Bạn học đại học của Văn Giai Hiên, đại khái có thể chia làm ba loại.
Loại thứ nhất, tốt nghiệp xong là có việc làm ngay.
Loại thứ hai, thi nghiên cứu sinh hoặc thi công chức thất bại sau đó có việc làm.
Loại thứ ba, cũng là loại cực ít, thi nghiên cứu sinh hoặc thi công chức thành công.
Ngoài ba loại này, thì người nào cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít từng trải qua một lần phỏng vấn, nhưng Văn Giai Hiên và Tiền Vô Ưu lại thuộc về loại thứ tư, từ trước đến nay chưa từng tham gia phỏng vấn, càng không có lấy một bản sơ yếu lý lịch (CV) đàng hoàng.
Ban đầu Văn Giai Hiên dự đoán, sau khi thông qua bài thi viết của kỳ thi công chức, đi đăng ký một lớp huấn luyện rèn kỹ năng phỏng vấn. Kết quả ngay tại bài thi viết đã rớt, cũng không có đoạn sau nữa.
Vì vậy vào giờ phút này, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên cào cào tóc đến sắp trọc, cũng không biết phải viết phần tự đánh gia năng lực của bản thân như thế nào.
Tự tin?
Cậu có thể tự tin vào cái gì, so sánh với Võ Trạch Hạo, khắp mọi mặt đều bị nghiền ra bã.
Dương quang?
Cậu cũng không phải hoa hướng dương, có tí ánh sáng mặt trời liền trở nên xán lạn.
Chịu khổ cực?
... Hình như cậu được nuông chiều từ bé.
Văn Giai Hiên vô lực ngã vào sofa, nghĩ thầm cậu tính sai chỗ nào chớ, tự nhiên quay lại chịu ngược.
"CV còn chưa gửi qua?" Võ Trạch Hạo đi ngang qua phía sau Văn Giai Hiên, nhất thời hứng lên cúi xuống xem, Văn Giai Hiên vội vã khép máy tính lại.
"Chờ tôi một lát." Văn Giai Hiên chột dạ nói.
Võ Trạch Hạo chống khuỷu tay lên thành sofa, buồn cười hỏi: "Cậu đã tốt nghiệp đại học mà một bản CV cũng không có?"
"Tôi, không phải là tôi đang viết đây à?" Tai Văn Giai Hiên có phần ửng đỏ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Võ Trạch Hạo.
"Trước mười hai giờ gửi qua cho tôi." Võ Trạch Hạo nói tới chỗ này dừng một chút, "Không gửi thì cậu phải đi."
Văn Giai Hiên bi phẫn đan xen quay đầu lại, tại sao người này lại như vậy chứ, cho người ta hy vọng rồi lại khiến người ta tuyệt vọng. Cậu không nhịn được oán giận: "Anh từ đầu đã không muốn giữ tôi lại."
Vậy nên mới cố ý gây khó dễ.
Võ Trạch Hạo không phủ nhận lời lên án của Văn Giai Hiên, hắn nhẹ giọng a một tiếng, dáng vẻ bình tĩnh hỏi: "Vậy tôi hỏi cậu, tại sao tôi phải giữ cậu lại?"
"Tôi..." Văn Giai Hiên theo bản năng há miệng, rồi nhanh chóng khép lại.
Đúng vậy, tại sao Võ Trạch Hạo phải giữ cậu lại?
Cho tới nay, đều là cậu tự muốn ở lại nơi này, đổi vị trí suy nghĩ một chút, tại sao Võ Trạch Hạo phải làm vậy?
Nếu như Võ Trạch Hạo là Quán Thế Âm Bồ tát, vậy nói còn nghe được. Mà cậu biết vị Võ đại chủ biên này cực kỳ ghét phiền phức.
"Cậu làm sao?" Võ Trạch Hạo thuận lời Văn Giai Hiên hỏi, hắn duỗi một tay ra, nâng cằm Văn Giai Hiên lên, "Ngoại trừ gương mặt trông tạm được này, cậu còn ưu điểm gì?"
Văn Giai Hiên sửng sốt một chút, cậu cảm thấy Võ Trạch giống như đang khen, lại giống như làm tổn thương cậu.
Võ Trạch Hạo buông cằm Văn Giai Hiên, tiếp tục nói: "Tôi tìm một người vợ còn có thể nấu cơm giặt giũ? Còn cậu, có thể làm ấm giường?"
Văn Giai Hiên cắn môi, đáy mắt có chút đỏ lên: "Anh muốn đuổi tôi có thể nói thẳng, đừng đùa giỡn tôi như vậy."
