽ là sét đánh, chớp giật,
mưa như trút nước.
Vinh hạnh thay, nhân vật nữ chính bây giờ là tôi.
Đen đủi thay, tôi đang ướt như con chuột lột.
Đi xe từ bệnh viện về nhà hết khoảng hai mươi phút, nếu đi bộ thì hết gần hai
tiếng.
Một mình trong mưa gió lúc chín giờ rưỡi tối, đầu óc một người bình thường
chắc chắn sẽ chọn việc gọi taxi, còn tôi lại dựa vào đôi chân của mình, có thể
thấy lúc này đầu óc tôi hoàn toàn không bình thường, vì không bình thường nên
tôi cũng chẳng tìm chỗ trú mưa.
Mưa xối xả, trước mắt mịt mờ, trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng
mới có chiếc xe lao qua.
Tôi nghĩ, dù sao cũng chẳng vội gì, cứ chầm chậm đi.
Tôi nghĩ, mưa xuân thấm vào người rất mát, chỉ hơi lạnh chút thôi.
Tôi nghĩ, bộ tóc giả này coi như hỏng hết rồi, không thấy được vẻ trợn mắt vì
kinh ngạc của Thương Ngô, tiếc quá.
Tôi nghĩ, Lâm Lỗi sắp chết rồi...
Vừa nghĩ đến đây, một chiếc xe taxi phanh gấp đỗ ngay cạnh, bắn đầy nước lên
người tôi.
Nhưng dù sao khắp người tôi đã ướt sũng từ trước rồi, có ướt thêm tí nữa cũng
chẳng sao nên tôi hào phóng không tính toán gì, tiếp tục tiến về phía trước,
tiếp tục suy nghĩ.
Lúc trước nghĩ đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi, Lâm Lỗi...
Sau đó, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi:
- Tiểu Tường.
Lâm Lỗi đâu có gọi tôi như thế, anh gọi tôi là A Phúc.
Anh sẽ cười, vuốt lên mái tóc dài của tôi nói:
- A Phúc, A Phúc ngốc nghếch.
Vì tôi ngốc nên tôi tin anh thay lòng đổi dạ.
Vì tôi ngốc nên đến ngay cả cơ hội bù đắp, cơ hội ăn năn cũng chẳng còn.
Nhưng lẽ nào, vì tôi ngốc nên đến ngay cả quyền lựa chọn cũng không đáng được
có?
Sao phải nói dối tôi, sao lại làm như vậy để lừa tôi...
Một tia chớp lóe lên kèm theo tiếng sét, tôi nghĩ mình phải bịt tai lại, chưa
kịp giơ tay lên đã bị một người từ phía sau kéo lại, tôi loạng choạng nhào vào
một lồng ngực, mưa trên đầu, không còn nữa.
Là Thương Ngô đến đón tôi, mang theo cả ô.
- Tiểu Tường, em sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?
Anh cởi áo khoác ra khoác lên cho tôi, rồi nghiêng phần lớn ô về phía tôi,
nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ luộm thuộm lên đến đỉnh điểm của tôi khiến anh khẽ
cau mày.
Vừa dứt lời, bỗng một tiếng sét vang lên chói tai, tôi sợ hãi run rẩy.
Phản ứng của Thương Ngô còn mạnh hơn, tay anh run lẩy bẩy, chiếc ô rơi xuống,
anh ôm chầm lấy tôi, hai vai co chặt, tôi cảm giác như nghe thấy cả tiếng xương
bị trật khớp...
Tôi ngửa mặt lên định há miệng ra thở thì bị mưa như trút táp vào mũi, cảm
giác sắp chết sặc đến nơi.
Con người đứng trước cái chết luôn bộc phát nguồn tiềm lực vô hạn, trong
thoáng chốc tôi thấy mình như có thể đốt cháy cả vũ trụ, tôi đấm vào bụng, đạp
vào cẳng chân anh, cuối cùng cũng thoát khỏi gọng kìm giết người.
Đúng lúc này, một tiếng sét chói lòa trời đêm, nhờ ánh sét, tôi có thể trông
thấy khuôn mặt Thương Ngô trắng bệch, vẻ sợ hãi.
