Khi ăn trưa, Thương Ngô ở trong quán thịt nướng Mãnh Ngưu liền cảm nhận được
sinh khí của đồng loại. Hắn chạy ra đường trước, sau đó tìm Ngưu Bôn lấy của anh
ta một tập tiền rồi đi sắm đồ cho mình.
Tôi rất thích anh chàng Ngưu Bôn đáng yêu này vì sự xuất hiện của anh ta
không chỉ giải quyết chi phí mua sắm quần áo cho con hổ mà vấn đề ăn uống sau
này của hắn cũng chẳng phải lo lắng nữa. Tôi nghĩ, tôi và cái ví tiền lép kẹp
của tôi giống nhau là đều trút được một gánh nặng.
Trong quán không có bất kỳ món thịt bò hay món gì liên quan này, tôi và
Thương Ngô thả sức nhét những miếng to vào miệng. Ngưu Bôn lại chỉ nho nhã chọc
chọc đũa gọi là ăn. Thời gian còn lại, anh ta cứ tủm tỉm nhìn chúng tôi cười.
Đôi mắt tròn xoe, cong cong, hiền lành đến nỗi khiến người khác muốn bắt
nạt...
Tôi chợt nghĩ, chả trách nền kinh tế năm ngoái sao kém thế, để một kẻ yếu
đuối như thế này đến làm thần bảo hộ, chưa kiệt quệ cũng đã là không hổ thẹn với
tổ tiên lắm rồi.
Nghĩ như thế, tôi lại càng ăn mạnh hơn, như thể trả hận cho mấy tờ cổ phiếu
đang bị thao túng vậy.
Sau bữa ăn, vị thần đương nhiệm và vị thần dự bị tiến hành cuộc hội đàm sôi
nổi đậm tình bằng hữu về những vấn đề quốc tế dân sinh như chuyện giá nhà khi
nào sẽ giảm, chuyện giá cổ phiếu khi nào sẽ tăng, thậm chí cả chuyện khi nào
không cần phải bán gia tài, bán thận, bán máu để đi học, đi khám bệnh... Sau đó
cả hai cùng tiến tới một quyết định là những chuyện này không nằm trong phạm vi
quản lý của thần tiên.
Tổng kết lại là: Chuyện của dân Trung Quốc thì dân Trung Quốc nói thế nào sẽ
là thế, người ngoài hay thần linh đều không có quyền can thiệp vào nội chính của
quốc gia họ.
Về kết luận này, tôi thấy rất kiêu ngạo và tự hào, đồng thời cũng hiểu thêm
về mức độ vô dụng của thần tiên.
Trên đường về nhà, Thương Ngô không cười nói vui vẻ nữa, nét mặt hết sức nặng
nề.
Còn tôi thì no đến nỗi nấc cũng có thể phun ra vài miếng thịt nướng, nên chỉ
quan tâm tới cái bụng căng tròn của mình.
Tôi chầm chậm lắc lư đi cho thức ăn nhanh tiêu hóa, không màng đến việc hỏi
han hắn. Tôi vẫn nhớ là mình và hắn còn có trận cãi nhau vẫn chưa đến hồi kết.
Tôi nghĩ nếu mình mà nói linh tinh thì đến cửa ra vào và cửa sổ nhà cũng sẽ
chẳng còn.
Đúng rồi. Tôi còn có một đặc điểm nữa là thù dai. Hồi tôi ba tuổi, có một đứa
gườm tôi, thế mà đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ. Lúc rảnh rỗi, tôi vẫn vẽ vòng
tròn, nguyền rủa nó...
Chiến tranh lạnh tiếp diễn đến tận khi tắt đèn đi ngủ.
Tôi vì tức bụng quá mà trở người đi lật người lại mới ngủ được, kết quả là
trời vẫn chưa sáng đã bị cơn khát làm tỉnh giấc. Thế nên, dù không phải chi tiền
cũng đừng nên ăn thật lực, nếu ăn không hết thì nên cho vào túi đem về...
Tôi lồm cồm bò dậy mở cửa đi ra phòng khách, những tia sáng ở phòng khách
nhấp nháy khiến mắt tôi hoa lên.
Thương Ngô đang nhắm nghiền mắt, khoanh chân lơ lửng nơi khoảng không trên
ghế sofa. Cách ngực tầm một thước, có một viên ngọc to bằng đầu ngón tay đang
tỏa ra những quầng sáng trắng tròn tròn soi rõ vầng trán đang nhăn nhăn của hắn,
đến ngay cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cũng sáng vô cùng. Cho tôi thêm
chút thời gian, chắc chắn tôi còn đếm được rốt cuộc có bao nhiêu giọt...