Võ Trạch Hạo trầm mặc chốc lát, cuối cùng thở dài, xoa xoa đầu Văn Giai Hiên: "Không có đùa cậu, tôi chỉ muốn cho cậu biết, có nhiều thứ không phải cậu muốn thế nào thì sẽ như thế nấy."
"Tôi không có..."
Võ Trạch Hạo quét mắt đến MacBook Pro trên đùi Văn Giai Hiên, nói: "Gia đình cậu hẳn có điều kiện."
Nói xong, hắn lại duỗi ra tay véo má cậu: "Trông cũng trắng trẻo non nớt, vừa nhìn liền biết chưa từng nếm qua vất vả."
"Anh nắm đau tôi." Văn Giai Hiên bất mãn đẩy tay Võ Trạch Hạo ra.
"Cậu nói ngay cả CV cũng không viết." Võ Trạch Hạo bất đắc dĩ nói, "Tôi đây là lượm tiểu thiếu gia về nhà nuôi sao?"
"Ai nói tôi không viết." Văn Giai Hiên tức giận, "Tôi chỉ không rành lắm thôi."
"Vậy được." Võ Trạch Hạo ngồi dậy, "Cậu cứ viết đi, chú ý thời gian."
Võ Trạch Hạo nói xong tiếp tục đi đến phía trước, Văn Giai Hiên trong lòng vẫn còn tức giận, rướn người lên gọi Võ Trạch Hạo: "Tôi thấy anh nói không đúng."
"Cái gì không đúng?" Võ Trạch Hạo nghiêng người sang hỏi.
"Tôi không phải muốn cái gì thì sẽ được như vậy." Văn Giai Hiên đáp, "Tôi biết thế giới không chỉ xoay quanh một người, muốn được việc bản thân phải biết tranh thủ."
"Sau đó thì sao?" Võ Trạch Hạo thoáng kinh ngạc nhíu mày.
"Tôi muốn được ở cạnh anh, cho nên tôi mới đang tranh thủ." Văn Giai Hiên nhíu mày khá là nghiêm túc cải chính, "Tôi cũng không là tiểu thiếu gia."
"Ừm." Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, "Nhưng mà cậu nói cũng không đúng."
Văn Giai Hiên không hiểu hỏi: "Chỗ nào?"
"Tôi nói cậu gửi CV không phải muốn đuổi cậu đi." Võ Trạch Hạo giải thích, "Cậu ít nhiều cũng phải cho tôi biết tôi giữ cậu lại làm cái gì."
Thì ra Võ Trạch Hạo có dự định giữ cậu lại thật?
Văn Giai Hiên chớp mắt mấy cái, tảng đá nặng trong lòng rơi xuống. Cậu vội vã nói: "Cái gì tôi cũng có thể làm."
"Vậy à." Võ Trạch Hạo hiển nhiên không quá tin tưởng, "Rõ ràng nấu cơm không, làm ấm giường cũng không."
"Tại sao phải nấu cơm và làm ấm giường?" Văn Giai Hiên thoáng khó chịu, "Tôi tới ứng tuyển làm nhân viên, cũng không phải đến làm vợ anh."
"Làm bà xã ngược lại cũng không không tồi."
"Cái gì cơ?"
"Nhanh chóng viết đi." Võ Trạch Hạo xoay người, "Sắp mười hai giờ rồi."
Viết thì viết!
Văn Giai Hiên thừa thế xông lên mở laptop ra, bắt đầu hoàn thiện bước cuối cùng. Cậu bất chợt nhớ lại lời Võ Trạch Hạo từng nhắc nhở, ở phương diện công việc hắn vô cùng hà khắc.
Nếu cậu muốn ở lại bên cạnh Võ Trạch Hạo, làm sao để qua cửa ải viết CV này đây?
Văn Giai Hiên trong lòng bốc lên ngọn lửa ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cậu nhất định phải chế ngự tên đại ma đầu này!
Bất quá lúc này, Võ Trạch Hạo đang đứng trên cầu thang quay đầu lại, nhìn Văn Giai Hiên nói: "Ngày mai tôi có việc, sáng bảy giờ phỏng vấn."
"Bảy giờ?" Văn Giai Hiên sững sờ, "Bảy giờ tôi đang ngủ mà."
"Tôi biết." Võ Trạch Hạo đáp, "Cho nên bắt đầu từ ngày mai, thói xấu ngủ nướng phải bỏ."
Văn Giai Hiên ngây ngốc nhìn bóng lưng của Võ Trạch Hạo, thật là khó, thật sự quá khó khăn.
