Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 16

Trong khi Võ Trạch Hạo vắng nhà, Văn Giai Hiên đã làm một chuyện.

Cậu làm một cái Tencent King card.

Nói trắng ra thì đây là một cái thẻ điện thoại khác, lúc đầu cậu cũng không nghĩ đến chuyện làm đâu, chỉ là trên Wechat bỗng hiện lên bài quảng cáo. Thế là cậu nghĩ mình có thể thay đổi danh tính để tiếp cận kẻ lừa đảo, cho nên đã làm một cái mới.

Một điện thoại chỉ có thể kích hoạt một id Wechat. Nick Wechat của cậu đã bị tên lừa đảo block từ lâu, nhưng bây giờ thì khác, cậu có tận hai nick, cũng có nghĩa tiểu đồng chí Văn Giai Hiên đã có cơ hội tái sinh.

Tên lừa đảo không chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu ngay lúc đó. Văn Giai Hiên cũng chẳng nhụt chí, cậu nhanh trí đổi ảnh đại diện thành một em gái ngực bự, đổi tên, tiếp tục sấn tới chào hỏi, nói nhìn thấy bình luận của tên lừa đảo về một bộ phim trên Douban, cảm thấy rất đồng cảm nên đã tìm đến Wechat, hy vọng được kết giao bạn bè.

Lần này tên lừa đảo chấp nhận lời mời kết bạn không lâu lắm, hai người nói qua nói lại hỏi thăm một hồi, tên lừa đảo nói bận, lát nữa trò chuyện tiếp. Văn Giai Hiên không quá vội vàng, vì vậy đợi đến hôm sau mới lại tìm đến tên lừa đảo. Mà đã mấy tiếng trời trôi qua, tên lừa đảo vẫn không để ý đến cậu.

Văn Giai Hiên ngồi trên tàu điện ngầm, lần thứ n mở khung chat của tên lừa đảo, trên khung chỉ có mỗi cái nhãn dán "Good morning" đầy khả ái, phía sau cũng chẳng còn gì.

Nhớ lại trước đây qua lại với tên lừa đảo, cũng rất lâu cậu mới nhận được tin nhắn, chẳng lẽ người này ngoài đời rất bận việc?

Văn Giai Hiên suy nghĩ miên man không ra được gì, đột nhiên QQ lại nổ tung bởi một đống thông báo.

Vài người bạn tốt trên QQ nhắn tin, người trưởng nhóm tối hôm qua ngỏ ý vay tiền, đã một phát xóa luôn nhóm chat, mai danh ẩn tích.

Văn Giai Hiên trợn mắt há mồm, nếu hôm qua Võ Trạch Hạo không cản bây giờ cậu cũng đã ăn trọn cú lừa này. Nghĩ đến đây, cậu mang que chọc sim ra đổi số về điện thoại cũ.

Wechat và QQ khác nhau, nếu như không dùng số điện thoại thì Wechat tương ứng không thể đăng nhập. Có người nghĩ rằng điện thoại và iPad có thể đăng nhập vào hai tài khoản Wechat khác nhau cùng một lúc, nhưng trên thực tế là iPad không đăng nhập độc lập được, buộc phải liên kết với điện thoại.

Thay xong, Văn Giai Hiên mới đăng nhập vào Wechat, mở ra khung chat của Võ Trạch Hạo.

[ ++: Ông chủ, bạn trên mạng tối qua thật sự là lừa đảo á ]

[ ++: Thế gian này chẳng lẽ không có một chút chân thiện mỹ nào sao ]

[ ++: Khiếp sợ. jpg]

[ Ông chủ thúi: Đã nói cậu ngu ngốc ]

[ Ông chủ thúi: Mà không tin ]

Văn Giai Hiên nhỏ giọng kêu một tiếng, tiếp tục gửi tin nhắn.

[ ++: Hôm nay anh bận đến tối muộn sao? ]

[ Ông chủ thúi: Ừ, không cần chờ tôi ]

[ Ông chủ thúi: Cậu làm xong việc nhớ về nhà sớm ]

[ ++: Tuân mệnh. gif]

Văn Giai Hiên mở balo, xem lại đồ có còn đủ không, xong thì ôm chặt cứng vào người, chỉ sợ làm mất.

Sáng hôm nay, Võ Trạch Hạo giao cho Văn Giai Hiên lên cục thuế để mở khóa mã số, cái "đĩa" này là một cái USB, bên trong có phần mềm thuế vụ cài đặt vào máy tính để sao chép thuế và hóa đơn.

Trước khi mã số bị khóa rồi đem đi giải quyết, còn cần phải đến phòng dịch vụ để giải nén cái USB này, Võ Trạch Hạo không thời gian đi nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.

"Chờ ngày mai anh rảnh rồi đi không được à?" Văn Giai Hiên cầm giấy phép kinh doanh và con dấu trong tay, trong đầu luôn duy trì trạng thái không chắc chắn.

Nếu mà để mất mấy thứ này, Võ Trạch Hạo sẽ giết cậu mất.

