Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 51

Vì phải nhanh chóng sắp xếp chỗ ở, Võ Trạch Hạo đã mua một căn nhà cũ ở ngoại ô. Căn nhà này có thể khẳng định là một căn biệt thự về mặt ngữ nghĩa, trên dưới chia thành hai tầng, ngoài ra còn có cả một khoảnh sân rộng.

Nội thất trong nhà vẫn giữ nguyên theo chủ nhà trước, hầu hết là gỗ lim, phong cách chủ đạo thiên về Trung cổ.

"Ông chủ, giường này giống giường của ông em quá." Văn Giai Hiên mặt mày bối rối nhìn chiếc giường lớn bằng gỗ được chạm khắc tỉ mẩn, muốn nhào lên cũng có phần do dự.

"Không thích sao?" Võ Trạch Hạo ngồi lên giường, sau đó thoải mái nằm xuống, trông như rất tùy tiện hưởng thụ.

"Đâu có đâu có." Đồng chí tiểu sắc quỷ Văn Giai Hiên lập tức đá bay dép lê ra, nhào vào trong ngực Võ Trạch Hạo. Thế nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, đầu óc cậu lại bị phân tâm bởi đầu rồng được khắc trên giường, "Sao nó lại nhìn em thế này?"

Võ Trạch Hạo quay đầu lại nhìn, buồn cười nói: "Nó không có nhìn em."

"Nó nhìn em rõ ràng mà." Văn Giai Hiên nhíu mày, nghiêm túc đối mặt trực diện với đầu rồng. Cậu hết nghiêng bên phải lại ngó bên trái, từ đầu đến cuối cứ cảm thấy đầu rồng nhìn về mình, "Em có cảm giác như nó đang chờ để thưởng thức đại chiến vật lộn của chúng ta vậy á."

"Vậy cứ để cho nó thưởng thức." Võ Trạch Hạo nhét Văn Giai Hiên vào trong ngực, chặn miệng cậu lại, nhưng còn chưa hôn được lần thứ hai, Văn gà con lại không yên nổi ngẩng đầu lên, nhìn đầu rồng nói: "Trên ghế của ông nội em cũng có khắc một cái đầu rồng giống cái này y đúc."

"Giai Giai," Võ Trạch Hạo kiên nhẫn gọi, "Đừng nghĩ lung tung nữa, nhìn tôi."

Văn Giai Hiên cúi đầu xuốn, nhìn chằm chằm Võ Trạch Hạo: "Em cứ có cảm giác như ông nội đang nhìn em."

Võ Trạch Hạo: "..."

"Làm sao bây giờ đây ông chủ?" Văn Giai Hiên uất ức kêu lên, "Kiểu gì em cũng không hứng nổi."

Võ Trạch Hạo đau đầu day day huyệt thái dương: "Ngày mai sẽ tìm công ty thiết kế nội thất đến."

"Vậy hôm nay làm sao bây giờ?" Văn Giai Hiên quẹt miệng đáp, "Cứ coi như ngày mai sửa được đi, nhưng cũng phải mất nhiều thời gian mà đúng không?"

Võ Trạch Hạo ngồi dậy, nâng người Văn Giai Hiên đi đến phòng vệ sinh: "Hôm nay vào nhà tắm cái đã."

Phong cách trong nhà vệ sinh lại mang hơi thở hiện đại bất đồng so với bên ngoài, tuy rằng vẫn có phần hoa lệ hơn so với phong cách hiện đại thông thường, nhưng nói chung thì kính phản quang được lắp khắp mọi nơi vô hình trung lại tạo thêm không ít tình thú.

Văn Giai Hiên ngồi trên bồn rửa tay, hai tay vòng lên cổ Võ Trạch Hạo, hai chân kẹp lấy eo hắn, lại biến thành koala nhõng nhẽo bám người.

"Ông chủ, anh nghĩ hôm nay có thể xảy ra loại sự cố gì nữa đây?" Văn Giai Hiên lo lắng hỏi.