Văn Giai Hiên đặt báo thức sáu giờ rưỡi, định chuẩn bị trước phỏng vấn. Sáng hôm sau, chuông báo vừa vang, cậu liền theo thói quen tắt đi, cuối cùng vẫn là bị Võ Trạch Hạo xách từ sofa lên.
Võ Trạch Hạo chạy bộ sáng sớm trở về, mới vừa tắm xong, hắn in CV của Văn Giai Hiên ra, ngồi trên ghế tỉ mỉ lật xem, mà Văn Giai Hiên nhưng là câu nệ ngồi ở một bên cạnh, bởi vì không kịp rửa mặt, trên đầu có nguyên một cái ổ gà bù xù.
"Cậu từng định cư ở Nhật Bản?" Võ Trạch Hạo không ngẩng đầu lên hỏi.
Phỏng vấn bắt đầu sao? Văn Giai Hiên lập tức sốt sắng ngồi thẳng người.
"Đúng, cha tôi có qua Nhật công tác một thời gian."
"Tiếng Anh không quá cấp sáu?"
"Tôi có bằng N1, đã là tối đa rồi..."
N1: Là cấp độ cao nhất (N5 là thấp nhất) trong kỳ thi năng lực tiếng Nhật (JLPT). Người có trình độ N1 tiếng Nhật có khả năng nói, viết tiếng Nhật thành thạo như người bản xứ và đây là cấp độ tiếng Nhật cao nhất hiện nay. "Vậy là tiếng Anh không đạt."
Văn Giai Hiên trong nháy mắt cảm giác có một ngọn núi to thật to đè nặng trên vai cậu.
"Bốn năm đại học chưa từng dành được học bổng?"
"Vì bạn học quá ưu tú..."
"Hay là vì thành tích cậu quá kém."
Cạch, ngọn núi lớn thứ hai.
"Hồi học sinh làm trợ lý tổ chức, cụ thể đã làm gì?"
"Học viện thường thường hội tổ chức hoạt động, tỷ như diễn thuyết này nọ, chúng tôi phụ trách vận chuyển bình thường..."
"Cụ thể."
"Chuyển ghế tựa..."
"Ra vậy."
Cạch, ngọn núi lớn thứ ba.
"Tự trọng, tính cách rộng rãi, cậu rộng rãi thì có ích lợi gì?"
Cạch, ngọn núi lớn thứ tư.
"Kinh nghiệm làm việc là số không."
Cạch, ngọn núi lớn thứ năm.
"CV còn có lỗi chính tả."
Cạch, ngọn núi lớn thứ sáu.
Từng ngọn núi lớn đè lên vai làm Văn Giai Hiên không sao thở nổi, cậu run lẩy bẩy nhìn Võ Trạch Hạo. Nếu Võ Trạch Hạo hỏi tiếp, không chừng cậu sẽ khóc mất.
Võ Trạch Hạo ném tờ CV mỏng manh qua một bên, nhìn Văn Giai Hiên nói: "CV dùng để biểu hiện ưu điểm của cậu, không phải để vạch trần khuyết điểm."
Văn Giai Hiên cắn chặt môi, không dám nói tiếp.
"Từ trong CV của cậu tôi hoàn toàn không nhận thấy ưu điểm gì." Võ Trạch Hạo mặt không biểu tình nói, "Tôi tuyển dụng nhân viên vô dụng như cậu đến làm gì?"
Văn Giai Hiên dùng sức di di ngón tay, đôi môi giật giật, vẫn không thể nào nói ra một câu.
"Cậu muốn nói gì?" Võ Trạch Hạo hỏi, "Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
"Không phải..." Văn Giai Hiên lắc lắc đầu, "Chỉ là... anh hôm nay thật sự rất hung ác."
Võ Trạch Hạo nghe vậy nhíu mày, ấy thế cuối cùng vẫn thả lỏng vai, giọng điệu mềm xuống: "Cậu có sở thích gì?"
Văn Giai Hiên không nghe ra Võ Trạch Hạo đang muốn xoa dịu không khí, vẫn vội vã cuống cuồng: "Tôi thích xem thời sự quốc tế."
Võ Trạch Hạo hỏi: "Bởi vì muốn làm nhà ngoại giao?"
Văn Giai Hiên gật gật đầu.
"Sự kiện lớn quốc tế cậu đều biết qua?"
"Cũng tạm..."
"Giờ ví dụ như tôi muốn qua Israel du lịch, cậu có ý kiến gì không?"
"Đi Israel?" Văn Giai Hiên sững sờ, "Hiện tại không đi thì hơn."
"Lý do?"