Hắn từng nói, ba giờ đến năm giờ sáng hằng ngày là lúc pháp lực mạnh nhất.
Thế nên hắn thường chọn thời điểm đó để luyện công, luyện xong sẽ kéo người mang
mệnh khổ là tôi dậy luyện cùng.
Đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ bốn mươi phút. Xem ra sắp kết thúc rồi. Bỗng
nhiên tôi cảm thấy chân và bụng mình đau buốt, trong lòng dâng lên niềm uất
hận.
Tôi nhón chân nhón tay mò được đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước ngọt, đứng
trên ghế sofa, giơ cao tay, nhắm thẳng đỉnh đầu Thương Ngô, sau đó tưởng tượng
đó là cái đầu của Newton, còn thứ trong tay mình là quả táo, và quả táo sẽ rơi
xuống, trúng mục tiêu. Oh yeah! Sự hoàn mỹ của thời khắc lịch sử trọng đại được
lặp lại!
Tôi càng nghĩ càng sung sướng, bịt miệng cười hi hi. Chưa cười xong đã nhìn
thấy Thương Ngô nhíu mày. Bên mép xuất hiện một dòng chất lỏng màu đỏ đáng
sợ.
Là máu sao?
Tôi hãi hùng.
Chẳng lẽ thần tiên luyện công cũng giống như những đại hiệp trong phim võ
hiệp, chỉ cần bị quấy nhiễu sẽ lập tức kinh mạch rối loạn, huyết dịch đảo dòng
dẫn tới cái chết hoặc bị ngớ ngẩn, thậm chí toàn thân còn có thể tự bốc cháy,
nứt toác mà diệt vong?
Ý nghĩ này khiến tôi hoảng loạn, vứt vội chai nước ngọt đi, giơ hai tay ra
nhưng lại run rẩy không biết nên làm thế nào.
Ai có thể cho tôi biết làm thế nào để cứu thần tiên không? Phải vỗ vỗ ngực
hay là hô hấp bằng miệng?
May quá, tôi không phải băn khoăn lâu vì Thương Ngô đã tự mở mắt ra.
Bộ dạng của tôi lúc này chắc là tóc tai lòa xòa, sợ hãi, hoảng loạn khiến hắn
nhìn mà giật nảy mình, ngẩn người một lúc mới mở miệng nói:
- Tiểu Tường, em làm gì vậy?
Tôi vẫn chưa hết run, lặng thinh mãi mới thốt ra được một câu:
- Tôi đang thử nghiệm lực vạn vật hấp dẫn...
- …
Về tinh thần nghiên cứu khoa học của tôi, Thương Ngô tỏ ra không hề hứng thú.
Hắn tự giơ tay thu lại viên ngọc, hạ người đứng xuống đất, cao xấp xỉ so với tôi
đang đứng trên ghế sofa. Hắn nhìn tôi hỏi:
- Em sao thế? Lại lạnh à?
Ánh sáng bạc biến mất, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ chiếu qua ô cửa sổ. Vết máu
trên mép hắn vẫn rất rõ. Tôi chỉ tay, vừa run run vừa bình tĩnh nói:
- Anh nôn ra máu rồi.
Thương Ngô ngạc nhiên đưa tay lên lau rồi bình thản cười:
- Không sao, chuyện thường thôi.
Nôn ra máu còn nói là thường ư? Xem ra công việc của thần tiên cũng có thể
coi là loại công việc có mức độ nguy hiểm cao. A di đậu phụ!
Thế nhưng nụ cười của hắn khiến tôi hết run, vừa hết run tôi lại nghĩ ngay
đến mối thù lúc trước. Tôi cúi người nhặt chai nước ngọt, vẫy tay nói:
- Tôi phải đi ngủ. Hôm nay có chết cũng không chạy bộ nữa, đừng đến làm phiền
tôi.
Đang định nhảy xuống ghế sofa liền bị hắn ngăn lại, nói:
- Ta có thứ này cho em.
Trời, định dùng đạn bọc đường dụ dỗ chị sao? Chị đây thừa rồi, cóc cần
đâu!
Giọng tôi rõ ràng:
- Không cần!
Có lẽ lời từ chối mang khí thế cách mạng của tôi khiến Thương Ngô khó hiểu,
hắn ngây người một lát rồi mới hỏi:
- Đã biết là đồ gì đâu mà nói không cần?
- Không có việc gì, sao tự nhiên lại ân cần? Chắc chắn không phải gian trá
thì là trộm cắp!
