Mộ Bạch đến rồi.
Sở Khuynh Ca không ngờ rằng, hắn ta chỉ dùng một đêm đã có thể chế tạo ra những thứ nàng muốn.
Kim thẳng, kim tròn, kim tam giác!
Có những thứ này rồi thì sau này lúc khâu vết thương cũng không cần lo không có công cụ.
Còn có dụng cụ mài bột phấn, trời ơi! Thật đúng là giống hệt như trên bản vẽ của nàng!
“Ống kim!”
Sở Khuynh Ca vô cùng kích động, suýt chút đã ngất đi: “Ngươi… ngươi quá là tài ba, ngươi dùng cách gì để tạo ra mấy thứ này thế? Ta sắp từ bỏ đến nơi!”
Ánh mắt Mộ Bạch vốn còn có chút xa lánh, sau khi thấy được vẻ kinh ngạc không chút câu nệ nào của nàng, cũng đã nhẹ nhàng lại một chút.
Hắn ta thản nhiên nói: “Là do Công chúa thiết kế xảo diệu, nên tại hạ mới có thể đột phá bản thân.
”
Những công cụ này nếu không có bản vẽ, hắn ta cũng không có cách nào chế tạo ra được.
Vốn tưởng rằng rất chi tiết rất phức tạp, nhưng không ngờ ra rằng lại thật có thể làm ra.
Chính hắn ta cũng rất vui mừng.
“Kim tiêm! Ngươi thế mà… ngươi thật sự có thể tạo ra được kim tiêm mảnh như thế! Thật là đáng sợ!”
Đây là cổ đại đấy!
Một cỗ nhiệt huyết xông lên trán Sở Khuynh Ca.
Cổ đại, làm sao có thể xuất hiện thứ như kim tiêm này?
Ngân châm dài mảnh, bên trong thế mà lại thật sự là không khí!
“Không thể nào! Ta chỉ vẽ bừa, ta chỉ là… chỉ là muốn… không có khả năng, ngươi không thể nào làm được, ngươi là thần tiên à, sao lại có thể…”
Bỗng nhiên, hai mắt nàng tối sầm, vốn thân thể nàng đang mềm nhũn, bỗng nhiên đổ xuống.
“Công chúa!” Không ai ngờ rằng Công chúa khi nãy còn đang hưng phấn, mà nói ngất là ngất.
Cứ ngất đi như thế!
Lam Vũ vô thức đỡ nàng, đang muốn gọi đại phu.
Mộ Bạch lại trầm giọng nói: “Công chúa bị cảm lạnh.
”
“Mộ Bạch, ngươi hiểu y thuật à?”
“Hiểu sơ sơ.
” Chờ đến khi Lam Vũ và Xảo Nhi nâng Công chúa lên xe, hắn ta cũng vội vàng đi theo, đệm một tấm lụa mỏng, bắt mạch cho Công chúa.
Mi tâm của hắn ta nhíu chặt lại: “Công chúa trước đó bị thương, bây giờ vết thương chỉ sợ là còn chưa khép lại hẳn, lại thêm bị cảm truyền vào, phát sốt… Công chúa nhất định phải uống thuốc, phải nghỉ ngơi thật tốt.
”
Lại nhìn Xảo Nhi một chút, hắn ta nói: “Trong quân doanh có dược liệu không?”
“Có, trong đội xe ở phía sau của chúng ta có đại phu và xe thuốc đi theo.
”
“Ta ở đây…” Ánh mắt của Mộ Bạch dường như lướt thấy gì đó.
Hắn ta ngoái lại nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên: “Nơi này đã có sẵn thuốc tốt!”
… Đang giữa trưa, Phong Ly Dạ đang ngồi trong chòi hóng mát, cùng dùng bữa với Sở Vi Vân.
Phong Tảo canh giữ bên ngoài chòi, đã đi tới đi lui một lúc lâu.
Rõ ràng là có việc bẩm báo.
Sắc mặt Sở Vi Vân ảm đạm, bỗng nhiên buông đũa xuống.
“Quận chúa, người chỉ mới ăn một chút, ăn thêm nữa đi?” Nhu Nhi nhỏ giọng dỗ dành.
Sở Vi Vân lắc đầu, không nói gì.
Nhu Nhi chỉ có thể chuyển hướng sang Phong Ly Dạ, không dám đến gần, đứng từ xa nhỏ giọng nói: “Thế tử gia, ngài… khuyên Quận chúa một chút đi!”
Ánh mắt lãnh đạm của Phong Ly Dạ rơi vào mặt Sở Vi Vân.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ lạnh nhạt thu hồi: “Đóng gói thức ăn lại đi, lúc đi trên đường thì cho Quận chúa ăn.
”
Nhu Nhi cắn môi dưới, muốn nói gì đó.
Nhưng Thế tử gia lạnh như nước, lãnh đạm như thế này, ai còn dám nhiều lời?
Mặc dù cắt không sâu, nhưng cũng chảy không ít máu.
Vừa nghĩ đến chuyện mình nợ nàng ta, sắc mặt của Phong Ly Dạ có chút ôn hòa: “Thị sát.
”
Hắn đi về phía Phong Tảo.
.