"Nửa cuối năm ngoái thế cuộc vùng Trung Đông bắt đầu trở nên căng thẳng, gần nhất Mỹ đẩy ra kế hoạch kia, ở đó hiện nay không quá an toàn."
Võ Trạch Hạo như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tựa hồ không nghĩ tới Văn Giai Hiên lại trả lời được.
"Vậy tại sao tình hình bên đó vẫn luôn căng thẳng?"
Vấn đề này rất sâu, cũng rất phức tạp, Võ Trạch Hạo cũng không hy vọng Văn Giai Hiên có thể trả lời.
"Cái này..." Văn Giai Hiên nhíu mày suy tư một chút, "Liên quan đến cừu hận của người Do Thái và người Ả Rập, vĩnh viễn không thể an ổn, trừ phi một dân tộc triệt để tiêu tiệt bên còn lại."
Nói đến lĩnh vực am hiểu, Văn Giai Hiên trở nên vô cùng khác biệt với dáng vẻ run rẩy ban nãy, "Mặt khác, hai thế lực Mỹ Nga sau lưng trong tối tranh cao thấp, cũng là một phần nguyên nhân gây nên tình hình bất ổn định này."
Võ Trạch Hạo nhíu mày: "Những chuyện này cậu đều học trên tin tức?"
"Ngoài tin tức còn có sách nữa." Văn Giai Hiên thoải mái nói, "Tôi có xem qua lịch sử của Israel, cũng nhiều lần đọc "Jerusalem ba ngàn năm"."
"Được rồi." Võ Trạch Hạo đứng lên, "Ngày hôm nay tới đây đi."
Vậy là xong?
Văn Giai Hiên vội vã bò đến đến bên cạnh ghế sofa, kéo tay Võ Trạch Hạo hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"
"Đợi tôi suy nghĩ."
Văn Giai Hiên nắm chặt tay Võ Trạch Hạo, giọng điệu bất an: "Anh cần bao lâu?"
"Ừm ——" Võ Trạch Hạo suy nghĩ vài giây, "Thông qua."
Văn Giai Hiên sửng sốt, hưng phấn mất tự chủ mà nhảy thằng vào lồng ngực Võ Trạch Hạo, ôm hắn nói: "Cám ơn anh!"
Võ Trạch Hạo bị ăn cú đập bất ngờ lui về sau, hắn cau mày đẩy vai Văn Giai Hiên ra, hỏi: "Cậu cứ cao hứng là thích ôm người?"
"Sao chứ?" Văn Giai Hiên kỳ quái hỏi, cậu và Tiền Vô Ưu liền thường kề vai sát cánh như vậy, chưa từng thấy có gì không ổn.
"Đừng tùy tiện ôm người." Võ Trạch Hạo đẩy tay cánh tay đang vòng lấy eo mình ra, dừng một chút, nói bổ sung: "Ôm tôi thì được, không được ôm người khác."
"Tại sao?" Văn Giai Hiên đuổi tận cùng giết tận không buông hỏi.
Võ Trạch Hạo không trả lời nữa, mà lái sang chuyện khác: "Cậu không tò mò đãi ngộ của cậu?"
Văn Giai Hiên lập tức quên mất vấn đề vừa nãy, hai mắt sáng lên: "Tiền lương của tôi bao nhiêu?"
Võ Trạch Hạo nói: "Cụ thể chờ tôi về bàn bạc lại."
"Chờ anh về? Anh phải đi đâu à?"
"Ừ, tôi muốn qua Đông Âu một chuyến."
Văn Giai Hiên kinh ngạc trừng mắt nhìn: "Là chuyện của tạp chí sao?"
"Ừ, tháng nào tôi cũng đi."
"Như vậy à..." Văn Giai Hiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, kích động hỏi: "Đi Đông Âu là đi Croatia phải không?"
"Ừ, sẽ đi Croatia, Bosnia và Herzegovina."
"Game of Thrones (Trò chơi Vương quyền) có lấy bối cảnh ở Croatia đó!" Văn Giai Hiên đáp, "Anh gửi cho tôi vài bức ảnh được không?"
"Này có gì khó." Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, xoa xoa ổ gà của Văn Giai Hiên, "Mỗi ngày đều gửi cho cậu xem."
Văn Giai Hiên thực sự rất cao hứng, không cẩn thận đem ý nghĩ trong lòng nói ra: "Vậy có phải lúc không có anh tôi có thể ngủ nướng đúng không?"
"Ha." Võ Trạch Hạo cười lạnh một tiếng, "Cậu mơ cũng đẹp quá nhỉ."
Tác giả có lời: Võ chủ biên: Để tôi ngẫm lại xem tức phụ (vợ) có thể ngủ nướng hay không.