Hắn cười nói:
- Trước tiên, em chẳng có gì đáng để ta trộm. Sau là, nếu ta muốn gian trá
với em, thì có cần phải tỏ ra ân cần không?
Ôi trời đất, đúng là con hổ miệng lưỡi nanh nọc, coi như ngươi đúng!
Tôi lấy lại tinh thần, tiếp tục chiến đấu:
- Ăn đồ của người thì phải nương tay với người thôi!
Hắn tiếp tục làm ngơ, cười:
- Ta đâu phải người.
- …
Tôi hận thần tiên. Tôi hận cầm thú! Chúng khiến cho ngôn ngữ chửi bới của
loài người đa dạng phong phú...
Thấy tôi bại trận, Thương Ngô rất đắc ý. Sau đó, hắn chậm rãi xòe tay, lộ ra
viên ngọc màu trắng đang quay quay trong lòng bàn tay, những tia sáng phản chiếu
khiến khóe môi khép hờ của hắn trở nên vô cùng đẹp đẽ:
- Đây là viên ngọc ta cố ý luyện cho em. Sau khi nuốt nó, em sẽ không bị lạnh
nữa.
Quá bất ngờ nên tay chân tôi lóng ngóng. Tôi chớp mắt, gãi đầu, không nói nên
lời.
Hắn nói tiếp:
- Giờ cơ thể em là người trần nên không thể tiếp nhận bất kỳ tiên thuật nào.
Vì vậy ta chỉ có thể dùng nội khí của mình cô lại thành viên đơn dược này. Ít
nhất cũng có thể bảo vệ em tránh được tác động của những thay đổi môi trường bên
ngoài.
- Có nghĩa là sau này tôi sẽ không sợ lạnh, không sợ nóng nữa ư?
Hắn vừa cười vừa gật đầu:
- Cho dù là mùa hạ hay mùa đông, đối với em lúc nào cũng sẽ ấm áp như mùa
xuân.
Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu:
- Tôi cũng chẳng nhận đâu.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm:
- Lần này lý do là gì vậy?
- Vì nếu như thế thì chẳng phải tôi là quái thai hay sao? Không còn cảm nhận
được xuân hạ thu đông, nóng lạnh. Vậy tôi có còn là người không?
- Em vốn đâu phải người!
- Thế bây giờ tôi nhảy từ trên cửa sổ xuống, xem có chết không nhé?
Thương Ngô không nói nữa, mím chặt môi.
Tôi thấy hình như mình hơi quá đáng, nói cho cùng thì hắn chỉ là có ý tốt.
Nghĩ vậy, tôi ho khan mấy tiếng, dịu giọng:
- Anh nên hiểu, lúc này tôi là một con người nên phải ra dáng là người, có
đúng không? Đợi đến khi anh thực sự biến tôi thành thần tiên, lúc đó làm những
chuyện thần tiên làm cũng chưa muộn mà!
Thương Ngô yên lặng hồi lâu, rồi khẽ quay mặt đi. Hàng mi cụp xuống, hắn chầm
chậm nắm tay lại. Ánh sáng ấm áp giữa tôi và hắn dần tắt lịm:
- Tiểu Tường, hóa ra em không còn nhớ gì những chuyện trước đây. - Giọng hắn
lúc này nghe khàn khàn, có vẻ mệt mỏi: - Hôm nay, trong lúc dùng bữa tối, em nói
nhiều như thế mà không hề hỏi Ngưu Bôn chút gì về câu chuyện của chúng ta trước
đây, không quan tâm ta và em trước đây như thế nào.
Tôi bỗng thấy nghẹn ngào, chẳng biết nên trả lời ra sao, chỉ cúi đầu giả
câm.
- Thôi được. Không nhận thì thôi. Ta không ép em.
Thương Ngô quay mặt lại nhìn tôi, ánh mắt u buồn của hắn lập tức được thứ ánh
sáng phát ra từ kẽ ngón tay đang nắm chặt chiếu vào, nét buồn đau càng thêm
rõ.
Hắn lại xòe bàn tay ra, viên đơn dược đã biến mất.
Hắn dang tay kéo tôi, bế tôi xuống, bàn tay to lớn vuốt lại mái tóc rối của
tôi, nói:
- Ngủ tiếp đi, ta sẽ không làm phiền em nữa.
Nói rồi, hắn nằm trên ghế sofa, quay lưng lại phía tôi.
Tôi đứng đó do dự một lát rồi giúp hắn kéo chăn đắp lên người vì hình như
nghe thấy hắn khẽ ho một tiếng.
Thần tiên, thật sự không biết lạnh sao?