Tôi chợt nhớ, lúc anh biến thân thành hổ con, từng vì sợ sấm sét mà muốn nằm
cùng giường, chung gối với tôi.
Thời tiết ở Thượng Hải cũng nhẹ nhàng như con người nơi đó, hay có những cơn
mưa dai dẳng, lã chã, cả năm trời cũng chẳng nhìn thấy vài lần sấm sét, tôi suýt
quên rằng anh muốn được che chở.
Một người đàn ông lực lưỡng mà lại sợ cái này, ý nghĩ ấy khiến tôi phá lên
cười.
Có lẽ hành vi chế giễu của tôi khiến anh thẹn quá hóa giận, anh không nói gì,
chỉ kéo tay tôi về phía trước, ép tôi đi lên chiếc taxi đang chờ bên cạnh.
Bác tài xế ngoái đầu nhìn hai kẻ ướt như chuột lột rồi tặc lưỡi, không hiểu
là có ý gì. Có lẽ bác cảm thấy diễn xuất ban nãy của chúng tôi còn hay hơn cả
trong những bộ phim tình cảm.
Thương Ngô có vẻ rất không thoải mái, phớt lờ tôi suốt cả chặng đường, chỉ
nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi mà chẳng thể thấy rõ được gì, đôi môi
gợi cảm mím thành một đường mong mỏng, nhưng anh luôn nắm chặt tay tôi, rất
chặt, chặt đến nỗi tôi muốn khóc.
Về đến nhà, bố mẹ đã ngủ, tôi và Thương Ngô rón rén ai về phòng người nấy tắm
giặt, thay đồ.
Sau khi đã xong mọi thứ, mưa cũng tạnh, sấm chớp cũng chẳng còn, cả thế giới
bỗng trở nên thật yên tĩnh, sự yên tĩnh như mọi thứ đã chết lặng.
Tôi nằm trên giường nhắm mắt, đầu óc trống rỗng nhưng không sao ngủ nổi, suy
nghĩ một lát, tôi quyết định dậy đi tìm Thương Ngô.
Vừa mở cửa phòng thì đúng lúc thấy Thương Ngô bưng một cái bát đang bốc hơi
nghi ngút đi về phía phòng tôi. Anh vẫn chưa thay quần áo trên người, tóc còn
hơi ướt.
Trông thấy tôi mở cửa, Thương Ngô đi vào một cách tự nhiên, miệng cằn
nhằn:
- Uống bát trà gừng này đã rồi hãy ngủ, đừng để bị cảm cúm rồi sốt, anh không
muốn lại một lần nữa phải lau người cho con cá ươn, nhớp nháp đâu.
Có lẽ do bát trà gừng còn rất nóng nên phải nhanh chóng đặt nó lên bàn, anh
hơi khom lưng, chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào người, vai và lưng anh rộng
nhưng hơi gầy.
Tôi đến bên, ôm chặt eo anh từ phía sau, nửa khuôn mặt áp chặt vào lung
anh.
Cơ thể anh hơi cứng lại, vội đứng thẳng dậy, đặt lòng bàn tay lên tay
tôi.
Hình như tôi sắp bị cúm rồi, mũi bắt đầu ngàn ngạt, giọng nói khàn khàn:
- Khi mới đến, hình như anh có nói, động tác này là thói quen của em trước
đây.
- Ngày đó, anh còn nói, nhất định sẽ khiến em yêu anh, cho dù em không còn
nhớ gì. - Thương Ngô quay người lại, cúi đầu nhìn tôi, anh nhướn mày, nói: - Bây
giờ, câu nói của anh đã thành hiện thực chưa?
Tôi không dám nhìn, chỉ chúi đầu vào lồng ngực anh rồi nói bâng quơ, chẳng
liên quan gì đến câu hỏi:
- À, đúng rồi, em có nói là đi đường nào đâu, sao ban nãy anh tìm được
em?
Anh im lặng một lát, giọng nói vừa man mác buồn vừa như than trách, nghe hơi
khàn khàn:
- Tiểu Tường, dù em ở đâu, chỉ cần anh muốn tìm thì nhất định sẽ tìm
thấy.