"Sẽ không," Võ Trạch Hạo dùng môi mình chặn môi cậu lại, "Xảy ra vấn đề nữa lập tức kéo tác giả ra ngoài đánh chết."

Hai người nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo vướng bận, Văn Giai Hiên quỳ nhoài trên bồn rửa tay rộng rãi, quay mặt về phía gương, mông vểnh lên rất cao, nghiêng đầu thưởng thức dáng người uyển chuyển của mình trong gương.

"Lắc cái gì mà lắc." Võ Trạch Hạo vỗ vào mông Văn Giai Hiên một cái thật kêu, trên da thịt trắng nõn xuất hiện một vệt dài đỏ ửng.

"Ông chủ, anh nói xem, em với nam sinh trong tạp chí hôm nọ mông ai vểnh cao hơn?" Văn Giai Hiên tò mò hỏi.

"Em so cái này làm gì?" Võ Trạch Hạo nhất thời thấy buồn cười, hắn bôi một chút bôi trơn lên tay, tiếp đó lấy ngón tay đâm vào huyệt nhỏ đói khát kia, "Em vểnh lên cao hơn, mông em càng đẹp hơn."

"Ưm... lạnh quá..." Mặt Văn Giai Hiên đỏ bừng nhìn thân dưới mình bị đâm vào rút ra trong gương, tiểu Giai đang nghỉ ngơi lại tiến vào trạng thái chào cờ nghiêm chỉnh ngay tức khắc.

"Bây giờ còn lạnh không?" Võ Trạch Hạo tăng nhanh tốc độ trên tay, bên còn lại bắt đầu ve vuốt tiểu Giai.

"A... ông chủ thúi... anh rõ ràng biết em không chịu nổi thế này..."

"Muốn hay không muốn?" Võ Trạch Hạo dừng động tác lại.

"Muốn muốn muốn... Đương nhiên muốn." Văn Giai Hiên tự giác ép nửa thân trên xuống, cái mông càng vểnh lên cao hơn, thuận tiện để Võ Trạch Hạo mở rộng.

"Nói đi ông chủ," Văn Giai Hiên từ trong gương thu tầm mắt lại, nghiêng đầu đi nhìn về phía Võ Trạch Hạo, "Lần trước phá hoại trong homestay kia, anh mới cắm không được mấy lần mà em đã sắp bắn rồi, có phải anh làm em bị xuất sớm rồi không?"

Võ Trạch Hạo nghe vậy bật cười: "Đừng có đoán mò, lần ở suối nước nóng không phải em kiên trì giỏi lắm sao?"

"Cái đó không giống mà." Văn Giai Hiên đỏ mặt, "Lúc anh đâm em ấy, vô cùng cực kỳ sướng."

"Sướng thế nào?" Ngón tay Võ Trạch Hạo chậm rãi lần mò trong vách tràng, đến mức Võ Trạch Hạo ngứa ngáy khó nhịn nổi.

"Giống như... có một motor nhỏ chạy bằng điện vận chuyển khoái cảm đến chít chít nhỏ của em, chít chít nhỏ phồng đến mức như sắp nổ tung."

"Vậy có muốn nổ tung nữa không?" Võ Trạch Hạo vừa nói vừa rút tay về.

Văn Giai Hiên mong đợi gật gật đầu.

"Em liếm ướt tôi trước đã." Võ Trạch Hạo chỉnh tư thế lại cho Văn Giai Hiên, để mông cậu đối diện với gương, đầu để về hướng người anh em của mình.

Bồn rửa tay rất dài, nhưng không đủ bề ngang, Văn Giai Hiên quỳ trong tư thế này chỉ có thể để mông dính sát gương, đầu chìa ra khỏi bồn rửa tay.

"Lại được ăn chít chít to bự của ông chủ... lớn quá..." Văn Giai Hiên khéo léo ngậm đứng thẳng tính khí cụ trên dưới phun ra nuốt vào, mà cái mông của cậu cũng đong đưa theo nhịp của động tác.