Quay về phòng, tôi mãi không sao ngủ nổi, đành ngồi dậy, nhìn ra bầu trời tờ
mờ sáng bên ngoài, bần thần một lúc, sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa, chạy tới cửa
hàng Bánh bao Tô Châu mua hai mươi chiếc bánh bao nhân thịt.
Về đến nhà đã là sáu rưỡi sáng, ánh mặt trời rọi vào phòng khách. Tư thế ngủ
của Thương Ngô vẫn không đổi nhưng cơ thể đã cuộn trong chiếc chăn lông vũ. Dưới
ánh ban mai, sắc mặt hắn có chút bơ phờ.
Tôi đến bên lay lay hắn, nói:
- Dậy ăn sáng thôi.
Hắn chau mày, khẽ đáp:
- Em cứ để ở đó, lát nữa ta ăn.
- Tôi để trên bàn. Khi nào anh ăn thì nhớ dùng lò vi sóng quay nóng một lát
nhé.
- Ừ.
- Vậy tôi đi làm đây.
- Ừ.
Vì đi sớm nên xe buýt và xe điện ngầm đều không phải chen chúc như mọi ngày.
Điều này lại khiến tôi thấy khó thích nghi dẫn đến luôn cảm thấy không thoải mái
trong suốt một ngày ở công ty.
Đợi mãi cũng đến giờ tan làm, tôi thấp tha thấp thỏm, lấm la lấm lét đi ra
cửa nhìn ngó rồi lại đi thang máy xuống cổng của tòa nhà ngó nghiêng. Anh chàng
tối qua nói là từ bây giờ về sau, ngày nào cũng đến đón tôi không thấy xuất
hiện, trong lòng tôi có gì đó hơi trống trải.
Tôi nghĩ, cảm giác này nhất định sẽ khiến trái tim hư vinh của tôi tan nát vì
không được hưởng khoái cảm cực độ. Vậy nên tôi quyết định liệt tên hổ lừa bịp
này vào danh sách những người đáng vẽ vòng tròn nguyền rủa.
Mùi thơm bay đến từ tiệm bánh ngọt Hollyland, tôi hít hít mũi, trong đầu chợt
nghĩ đến những chiếc bánh bao nhân thịt ở nhà, không biết có bị hắn ăn hết
không?
Dùng bánh bao nhân thịt ném chó thì một đi không trở lại. Nếu dùng nó ném hổ
thì chắc kết quả cũng như vậy...
- Tiểu Đậu, em thẫn thờ gì ở đây vậy? - Trương Thần từ phía sau bước lại, vừa
cười vừa hỏi: - Sao thế, đói rồi à?
Tôi nhìn người đàn ông mà mình ao ước bấy lâu, lau nước miếng, nói:
- Đói rồi.
Anh đẩy gọng kính, cười lớn, không hề để ý đến ánh mắt của những người xung
quanh, nói:
- Đúng lúc anh cũng đói. Hay chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề này đi!
Gì thế này? Rõ ràng là tán tỉnh, là ve vãn!
Tim tôi dấy lên những dòng cảm xúc. Tôi đáp:
- Được, vậy chúng ta đi đâu?
Anh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nước xa không dập được lửa gần.
Phù! Anh chàng kính cận ơi, anh muốn lửa đốt cháy mình sao?
Tôi đang nghĩ mông lung thì nhìn thấy anh chỉ vào tiệm All days và nói:
- Hai xiên thịt viên, một ly trà sữa. Em mời, được chứ?
Quả nhiên đây là cách giải quyết vấn đề đói khát đơn giản và hiệu quả
nhất...
- … Thật là vinh hạnh!
Trương Thần luôn có bản lĩnh làm tim gan tôi thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Điều này khiến tôi không khỏi có chút hoài nghi, anh chàng này cơ bản không
giống như vẻ bề ngoài lương thiện, không chừng lại đang đội lốt heo ăn thịt hổ
cũng nên.
Ăn thịt hổ...
Thực ra, mùi vị của con hổ kia cũng không tồi. Lúc nào đó sẽ đẩy ngã hắn, nếm
xem thế nào...
Trời đất! Là một liệt nữ trinh tiết, sao mình lại có thể đứng núi này trông
núi nọ như thế chứ?
Tôi phê bình và tự phê bình sâu sắc đối với tư tưởng đồi bại của chính mình.
Lòng đang sôi sục khí thế thì bỗng nghe thấy Trương Thần chậm rãi hỏi một
câu:
- Tiểu Đậu, có phải em thích anh...
Phương thức hỏi trực tiếp, thẳng thắn như thế này khiến người từng thề sẽ
ngoan cố, kiêu ngạo đến cùng là tôi phải nốc thẳng một ngụm trà sữa vào mũi.