- Anh là thần tiên thì huênh hoang gì chứ? - Tôi vừa cười vừa nắm lấy vạt áo
anh cọ cọ lên mặt, nói tiếp: - Đã sợ sấm thì đừng có ra ngoài, nhỡ hoảng quá rồi
ngất xỉu giữa đường thì xấu hổ lắm.
Thương Ngô im lặng không nói gì, hình như tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang
tập trung vào cơ thể mình, xuyên qua lớp da thịt, nhìn thấu trái tim không biết
là có màu gì của tôi. Rất lâu sau đó anh mới khẽ nói một câu:
- Anh không sợ sấm, anh chỉ sợ... lại một lần nữa không tìm thấy em.
- Lại ư?
Giọng anh trầm xuống:
- Có lẽ em đã biết, anh từng bị trừng phạt vì làm trái luật trời. Lúc ấy anh
bị trói vào cột, chịu sấm đánh hơn tháng trời, nên đành phải trơ mắt nhìn em dứt
khoát ra đi giữa cơn sấm sét mà không thể cựa mình nổi...
Lục phủ ngũ tạng trong tôi bỗng nhiên hừng hực như nồi canh cải bắp đang sôi,
chẳng lẽ, thực sự có chuyện điềm báo, dùng cách này để báo trước rằng tôi sắp
lại ở trong hoàn cảnh giống như thế, từ bỏ anh mà ra đi?
Ý nghĩ này thực sự quá tàn khốc và đột ngột như tiếng sét giữa trời quang,
đến nỗi tôi chẳng nói chẳng làm chẳng nghĩ được gì. Vậy nên, tôi không biết
Thương Ngô ra khỏi phòng khi nào, có nói gì vói tôi nữa không. Tôi cũng không
biết mình nằm lên giường và ngủ thiếp đi như thế nào.
Lúc tỉnh dậy, trời cũng vừa hửng sáng, tôi đã ngủ trọn một đêm không mộng
mị.
Thương Ngô có thói quen ngủ sớm dậy sớm, lúc này chắc anh đang cùng mẹ mặc cả
mua đồ ở chợ.
Bố tôi đang tập Thái Cực quyền, tôi nói với bố là phải đi họp lớp rồi ra khỏi
cửa.
Đến bệnh viện, tôi đi tìm chú Bảy trước.
Tôi hỏi chú Bảy, có cần phải làm thủ tục nhập viện cho Lâm Lỗi không.
Chú Bảy nói, phải xem ý của bệnh nhân ra sao.
Tôi hỏi chú là còn bao nhiêu thời gian.
Tôi hiểu rằng, mặc dù bản phân tích bệnh tình vẫn chưa hoàn tất nhưng kết quả
không còn gì phải nghi ngờ.
Mọi phương pháp chữa trị chỉ là kéo dài sự sống từng ngày mà thôi.
Tôi tin, Lâm Lỗi chắc chắn không muốn giờ phút cuối cùng của cuộc đời lại
phải nằm trong bệnh viện, khắp người cắm đầy ống truyền.
Cuối cùng, chú Bảy nói, sau khi có bản báo cáo kết quả kiểm tra, sẽ kê một
vài loại thuốc chữa trị có thể giảm bớt đau đớn.
Tôi cảm ơn chú Bảy rồi đến phòng bệnh của Lâm Lỗi.
Anh đang nằm lặng lẽ, sắc mặt nhờn nhợt như màu tường, lông mày khẽ cau lại,
vẫn chưa tỉnh.
Tôi sửa lại vị trí dây truyền nước rồi giúp anh chỉnh lại chăn, sau đó tôi
lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo của anh.
Tôi từng đến nhà Lâm Lỗi rất nhiều lần, quen cửa, quen đường.
Dù không còn người nào sống lâu dài ở đó nhưng người giúp việc theo giờ vẫn
định kỳ đến quét dọn, dọn dẹp rất sạch sẽ, mọi thứ bài trí trong căn nhà chẳng
hề thay đổi.