"Có một khoản tiền cần phải được thu hồi ngay lập tức, không lại kéo dài đến tháng sau."

Thấy Văn Giai Hiên không rõ, Võ Trạch Hạo liền giải thích: "Giờ phải xuất hóa đơn trước, người khác mới có thể thanh toán."

Văn Giai Hiên đang rơi vào trong sương mù gật gật đầu. Nói chung hôm nay ông chủ nhà cậu đi gặp bên quảng cáo, không có thời gian đến phòng dịch vụ, chỉ còn nước cho cậu chạy việc vặt.

Cậu tra tuyến đường xong rốt cuộc mới hiểu vì sao Võ Trạch Hạo không có thời gian đi. Cơ quan thuế vụ này nằm ở vùng ngoại ô rất xa, đi tàu điện ngầm cũng mất bốn tiếng, ước chừng làm xong việc cũng hết một ngày.

Sáng sớm Văn Giai Hiên đã xuất phát, trên đường đi lúc nào cũng run sợ làm rơi hết giấy tờ quan trọng. Trước đây cậu cùng Văn Hoa ra ngoài chụp ảnh, cầm trên tay camera cùng ống lens đáng giá mấy vạn cũng không thấy rén như thế này.

Văn Giai Hiên tới nơi, xếp hàng đến chiều mới tới lượt cậu.

Bàn giao tài liệu, bổ sung, chờ mở khóa số thuế. Đem mã số thuế đã được mở phi tàu điện ngầm về nhà, hơn nửa ngày đã trôi qua.

[ ++: Ông chủ, tôi đã làm xong ]

[ ++: Shiba vẫy đuôi. gif]

[ ++: Hình ảnh. jpg]

[++: Có nhiều thứ lắm đó ]

Văn Giai Hiên nhắn vài tin Võ Trạch Hạo cũng không trả lời, cậu nhất thời thấy có hơi chán.

Trước đây Văn Giai Hiên có nghe một truyện cười, nội dung là một mục sư nói dối mình bị bệnh, tránh được nghi lễ ngày chủ nhật, chạy đi đánh golf. Thượng Đế biết nên trừng phạt, làm cho người đó đánh vào lỗ mười lần liên tiếp. Thiên sứ không rõ, nói chuyện này đâu phải là trừng phạt? Thượng Đế đáp: Để coi hắn dám khoe với ai.

Đây cũng chính là trạng thái hiện tại của Văn Giai Hiên, vất vả vật vã mãi mới hoàn thành được chuyện lớn, thế mà lại chẳng có ai đến chia vui với cậu hết trơn.

Cậu chờ rồi lại đợi, mãi đến khi mặt trời sắp khuất núi, Võ Trạch Hạo nhắn lại đúng một chữ.

[ Ông chủ thúi: Ngoan ]

Văn Giai Hiên ôm điện thoại cười ngây ngô, trong đầu cứ hiện lên một đám bong bóng cầu vồng rực rỡ, thức ăn rớt ra ngoài cũng không biết.

Võ Trạch Hạo nói sẽ bận đến khuya, tuy Văn Giai Hiên không quá rõ ràng chuyện công ty, nhưng nghe hắn đi gặp một nhà quảng cáo, cậu suy đoán "bận" hẳn là đi ăn cơm xã giao.

Sự thực chứng minh cậu đoán không sai, khoảng chừng mười giờ, một chiếc xe đỗ ở ngoài sân, Chương Trí Đào từ trên xe bước xuống, hô to: "Mau ra đây, đỡ ông chủ cậu xuống."

Văn Giai Hiên nhanh chóng chạy đến cạnh xe, cùng Chương Trí Đào đỡ hai bên Võ Trạch Hạo vào trong nhà.

Võ Trạch Hạo không chịu hợp tác: "Dìu tôi làm gì, cũng không phải không đi được."

Mùi cồn nồng nặc khiến Văn Giai Hiên nhíu mày, cậu nhìn Chương Trí Đào: "Anh ấy uống nhiều bao nhiêu vậy?"

"Chà, cũng không bao nhiêu." Chương Trí Đào đáp, "Tửu lượng cậu ra không cao lắm, làm gì phải cậy mạnh như vậy."

"Ai nói tửu lượng tôi không tốt?" Võ Trạch Hạo rút tay khỏi bả vai Văn Giai Hiên, đoạn tóm chặt lấy cổ áo Chương Trí Đào, "Cậu theo tôi đi uống tiếp."

"Uống tiếp em gái nhà cậu, nhanh vào cho lão tử cút về ngủ." Chương Trí Đào đỡ Võ Trạch Hạo vào trong nhà, sau đó nhìn Văn Giai Hiên nói: "Tài xế đang đợi bên ngoài, tôi đi trước, cậu chăm sóc cho cậu ta đó."

"Được." Văn Giai Hiên gật gật đầu.