Anh chàng kính cận ơi, dù gì anh cũng là người đã từng có bạn gái, chẳng lẽ
không biết tâm tư phụ nữ không thể nói thẳng ra sao? Người ta sẽ e thẹn, có phải
vậy không...
Tôi vừa nghẹn vừa sặc, nghĩ chắc đã biến khuôn mặt của mình trở thành quả táo
đỏ phù hợp với yêu cầu của vẻ ngại ngùng. Đang suy nghĩ xem làm thế nào để nhân
cơ hội này, bóng gió bày tỏ vấn đề của mình, rồi biến hôm nay trở thành ngày
đăng quang lên vị trí cao quý "Chị gái đeo kính", thì Trương Thần ngồi bên cạnh
vuốt lưng cho tôi đỡ sặc bỗng cười nói:
- Cứ coi như bị anh đoán trúng rồi thì cũng đâu cần phản ứng mạnh đến
thế?
Chẳng lẽ anh muốn tôi, người có tâm sự chôn giấu trong lòng, dùng thái độ
khoa học như khi nghiên cứu "Thuyết tương đối" của Einstein ra bàn luận cùng anh
sao? Nghĩ thế nên tôi càng ho dữ dội hơn.
Nhưng anh lại nói tiếp một câu khiến cơn ho của tôi ngừng bặt:
- Nếu em muốn ăn thịt viên của anh thì chỉ cần nói một tiếng là xong, em cứ
nhìn chằm chằm thế có phải muốn luyện cho mắt có khả năng biết nói không?
Thịt... thịt viên ư?
Vậy nên câu nói hoàn chỉnh ban nãy thực ra là: "Tiểu Đậu, có phải em thích
anh... cho em xiên thịt?".
Trời đất, có cần thiết nhả từng chữ từng chữ như vậy không?
Tôi tin là trong tương lai, chắc chắn tôi sẽ chết vì suy kiệt chức năng tim,
nguyên nhân đầu tiên chính là do tên đầu sỏ trông có vẻ lương thiện nhưng thực
chất lại là con heo bốn mắt, lừa đảo người ta một cách thản nhiên như đứng mua
cải trắng vậy.
Trương Thần không hề nhìn thấy vẻ buồn bã và tự trách mình trong mắt tôi, anh
chỉ chú tâm đến việc gắp một nửa đồ ăn từ bát của mình sang cho tôi. Lúc này,
hơi nóng của đồ ăn làm mờ hai mắt kính của anh nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy
đôi mắt anh hơi cong lên qua lớp sương mờ đó.
- Thế này đã đủ chưa? - Anh ngước mắt lên, nhìn tôi qua gọng kính, vẻ như
đang cười, do đó những buồn bã trong tôi bỗng nhiên tan biến. Chẳng còn cách
nào, đàn ông dịu dàng mãi mãi là món khoái khẩu của tôi mà.
Tôi vội vàng đổi giọng, ra vẻ mình là cô gái ý tứ, nói:
- Đủ rồi, đủ rồi ạ. Còn thêm nữa, chắc em không cần ăn bữa tối luôn.
Trương Thần hạ bát xuống, uống một ngụm canh nhỏ, rồi ngẫu hứng gợi chuyện
hỏi:
- Thương Ngô ở nhà đợi em về ăn tối cùng à?
Tôi đang chuyên tâm vào việc giải quyết những món ngon bày đầy trước mặt nên
buột miệng đáp:
- Vâng ạ.
- Thằng bé vẫn ở nhà em sao?
- Đương nhiên rồi.
- Chỉ có bố thằng bé đến đón nó thôi sao?
- Vâng.
- Bố thằng bé ở cùng nó à?
- Vâng.
- Vậy là... - Trương Thần cắn một miếng thịt viên, lời nói không mơ hồ chút
nào: - Bây giờ ba người cùng ở trong căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng
khách của em sao?
May mà tôi vừa mới nuốt trôi miếng thịt trong miệng, nếu không thì chắc sẽ bỏ
mạng ở đây:
- Họ... hai người bọn họ... em... em...
Trương Thần thấy tôi cứ lắp ba lắp bắp mãi nên anh rất tâm lý đưa một ly trà
sữa cho tôi, ánh mắt nhân từ, an ủi nói:
- Anh chỉ hỏi vậy thôi chứ không cố ý thăm dò chuyện riêng tư của em đâu.
Tiểu Đậu, em đừng để ý nhé.
- Không không không... - Tôi uống hai hớp, nốc cạn ly trà sữa rồi thành khẩn
nói: - Cảm ơn sự quan tâm của "sếp", em nhất định sẽ hiến dâng tất cả những gì
thuộc về mình cho tổ chức, cho nhân dân, cho Đảng vĩ đại!