Lâm Lỗi có lẽ cũng mới về nhà, vali của anh được đặt dựa vào tường trong
phòng anh, giường chiếu gọn gàng, trên giá sách chất đầy đồ đạc, trông hơi lộn
xộn.
Tôi mở vali của anh ra tìm một bộ quần áo sạch sẽ, bất chợt trông thấy trong
ngăn nhỏ bên cạnh có chứa đồ nên tiện tay lấy ra xem.
Tôi biết thói quen của Lâm Lỗi, thích lưu lại những tấm vé xe, vé máy bay đã
sử dụng, mấy tháng sau mới vứt đi.
Có khoảng hơn hai mươi tấm vé, thời gian là từ Tết đến bây giờ, địa danh trên
vé đều rất quen thuộc, gần như là mọi thành phố mà tôi và anh từng tranh thủ kỳ
nghỉ hè, nghỉ đông để đi chơi trong mấy năm.
Một mình anh, đi thăm lại những nơi cũ.
Sở dĩ, tối qua một mình anh đứng dưới bờ tường trong trường là vì muốn đặt
một dấu chấm hết.
Hai chúng tôi, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Khi mới bắt đầu, anh dang rộng cánh tay nói với tôi:
- A Phúc, qua đây. - Tôi sà vào lòng anh, ôm anh cười lớn.
Khi kết thúc, lại không có tôi.
Tôi đứng dậy đi đến bên bàn học, phát hiện thấy có rất nhiều thư và đĩa, bên
cạnh còn đặt một gói đồ cần gửi EMS1, trên đó đã ghi sẵn địa chỉ bằng tiếng Anh,
tôi nhận ra tên người nhận là anh trai của Lâm Lỗi.
Bố mẹ Lâm Lỗi tuổi đã cao, chắc chắn không chịu nổi cú sốc đau đớn này, anh
muốn dùng cách này để che đậy về cái chết nhanh chóng của mình, cố kéo dài để bố
mẹ bớt đau buồn.
1EMS: Là dịch vụ chuyển phát nhanh, nhận gửi, vận chuyển và phát các loại
thư, tài liệu, vật phẩm hàng hóa theo chỉ tiêu thời gian được công bố trước.
Tìm lý do cũng rất dễ, ví dụ như là bị cử đi một nơi thông tin lạc hậu để
khảo sát dự án nên không thể gọi điện thoại hay lên mạng. Đợi đến khi không thể
giấu được nữa sẽ nhờ anh trai tìm một thời cơ và cách thích hợp báo với bố mẹ
rằng anh đã chết vì một sự cố bất ngờ xảy ra, chứ anh không hề phải chịu đựng
bất kỳ sự đau đớn nào.
Đấy, tôi hiểu anh quá mà.
Bên cạnh đống đồ này còn có một phong bì của công ty hàng không, mở ra thì
trong đó là một tấm vé máy bay một chiều sẽ xuất phát vào ba ngày sau, điểm đến
là Vân Nam.
Đó chính là kế hoạch điểm đến tiếp theo của hai chúng tôi, cuối cùng lại
không thực hiện được.
Còn nhớ khi đó tôi trông thấy những bức ảnh phong cảnh Vân Nam đẹp mê hồn nên
đã từng ước rằng dù không được sống ở đó thì cũng muốn chết tại đó. Lâm Lỗi
cười, bảo tôi là kẻ ngốc nên nói những điều nhảm nhí.
Giờ đây, người cười tôi ngốc nghếch lại muôn một mình đi đến đó đợi chết.
Khi chuẩn bị xong đồ đạc, quay lại bệnh viện, Lâm Lỗi đã tỉnh dậy. Anh tựa
người vào chiếc gối, nửa ngồi nửa nằm, sắc mặt trông rất yếu ớt và mệt mỏi.
Tôi thấy chai nước truyền sắp hết nên ấn chuông gọi y tá, sau đó đặt quần áo,
đồ đạc lên trên ghế rồi lấy nước nóng khử trùng đồ dùng đánh răng, rửa mặt.
Lâm Lỗi nhìn tôi làm gần xong mọi việc mói cất tiếng một cách khó nhọc:
- A Phúc...