"Giai Giai, em ngậm sâu quá." Võ Trạch Hạo không tự chủ được đưa đẩy hông, đẩy sâu tính khí vào sâu trong miệng cậu, mà Văn Giai Hiên đã biết tỏng Võ Trạch Hạo thích gì từ lâu, mỗi khi quy đầu chạm đến cuống họng cậu sẽ phối hợp trượt yết hầu một cái, tạo nên một hồi động chạm với đỉnh đầu.

"Em lén lút luyện tập đúng không?" Tay Võ Trạch Hạo giữ sau gáy Văn Giai Hiên, tăng nhanh tốc độ cắm vào rút ra, "Học thứ đó nhanh đến vậy?"

"A..." Văn Giai Hiên phun tính khí của hắn ra, bên khóe miệng kéo ra một sợi bạc từ quy đầu, "Ông chủ, anh không thích em học nhanh sao?"

"Sao lại không thích?" Võ Trạch Hạo nâng tay phải lên, ma sát trong huyệt nhỏ của cậu, "Em cọ cọ trước gương cả nửa ngày rồi, ngứa đúng không?"

"Ưm... nhột quá... chỉ liếm chít chít lớn của ông chủ thôi em cũng ngứa chết rồi." Văn Giai Hiên không nổi mà ngúng nguẩy mông khiến ngón tay Võ Trạch Hạo càng đâm sâu hơn.

"Tiếp tục." Tính khí của Võ Trạch Hạo vẫn càn quét trong miệng Văn Giai Hiên, "Tôi dùng tay giúp em."

"A... oải ái á (thoải mái quá)..." Văn Giai Hiên nhét đồ vật trong miệng, nói chuyện không được rõ ràng nhưng vẫn khó nén được rên rỉ. Cũng bởi vì tính khí trong miệng làm cậu hưng phấn quá mức, hơn nữa còn có ngón tay đâm vào rút ra trong hậu huyệt, càng làm cho khoái cảm tăng lên gấp bội.

"Ông chủ em nhanh không nổi..." Văn Giai Hiên ngẩng đầu lên, hai mắt mơ màng, khắp khuôn mặt tràn đầy sắc ửng đỏ thiếu tự nhiên, "Tại sao như vậy mà em cũng cao trào được, em dâm quá rồi có phải không?"

Võ Trạch Hạo giữ lại cánh tay đang lần xuống dưới của Văn Giai Hiên, nhíu mày: "Mới vừa bắt đầu đã muốn bắn?"

"Ư ư... Ông chủ để em bắn đi mà..." Văn Giai Hiên uốn éo mông cầu xin.

"Muốn dùng ngón tay bắn hay muốn dùng cái này bắn?" Võ Trạch Hạo đẩy hông mình lên, tính khí thẳng đứng đã đỏ lên từ sớm lập tức dán vào bên má Văn Giai Hiên.

Văn Giai Hiên nhìn theo chuyển động của diều hâu, theo phản ứng há miệng ra, muốn ngậm.

Cậu tựa như đã tạo thành phản xạ vô điều kiện, chỉ cần được nhìn thấy đại diều hâu, sẽ muốn ăn ngay tức khắc.

"Hửm? Đang hỏi em đấy." Võ Trạch Hạo đưa tính khí lên trước mặt Văn Giai Hiên, sau đó lại đẩy về.

"Em, em muốn chít chít lớn." Văn Giai Hiên vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn Võ Trạch Hạo.

"Vậy tự ngồi lên."

Hả?

Văn Giai Hiên rơi vào trạng thái sửng sốt trong nháy mắt, Võ Trạch Hạo đang đứng trước bồn rửa tay mà, sao mà ngồi lên được?

Ấy thế, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên với thiên phú dị bẩm trời ban lại lập tức ưỡn người lên, hai tay vòng lấy cổ Võ Trạch Hạo, tiến gần đến hắn, sau đó để hai chân mình vòng lấy eo hắn, cuối cùng ngồi xuống giống tư thế của koala.