- Ồ? - Anh cười gượng: - Thật đáng tiếc! Anh không phải người đứng đầu tổ
chức, cũng không phải là đại biểu của nhân dân, càng không phải Thư ký Đảng
ủy.
Câu nói này có ý gì? Không có tư cách tiếp nhận sự dâng hiến của tôi sao?
Người đeo kính là người có văn hóa, đến lời từ chối cũng nhẹ nhàng, đẹp đẽ đầy ý
thơ.
Nhưng cái chị đây cần là tình cảm mùi mẫn, chứ không phải ý thơ!
Trái tim tôi vỡ vụn, dù vô cùng tức giận nhưng trên mặt vẫn giữ nét cao sang,
lạnh lùng. Tôi không nói năng gì, tiếp tục cuộc chiến sinh tử với xiên thịt
viên. Có phong ba bão táp nào mà tôi chưa từng trải qua, việc này có gì là to
tát cơ chứ. Xì!
Đang hì hục chiến đấu thì bỗng nghe thấy giọng nói thánh thót ngoài cửa tiệm.
Đầu óc tôi quay cuồng, mắt hoa lên, đám người ùa đến, vây quanh tôi và Trương
Thần.
Cô nàng Tiểu Điểu dẫn đầu đứng theo nguyên tắc "dốt thì đi đầu" làm khó chúng
tôi trước tiên:
- Ô hô! Lần này bị chúng tôi bắt tại trận nhé. Rõ ràng là đang hẹn hò còn nói
là không có gian tình? Mau mau khai thật đi!
Những người khác cũng đồng thanh hưởng ứng, ai nấy đều hăm hở như bắt được
gian phu dâm phụ trên giường vậy.
Chỉ số cảm xúc của tôi thấp, không buồn trả lời loại câu hỏi buôn chuyện
chẳng chút bổ ích nào như thế này.
Trương Thần thì lại cười hì hì, đáp:
- Nếu như tôi và Tiểu Đậu đúng là có gì với nhau thì liệu chúng tôi có lộ
liễu ban ngày ban mặt như thế này để mọi người phát hiện không?
Cô nàng Tiểu Điểu vận động cái đầu quả dưa nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu tỏ
vẻ cảm thông, nói:
- Mà cũng đúng, những người yêu ngầm còn xuất quỷ nhập thần hơn cả hoạt động
bí mật, hai người chắc sẽ không chọn nơi gặp gỡ là tầng một của công ty.
Những kẻ không có chính kiến, không có lập trường này, nếu đặt trong thời
chiến chắc chắn sẽ trở thành những lên Hán gian phản quốc, bọn họ đều lần lượt
tán đồng. Niềm hân hoan bắt được đôi gian tình bị thay thế bằng nỗi thất vọng
khôn cùng. Trông họ lúc này như một bức tranh quảng cáo sống về việc nhu cầu
không được đáp ứng.
Anh chàng Trương Thần đôn hậu như muốn an ủi tinh thần các bạn đồng nghiệp
thân yêu nên nói:
- Hôm nay Tiểu Đậu mời, mọi người muốn ăn gì không?
Những cái dạ dày không đáy của đàn nghé con lập tức được lấp đầy...
Chỉ có một mình tôi, vừa thất tình lại vừa mất tiền, tay cầm tờ hóa đơn dài
ngoằng, muốn khóc mà nước mắt không thể nào trào ra.
Sau khi ăn uống no say, lũ sói đáng khinh bỉ hò nhau giải tán, cuối cùng vẫn
chỉ còn lại Trương Thần, người ở cùng phía với nhà tôi và tôi.
Đi được một đoạn, bỗng nghe thấy Trương Thần hỏi:
- Hóa đơn ban nãy em đã cất cẩn thận chưa?
- Để trong túi rồi.
- Mai em điền vào tờ báo cáo chi tiêu rồi đưa anh.
Tôi chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Anh quay đầu nhìn tôi cười, nói:
- Bữa hôm nay coi như phòng ta tháng này tụ tập ăn cùng nhau.
Phù...
Thấy chưa? Boss đúng là Boss. Đối với đám cấp dưới, phải cứng rắn, mạnh mẽ
như gió thu quét lá rụng vậy.
Như thế tức là tôi chỉ bị tổn thương về mặt tình cảm thôi, chứ tài chính thì
không hề hấn gì. Vậy nên tâm trạng tôi bỗng trở nên phấn chấn hơn.