Tôi rót một cốc nưóc nóng cầm trên tay, ngồi bên mép giường bình tĩnh ngắt
lời anh, nói:
- Em biết cả rồi.
- Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi, đến lúc này anh còn nói xin lỗi, tôi không biết dùng lời lẽ gì
đáp lại.
Vì không biết nói gì nên tôi chỉ có thể tìm một lý do vô cớ nào đó để chạy ra
ngoài hít thở.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn thấy một người mà không khi nào tôi nghĩ có
thể xuất hiện ở nai này.
Cô ta mặc đồ hàng hiệu, dáng vẻ cao quý, khuôn mặt xinh đẹp và còn cả vòng
ngực khiến người khác phải ngưỡng mộ, ghen tỵ nữa.
Tình huống này giống hệt lần trước, Mạc Linh hất cái cằm nhọn về phía tôi,
lạnh lùng nói:
- Mau đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Do đó, tôi cầm theo cốc nước còn nóng bỏng, ngoan ngoãn theo sau. Trên đường
đi tôi luôn nghĩ, nếu như hắt cốc nước nóng này vào thần tiên thì liệu có khiến
thần tiên chết trẻ không nhỉ?
Đến bãi cỏ của bệnh viện, Mạc Linh dừng bước, quay người lại, ánh mắt cô ta
hiện rõ vẻ căm ghét đối với đồ yêu quái con lai đang đứng cách xa hơn hai
mét.
Điều này khiến tôi rất khó chịu, nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không
đánh được thì giả vờ bi lụy, nên tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, cười hì hì ra
điều thân thiện, nói:
- Sao cô vẫn lượn lờ ở nơi phàm trần tục thế chúng tôi vậy? Dù gì Thương Ngô
cũng là "sếp" cũ của cô, những gì anh ấy nói, cô đều để ngoài tai hết sao? Xem
ra thế lực của thần tiên và con người chúng tôi cũng mỏng manh như nhau, hết
quyền thì cũng hết lực thôi.
Lời nói thô tục của tôi rõ ràng khiến vị nữ thần này khó chịu. Cô ta dùng ánh
mắt hổ đói ăn thịt người nhìn tôi khắp lượt từ trên xuống dưới mấy lần rồi miễn
cưỡng lắm mới giữ được vẻ lạnh lùng trên mặt:
- Cô chỉ có cái tài khua môi múa mép thôi, ngoài ra chẳng biết cái gì, chẳng
làm được gì?
Tâm trạng tôi hôm nay không tốt nên thực sự không có hứng để tiếp tục tán
gẫu, tôi đành thở dài, giọng mềm mỏng:
- Thần tiên tỷ tỷ à, tỷ tỷ nói không sai, tôi chỉ là người phàm trần bình
thường, so với tỷ tỷ, chắc chắn không biết gì, không làm được gì. Sao tỷ tỷ
không về trời sống những ngày tháng của mình mà cứ đến tìm tôi thế?
- Tôi chỉ có một mục đích, nếu không vì anh ấy thì tôi sẽ không năm lần bảy
lượt để cô làm bẩn mắt.
Hàm ý, lời nói, giọng điệu của Mạc Linh đều rất nghiêm túc, tôi chẳng muốn
lại một lần nữa nổi điên lên với cô ta nên liền quay người đi. Thế nhưng câu nói
ngay sau đó của cô ta như kéo tôi lại:
- Cô không muốn cứu Lâm Lỗi sao?
Nước nóng trong chiếc cốc tràn ra mu bàn tay nhưng tôi không hề thấy rát:
- Nghĩa là sao?
- Đơn giản thôi, tôi có thể cứu sống anh ta.
- Cô biết chữa bệnh ư?
- Chỉ cần thay đổi vận mệnh của anh ta thì tự nhiên chẳng cần thuốc thang gì
cũng khỏi.
- Thần tiên có thể tùy ý kiểm soát sự sinh tử của con người sao?
- Đương nhiên là không rồi, tùy tiện quấy nhiễu sinh mệnh của con người là
hành động trái với đạo trời, sẽ phải chịu trọng tội.