"A... sao, làm sao bây giờ..." Văn Giai Hiên sốt ruột mà quay đầu lại, nhìn thấy hình ảnh giao hợp của hai người trong gương, "Ông chủ... anh đâm em đến mức run cả chân rồi... ư ưm... em ngã xuống mất."

"Đừng sợ, không ngã." Võ Trạch Hạo đỡ lấy mông Văn Giai Hiên, bắt đầu chuyển động, lần này Văn Giai Hiên thoải mái đến mức tay chân không còn sức lức.

"Ưm... A... ông chủ sao anh lại lợi hại như vậy... ư chào em trai ông chủ..."

"Ông chủ anh đâm vào sâu quá... chít chít to bự của anh đâm vào tận trong bụng em..."

"Em... ư... em muốn bị ông chủ đâm hỏng... sướng..."

Võ Trạch Hạo không ngừng xỏ xuyên Văn Giai Hiên trên bồn rửa tay, ít đi sức nặng trên người, toàn bộ tốc độ trên người được hắn khai hỏa, Văn Giai Hiên thậm chí còn không có sức vuốt tiểu Giai, tiểu Giai cứ như thế hết bắn rồi lại bắn ra dịch thể trắng đục.

"Ư... Em hạnh phúc muốn chết luôn..." Khóe mắt Văn Giai Hiên ánh lên mấy giọt lệ, "Em thích... thật thích ông chủ lấy chít chít lớn chịch em..."

Võ Trạch Hạo cúi người, môi giao quấn môi với Văn Giai Hiên trong phút chốc, tiếp đó hắn nâng người trên bồn rửa tay xuống, xoay về phía gương đứng, sau đó tay phải nhấc lấy một bên đùi cậu lên, tiếp tục tàn phá bừa bãi bên trong huyệt nhỏ.

"Nhìn em bây giờ ra sao." Võ Trạch Hạo luồn cánh tay vào dưới nách đỡ nửa thân trên của Văn Giai Hiên, tay còn lại không ngừng nhào nặn hạt anh đào nhỏ, "Thích bộ dạng hiện tại của mình không?"

Tiểu Giai vừa mới bắn ra lại trương cứng đến đỏ lên, phía dưới hai quả cầu nhỏ đang chuyển động không ngừng là một khí cụ thô to đến kỳ cục đang hung tàn ra vào bên trong huyệt nhỏ căng mịn.

"Em thích..." Văn Giai Hiên bộ dạng dâm loạn của chính mình trong gương, hưng phấn đến mức mấy ngón tay run rẩy, "Ông chủ nhanh... nhanh dùng sức... quấy nát phía dưới của em..."

"Không sợ tôi đâm hỏng em?" Võ Trạch Hạo cắn cắn vành tai Văn Giai Hiên.

"Không sợ..." Văn Giai Hiên cắn môi lắc lắc đầu, "Em muốn ông chủ chịch hỏng em."

Ánh mắt Võ Trạch Hạo lạnh xuống, áp đùi Văn Giai Hiên lên bồn rửa tay, tiếp đó dùng hai tay mình bóp lấy eo cậu, bật mode xỏ xuyên mạnh bạo hung hãn.

"Ư ưm... Ông chủ... anh mạnh quá... em muốn bắn..."

Võ Trạch Hạo không để ý Văn Giai Hiên đang rên rỉ, không hòa hoãn động tác chút nào. Không bao lâu sau, tiểu Tiểu Giai run rẩy mấy lần, bắn vào cửa tủ trên của bồn rửa tay.

"Chờ đã, chờ một chút... đừng cắm nữa ông chủ..." Văn Giai Hiên cao trào xong Võ Trạch Hạo vẫn trong quá trình cắm vào rút ra, cậu xoay người, tay đặt trên bụng dưới của hắn, "Ông chủ anh dừng lại một chút, em, em không được..."