Đang vui vẻ thì tôi phát hiện bên cạnh có cửa hàng bán chăn lông vũ siêu giảm
giá nên kéo Trương Thần vào xem cùng.
Vì trước đây tôi chỉ ở một mình nên cũng chỉ có một cái chăn. Cái chăn Thương
Ngô đang dùng bây giờ là chăn cũ của tôi từ hồi học đại học, đã không còn ấm từ
lâu rồi. Lúc trước tôi nghĩ, dù sao hắn cũng là thần tiên, chắc sẽ không bị
lạnh, bị cảm, nên cứ lấy cho hắn đắp tạm là được.
Nhưng, sáng nay tôi phát hiện ra rằng hình như hắn cũng biết lạnh...
Tôi chọn lấy một cái hợp với màu giường rồi thanh toán tiền. Ôm tấm chăn lông
mềm mại, tôi bước đi rất nhanh. Lúc qua đường, Trương Thần hỏi:
- Em mua cái chăn này cho bố Thương Ngô à?
Tôi gật mạnh đầu, không hề do dự.
Trương Thần nhìn tôi, đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy có người
gọi:
- Chị dâu!
Giọng nói nghe rất quen, tôi đáp lời mà không hề nghĩ ngợi.
Trước sự kinh ngạc của Trương Thần, tôi chỉ có thể lấy lại tinh thần, cười
nhạt, nói:
- Lũ bạn vớ vẩn gọi trêu đấy mà. Anh đừng tưởng thật nhé...
Chưa dứt lời thì Ngưu Bôn đã ở ngay trước mặt chúng tôi, anh ta nói:
- Chị dâu, Thương Ngô có việc phải ở chỗ tôi hai hôm. Anh ấy nhờ tôi nói với
chị, buổi tối đừng chỉ có ăn mỳ tôm và sủi cảo đông lạnh, như vậy không tốt cho
sức khỏe. Còn nữa, khi đi ngủ phải nhớ đóng cửa và cửa sổ cẩn thận. Chú ý an
toàn.
Trương Thần càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, hỏi:
- Đây chính là ý của Thương Ngô sao?
Ngưu Bôn rõ ràng không quen biết Trương Thần, cảm thấy câu hỏi này của anh
hơi kỳ quặc. Tuy nhiên, Ngưu Bôn vẫn duy trì thái độ "thần tiên yêu nhân thế",
nên gật đầu một cách vô cùng lễ phép và đáp:
- Cơ bản là y nguyên.
Một thằng bé sáu, bảy tuổi mà có thể nói ra những lời như thế này, nếu không
là quái vật thì cũng là người tái sinh.
Đầu óc tôi đang rối tung bỗng bình tĩnh lại giới thiệu với Trương Thần, người
đã bắt đầu hoảng sợ, nói:
- Vị này là Phó Tứ Ngưu, em trai của bố Thương Ngô. Hai câu ban nãy có lẽ là
Thương Ngô nói lại lời của bố với Tứ Ngưu, sau đó Tứ Ngưu lại nói lại lời của
Thương Ngô với em, nên thực ra đó không phải là lời nói nguyên bản của Thương
Ngô, mà là của bố Thương Ngô. Tôi nói vậy có đúng không Tứ Ngưu?
Trương Thần choáng váng và Ngưu Bôn cũng choáng váng.
Đang tự nhiên lại biến thành Tứ Ngưu, là bậc trên của Thương Ngô, Ngưu Bôn
trợn tròn mắt, đang định mở miệng, liền bị tôi kéo tay tỏ vẻ thân mật rồi cấu
mạnh nên không nói được gì, chỉ ngước đôi mắt ngấn nước nhìn tôi. Dáng vẻ nhỏ bé
đáng thương của anh ta thật khiến người ta phải động lòng, nhưng giờ đây tôi
không có thời gian để bày tỏ tấm lòng yêu thương hoa cỏ nữa, tôi nói:
- Được. Tôi biết rồi. Bảo bố con họ cứ yên tâm ở chỗ anh đi. Dù sao nhà tôi
cũng không có chỗ cho họ ở!
Tôi vừa nói vừa xô lấn đẩy anh bạn Tiểu Ngưu đang vô cùng tủi thân đi. Mình
quá đáng quá rồi. Ngày mai chị đây nhất định sẽ đến an ủi bông hoa nhỏ bé vừa bị
tổn thương... Ồ không, là tâm hồn nhỏ bé chứ...
Tình huống hỗn loạn khiến anh chàng Trương Thần khó hiểu, ngớ người ra một
lúc rồi thốt lên một câu:
- Hai anh em nhà họ trông không giống nhau nhỉ!