- Cô tình nguyện chấp nhận cái giá này là vì muốn tôi đáp ứng yêu cầu trước
đây của cô, có phải không? - Tôi nhấp từng ngụm nhỏ hết chỗ nước còn lại trong
cốc, sau đó chầm chậm quay người, thẳng lưng đứng đối diện với cô ta, nói: - Cô
có bao giờ nghĩ rằng, dù tôi và Thương Ngô không được ở bên nhau, anh ấy chưa
chắc đã thích cô không.
- Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ cần anh ấy có thể khỏe mạnh... - Mạc
Linh ngoảnh mặt đi, ánh mắt hướng nhìn những người bệnh đang đi dạo trên thảm
cỏ, giọng nói vốn lạnh lùng giờ có phần ấm áp, cô ta nói tiếp: - Ở mức độ nào
đó, thực ra thần tiên cũng giống như loài người, tâm nguyện lớn nhất là muốn
những người mình yêu mến được khỏe mạnh, bình an.
Tôi ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng bệnh tầng ba của Lâm Lỗi, rồi lại cúi đầu
nhìn mu bàn tay đang bắt đầu tấy đỏ, đầu óc hơi rối loạn.
Khi chưa làm người, tôi rời xa Thương Ngô vì tình yêu. Sau khi làm người rồi
kiên quyết được ở bên anh, cũng là vì tình yêu. Nếu bây giờ lại một lần nữa rời
xa, chẳng lẽ là vì có tình yêu với một người đàn ông khác sao?
Tôi muốn Lâm Lỗi được sống khỏe mạnh, vậy nên, phải mãi mãi rời xa Thương
Ngô?
Sự mãi mãi này, không phải chỉ đơn thuần là mấy mươi năm mà là đời đời kiếp
kiếp, nghìn vạn năm sau.
Thế nhưng, sau khi kết thúc cuộc đời này, tôi sẽ không nhớ gì về Thương Ngô
nữa, cũng chẳng thể nào tìm lại được anh nữa, cần bao lâu để quên nhỉ? Có lẽ,
sớm muộn gì chắc cũng quên được thôi...
Chẳng phải người ta thường nói là không thứ gì có thể địch nổi thời gian đó
sao.
Đến cái ngày cả hai cùng chẳng nhớ gì, tôi và Thương Ngô sẽ hoàn toàn không
còn quan hệ, liên can gì đến nhau nữa.
Cả hai cùng quên hết...
Vì nghĩ xa vời quá, vượt qua cả giới hạn tư duy của loài người nên dẫn đến
dấu hiệu tạm ngừng hoạt động của đại não.
Do đó, tôi nhanh chóng điều chỉnh lại hướng suy nghĩ, loại trừ yếu tố kiếp
trước và sau này, phạm vi chỉ còn bó hẹp trong thế kỷ này và tôi đang là một con
người bình thường.
Lâm Lỗi là mối tình đầu của tôi, hai chúng tôi đã từng rất yêu nhau.
Sau này, vì biết mình mắc phải bệnh hiểm nghèo nên anh đã cố ý tạo ra sự hiểu
lầm rồi chia tay với tôi.
Sau này nữa, khi anh sắp chết, tôi lại vô tình biết được toàn bộ sự thật.
Giờ đây, cơ hội cứu sống anh đang bày ra trước mắt, trong thoáng chốc, tôi
nên lựa chọn thế nào đây?
Sau khi chia tay với anh, tôi đã yêu một người đàn ông khác, lúc này lại vì
muốn cứu anh mà nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của người kia. Sau khi tháo gỡ tất cả
mọi hiểu lầm, liệu tôi có còn tư cách để yêu?
Ai có thể nói cho tôi biết nên làm thế nào không?