Chương Trí Đào quay người đi ra ngoài, đi được chưa tới hai bước đã quay đầu nhắc nhở: "Người này uống say sẽ lên cơn điên, cậu phải nhanh bắt cậu ta đi ngủ."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy đàng hoàng." Văn Giai Hiên cũng không lo lắng, trước đây lúc còn ở Nhật, cha cậu sau khi tan làm cũng thường đi uống cùng đồng nghiệp. Uống say về, Văn Giai Hiên sẽ chăm sóc Văn Hoa, cũng đã sớm quen tay rồi.

Chương Trí Đào rời đi, Văn Giai Hiên đỡ Võ Trạch Hạo vào phòng vệ sinh, mà hắn cứ đứng sững một chỗ không nhúc nhích.

Văn Giai Hiên từ bỏ, đành khuyên nhủ: "Ông chủ, tôi dẫn anh đi rửa mặt."

"Không, tôi muốn xem TV." Võ Trạch Hạo nói xong tự nhiên ngồi xuống sofa, lấy điều khiển mở đến kênh du lịch.

"Maldives là một hòn đảo xinh đẹp, nơi này..."

Văn Giai Hiên tắt TV, lôi cánh tay Võ Trạch Hạo nói: "Ông chủ, anh có biết người anh hôi thế nào không, đi tắm đi."

Võ Trạch Hạo ngẩng đầu lên, khuôn mặt bi thương nhìn Văn Giai Hiên: "Cậu ghét bỏ tôi?"

"Tôi..."

Văn Giai Hiên không đáp nói tiếp, chỉ nói: "Nhanh đi tắm đi, tắm xong sẽ ngủ ngon."

"Tại sao lại giục tôi đi ngủ?" Võ Trạch Hạo cảnh giác nhìn Văn Giai Hiên, "Chẳng lẽ cậu muốn ngủ với tôi?"

Văn Giai Hiên: "..."

"Tôi nói cho cậu biết, không phải khoác lác," Võ Trạch Hạo bày ra bộ dạng nghiêm túc, "Người muốn ngủ với tôi xếp hàng dài đến Thiên An Môn. Cậu đi xếp hàng đi."

Văn Giai Hiên: "..."

Văn Giai Hiên hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Tôi từ Thiên An Môn đến, anh đi rửa mặt được chưa?"

"Có đúng không?" Võ Trạch Hạo nghiêng đầu, "Tới lượt cậu nhanh vậy sao?"

"..."

Võ Trạch Hạo không báo trước ôm lấy eo Văn Giai Hiên, dùng sức di chuyển về sofa. Văn Giai Hiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ cậu tỉnh táo lại đã bị Võ Trạch Hạo ép vào bên trong, hắn như một con gấu to nằm đè lên người cậu.

"Này!" Văn Giai Hiên né đầu khỏi vai Võ Trạch Hạo, thở hổn hển mấy cái, không thể nhịn được nữa nói: "Buồn ngủ thì lên giường mà ngủ!"

Võ Trạch Hạo không tránh ra, trái lại ôm chặt eo Văn Giai Hiên, chôn đầu vào bên tai cậu thì thầm: "Giai Giai, để tôi ôm cậu một lát."

Nghe thế, đầu óc nghẹn ứ của Văn Giai Hiên như biến thành một quả khinh khí cầu bự đùng bị xì hơi, thở phì phò không biết chạy đi đâu.

Từ trước đến nay, Võ Trạch Hạo không phải gọi cậu thằng nhóc, bạn nhỏ, chính là mắng cậu nhóc ngốc nghếch, đứa nhỏ ngốc. Đây là lần đầu tiên Võ Trạch Hạo gọi tên cậu thân mật như vậy.

Cậu nháy mắt mấy cái, không biết làm thế nào nhìn nhìn trần nhà, sau một hồi khá lâu mới đẩy ngực Võ Trạch Hạo một cái: "Anh ôm đủ chưa?"

"Chưa." Võ Trạch Hạo vẫn không nhúc nhích mà trả lời, "Yên tâm, sẽ không chạm vào cậu."

Văn Giai Hiên cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ anh vậy mà còn chưa chạm hả? Cả người hắn đều đã đè lên người rồi. Cậu lại đẩy Võ Trạch Hạo một cái, ôn tồn thương lượng: "Anh đừng đè tôi nữa được không, anh nặng quá, tôi không thở được."

Sự thật chứng minh, người uống say không có cách nào nghe hiểu đạo lý.

Võ Trạch Hạo tăng thêm động tác tay, đem Văn Giai Hiên ôm càng chặt hơn, như dán vào vành tai cậu: "Cậu thật mềm, ôm thật thoải mái."

Văn Giai Hiên khóc không ra nước mắt, ông chủ của cậu khi say là như thế nào đây.

Sau mười mấy phút, Văn Giai Hiên thấy Võ Trạch Hạo đang ngủ, lúc này mới như người từ cõi chết sống dậy, bò ra khỏi ngực hắn.

Tầng một không còn chỗ ngủ, Văn Giai Hiên do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên tầng hai.
Bình Luận (0)
Comment