Tôi trả lời một cách nghiêm nghị:
- Vì một người ăn thịt, còn một người ăn cỏ.
- …
Do tôi ôm một cái chăn lớn nên không tiện đi xe buýt, Trương Thần liền gọi
một chiếc taxi đưa tôi về, dù sao cũng tiện đường.
Đến cổng khu nhà, anh xuống xe giúp tôi lấy đồ ra, rồi lại cẩn thận đặt vào
vòng tay đang dang rộng của tôi.
Tôi vô tình liếc mắt vào cái bóng chiếu trên mặt đất, chỉ thấy bóng hai người
đổ dài rất hoàn mỹ, đang đứng mặt đối mặt, tay của người con trai ôm trọn bờ vai
của người con gái, cằm khẽ chạm vào trán, khoảng cách ở đúng điểm giữa mập mờ và
rung động.
Trương Thần khẽ giục:
- Em mau lên phòng đi. Hình như trời trở gió đấy.
Cơn gió lạnh bất ngờ thổi tới khiến tóc anh hơi rối, tôi nén cảm xúc, không
đưa tay ra vuốt lại chúng mà nói:
- Anh lên xe trước đi, em muốn thấy anh rời đi.
Anh mỉm cười, gật đầu.
Sau khi nhìn ánh đèn đuôi xe mất hút ở góc rẽ, tôi quay người lại thì thấy
một chú trạc tuổi trung niên râu ria xồm xoàm đang vui vẻ nhìn mình mà nói:
- Cô bé ơi, anh chàng người yêu đối xử với cháu thật tốt!
Ông chú có vẻ ngoài như tướng cướp này chính là chủ cửa hàng nhỏ cạnh khu
nhà. Bình thường tôi hay mua số lượng lớn mỳ tôm ở chỗ ông, nhiều lần qua lại đó
nên cũng có thể coi là có quen biết.
Câu hỏi của ông gợi lại tâm trạng buồn chán vì bị khước từ của tôi, tôi bực
bội gườm ông, đáp:
- Chú đừng nói linh tinh. Đó không phải người yêu cháu đâu.
- Thế là anh ta đang theo đuổi cháu? - Ông chú kỳ quặc vỗ mạnh tay kết luận:
- Hôm mùng Một Tết đầu năm, anh chàng mua rất nhiều pháo hoa ở chỗ tôi rồi để ở
đó đến mười hai giờ đêm mới lấy, khiến tôi không thể đóng cửa đi ngủ. Sau đó,
tôi thấy anh chàng đi vào trong khu nhà đốt lên mới biết chắc chắn anh ta đang
theo đuổi ai đó. Không ngờ người mà anh ta theo đuổi hóa ra chính là cháu.
Người anh ta theo đuổi! Người anh ta theo đuổi! Ông chú đã ngần này tuổi đầu
rồi còn tưởng mình là Đường chủ Trần Hạo Nam của vịnh Đồng La trong phim Cổ hoặc
tử sao?
Tôi bĩu môi đi vào trong khu nhà, sau đó ngẩn người ngước đầu nhìn con số
hiển thị số tầng trong thang máy.
Theo như ông chú kia nói thì trận pháo hoa hôm sinh nhật tôi hóa ra không
phải không có ý gì. Thực ra Trương Thần đã biết trước hôm đó chính là sinh nhật
tôi, anh đến tìm tôi hoàn toàn không phải chỉ vì muốn có người cùng đón Tết. Lẽ
nào anh chủ định đến nói với tôi rằng "Chúc mừng sinh nhật em"?
Cửa thang máy mở ra, tôi vẫn đứng yên trong đó. Khi cửa đóng lại, tôi đặt cái
chăn xuống, lấy điện thoại ra, ấn gọi một số máy.
Có một số chuyện nên làm sáng tỏ thì tốt hơn.
Từ trong loa điện thoại vang ra giọng nói nhẹ nhàng pha chút ngạc nhiên của
Trương Thần:
- Tiểu Đậu, sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Tôi hít sâu, cười hì hì, nói:
- Có phải là anh thích em...
Tôi cố ý kéo dài giọng, trong lòng nghĩ, nếu anh tỏ ý phủ định hoặc do dự,
tôi sẽ lập tức nói tiếp về những thứ chẳng liên quan gì như hoa cỏ, cây cối,
quần áo, dép guốc, coi như trêu anh theo đúng cách mà anh đã làm với tôi.
Đầu máy bên kia yên lặng trong giây lát, trái tim tôi liên tục đập mạnh, sau
đó giọng nói lại vang:
- Đúng vậy.
Rất nhẹ nhàng mà cũng rất chắc chắn.