Tôi nghĩ mãi mà vẫn chẳng thông suốt được điều gì, Mạc Linh không còn đủ kiên
nhẫn chờ đợi thêm, cô ta rất thiện ý giúp tôi tổng kết lại:
- Tình hình hiện nay không có gì phức tạp, chỉ tôi mới có thể cứu sống Lâm
Lỗi. Hơn nữa, tôi cũng có cách đối phó với tất cả những người biết về bệnh tình
của anh ta, đó là thay đổi ký ức, cùng lắm thì coi đó là chẩn đoán nhầm. Nếu
không sẽ có rất nhiều điều bất lợi cho các người. Tôi đảm bảo sẽ không để lại
bất kỳ phiền phức nào. Sức khỏe của anh ta hoàn toàn có thể bình phục, chậm nhất
là sau một tháng. Đến lúc đó, các người hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy
ra chuyện gì, mọi thứ sẽ vẫn như trước đây. Ngoài ra, còn có một điều tôi cần
nhắc nhở cô, tôi là một thầy tế, vốn có khả năng thay đổi vận mệnh. Vậy nên, nếu
không muốn hại chết Thương Ngô thì cô hãy từ bỏ ý nghĩ tìm anh ấy giúp đỡ
đi.
Cô ta ngừng một lát rồi lại nhìn tôi với vẻ giễu cợt, nói:
- Đương nhiên, cô có thể từ chổi lời đề nghị của tôi. Dù sao, đối với loài
người, chết chỉ là một quá trình chuyển đổi luân hồi. Sau này, nếu cô có thể
quay về thiên giới, có lẽ cô sẽ phát hiện ra rằng, cuộc đời của người phàm chỉ
là thoáng chốc, chẳng đáng được nhắc đến.
Tôi cười méo xẹo.
Vì đối với tôi, những điều này thật vớ vẩn.
Tôi chỉ biết rằng, nếu có một ngày, bố mẹ Lâm Lỗi hỏi tôi rằng: "Hai bác giao
con trai cho cháu, con trai bác có khỏe không?".
Tôi biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với hai bác rằng, con trai của hai bác
đã chết một cách đơn độc trong sự hiểu lầm của tất cả mọi người và trong lời
nguyền rủa là "đồ đàn ông cặn bã" của cháu.
Vậy nên, tôi không thể chối từ.
Cũng giống như Trương Thần, dù anh bị người yêu cũ phản bội, thế nhưng hễ cô
ta xảy ra chuyện, anh vẫn không phớt lờ được.
Tôi còn nhớ bốn từ Trương Thần nói: "Không thể bỏ mặc".
Giờ đây, tôi cũng làm như vậy đối với Lâm Lỗi: Không thể không cứu.
Thực ra, nếu lúc đầu cho tôi tự lựa chọn, tôi nhất định sẽ đi cùng Lâm Lỗi
đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Anh chết rồi, chắc chắn tôi rất đau buồn
nhưng lúc đó tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, trước sau như một, không hề ân
hận.
Anh đã không cho tôi cơ hội chọn lựa...
Tôi hiểu, tất cả những gì anh làm là muốn tốt cho tôi.
Trên thực tế có thể nói một cách tàn nhẫn rằng, nếu như mấy năm sau mới biết
được tin anh đã chết, một người vô tâm như tôi có lẽ chỉ thoáng chút buồn rồi
lại quên ngay, căn bản sẽ không tìm hiểu xem năm đó anh có phải thực sự có bạn
gái mới hay không.
Tiếc thay, ông trời không cho chúng tôi nhiều điều "nếu như" đến thế.
Con người luôn thích nói những lời dối trá thiện ý với mục đích tốt cho đối
phương. Nhưng kết quả lại có không ít thiện ý đi ngược với tâm nguyện ban đầu,
cuối cùng tạo nên những tổn thương lớn hơn.
Về chuyện của tôi và Lâm Lỗi, thực sự có thể giống như những gì Mạc Linh nói
sao? Có thể coi như chưa từng xảy ra điều gì và vẫn bên nhau như trước đây
sao?
Muốn tái sinh mối tình đã chết, muốn trái tim đã đổi thay trở lại như ban
đầu, thật sự dễ dàng thế sao?
Chúng ta thường nói, quay lại ban đầu. Thời gian cũng giống như dòng nước
luôn trôi chảy, biết tìm nguồn của nó ở đâu...
Tôi ngẩng đầu, giơ cao cánh tay phải lên bầu trời xám xịt, thể hiện rằng, cho
dù thế nào, tôi cũng rất đớn đau.