"Không được? Em còn bắn không ngừng kia mà." Võ Trạch Hạo nắm lấy cánh tay nhỏ đặt trên bụng mình, thoáng chậm nhịp điệu lại, nhưng sức lại càng mạnh hơn, hai cánh mông nổi lên mấy mảng đỏ ửng.

"Không phải, anh dừng lại mau đi." Văn Giai Hiên sốt ruột, muốn giãy cánh tay mình ra khỏi tay Võ Trạch Hạo, nhưng hành động này trong mắt Võ Trạch Hạo chẳng khác nào đang chào mời thằng em cứng rắn kia của hắn.

"Người bảo tôi đừng dừng lại chẳng phải là em sao? Huyệt nhỏ của em hút tôi chặt như vậy cơ mà." Võ Trạch Hạo vừa nói vừa tăng nhanh công suất hoạt động.

"Không phải... em... em không nhịn nổi nữa... ư ư..."

Giây tiếp theo, tiếng nước tí tách vang lên, Võ Trạch Hạo kinh ngạc rút tính khí của mình ra, lùi về sau một bước, phát hiện ra Văn gà con bị hắn đâm đến mất khống chế.

"Đã nói anh dừng rồi mà! Khốn nạn!" Văn Giai Hiên vừa thẹn vừa giận, vừa mắng vừa khóc, đùi phải của cậu còn gác trên bồn rửa tay, nửa thân dưới dán sát vào thành bồn, không muốn để Võ Trạch Hạo nhìn thấy, "Cái đồ ông chủ thúi nhà anh! Thúi hoắc không ai thúi bằng!"

Võ Trạch Hạo muốn cười, nhưng lại sợ Văn Giai Hiên lúng túng hơn, vì thế đành phải nín cười. Hắn ôm lấy Văn Giai Hiên từ phía sau, dùng tay an ủi tiểu Giai, hôn vào gáy cậu: "Không sao mà, trước mặt tôi không sao đâu."

"Anh đi ra đi, không muốn để ý anh nữa!" Văn Giai Hiên huých khuỷu tay đẩy Võ Trạch Hạo ra, "Em mà để anh chịch em nữa thì em là con chó con!"

"A." Võ Trạch Hạo khẽ cười, không hề báo trước mà đâm vào huyệt nhỏ của Văn Giai Hiên, cấu xa nói: "Không phải em vốn là chó con sao?"

"Anh... anh thúi như cớt chó!... Ưm... không phải... anh rút ra nhanh lên cho em!... Không muốn... em không phải chó con..."

"Sao lại không phải?" Võ Trạch Hạo cười nói, "Chỉ có chó con mới giống em vừa nãy, giờ một chân lên đi tiểu."

"Ư ư... Anh... ông chủ thúi... anh ăn hiếp em... cút ra cho em..."

Không bao lâu sau.

"Ưm... Đáng ghét... a... Ông chủ thúi... em lại muốn bắn rồi..."

Tối hôm sinh nhật Võ Trạch Hạo đó, Văn Giai Hiên không nhớ rõ mình đã bắn ra bao nhiêu lần. Lần cuối cùng, Võ Trạch Hạo nâng cậu lên giống tư thế cho trẻ con đi tiểu, mặt đối diện với gương. Tiểu Giai không còn gì để bắn ra nữa, cuối cùng chỉ còn lại nước tiểu trào ra.

Cũng may tiểu đồng chí Văn Giai Hiên có năng lực thông suốt không tồi, lần thứ hai không thèm khống chế cũng không che che giấu giấu như lần đầu nữa, tùy ý để mặc tiểu Giai phóng nước tiểu ra khắp bồn rửa tay.

"Ông chủ... vì sao đi tiểu cũng sướng như vậy... không phải em có bệnh gì đó chứ?" Văn Giai Hiên lo lắng hỏi.

Võ Trạch Hạo rút tính khí vừa bắn xong ra khỏi huyệt nhỏ, bất đắc dĩ cười nói: "Bệnh của em là bệnh thiếu chịch, chỉ có tôi mới chữa được."
Bình Luận (0)
Comment