“Mẹ, nàng đã là người của con, con không viết!”
Máu chảy dọc theo khóe môi Phong Ly Dạ, rơi xuống từng giọt.
Rất nhanh, máu đã nhuộm đỏ sàn nhà dưới người hắn.
Tờ giấy trắng kia, hắn rốt cuộc vẫn cầm lên, dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, xé nát.
“Thằng khốn này…”
Yến Lưu Nguyệt thở không ra hơi, ánh mắt tối sầm lại, ngất đi.
“Mẹ!” Phong Thần Mặc bước dài qua, cuống quít đỡ bà ta dậy.
“Trù thúc, mẹ ngất đi rồi, thúc mau đến nhìn xem!”
Lam Trù trước kia vẫn luôn đi theo bên cạnh Tướng quân, hành quân tác chiến nhiều năm như thế, cũng hơi có chút hiểu biết với y thuật.
Ông ta đến ngay lập tức, cầm tay Yến Lưu Nguyệt lên.
Phong Ly Dạ vẫn quỳ gối trước linh vị của Nam Tinh và Phong Hồng Đào, nhìn Yến Lưu Nguyệt được đỡ lên ghế, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn không muốn để cho mẫu thân buồn.
Nếu có thể, hắn tình nguyện không muốn mạng mình, cũng không muốn chọc giận mẫu thân.
Nhưng chuyện này, hắn không cách nào nhượng bộ.
Tại sao lại thà chết cũng không muốn viết thư bỏ vợ? Có lẽ chính hắn cũng không rõ.
Chỉ là, trong lòng không muốn thì chính là không muốn.
Hắn không muốn viết!
Lam Trù nhấn vài huyệt đạo của Yến Lưu Nguyệt, lại nhấn nhân trung một chút, Yến Lưu Nguyệt mới chậm rãi tỉnh lại.
“Mẹ!” Phong Thần Mặc cầm tay Yến Lưu Nguyệt, khẩn cầu: “Mẹ, mẹ đừng giận, đại ca biết lỗi rồi! Mẹ, thân thể quan trọng!”
Yến Lưu Nguyệt suy nghĩ trong lòng, huyết khí còn đang bốc lên.
Bà ta nhìn con trai còn đang quỳ gối ở tiền đường.
Phong Thần Mặc vội nói: “Đại ca, huynh nói gì đi!”
Đại ca căn bản cũng không thích Cửu Công chúa kia, tất cả tâm tư của đại ca đều đặt trên chiến trường, nhi nữ tư tình với huynh ấy mà nói, không đáng nhắc đến.
Đại ca có phải là có lời gì khó nói? Nếu không, huynh ấy không thể chỉ vì một nữ nhân, mà ngỗ nghịch mẫu thân!
“Đại ca!”
Nhưng Phong Ly Dạ vẫn quỳ thẳng, không hề nhúc nhích.
“Đại ca, có phải là Cửu Công chúa đã giở thủ đoạn gì ra với huynh không? Cửu Công chúa ép huynh phải không?”
Mặc dù hắn ta không tin, đại ca không gì không làm được của hắn ta sẽ bị người khác ép buộc.
Nhưng đại ca rốt cuộc là vì sao?
Yến Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, nhìn lưng con trai còn đang chảy máu, vừa đau lòng vừa thất vọng.
Con trai đã không còn nghe lời bà ta nữa.
“Quỳ ở đây cho mẹ, nghĩ lại cho kỹ!”
Bà ta thở dài một hơi, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Lam Trù.
“Lấy thêm cho nó một phần giấy bút đến, nó không viết thì không cho đứng lên.
”
Yến Lưu Nguyệt đi, trở về thăm Sở Vi Vân.
Lam Trù đưa giấy bút đến trước mặt Phong Ly Dạ lần nữa: “Thế tử gia…”
“Cháu không viết, Trù thúc, cầm đi đi.
” Ánh mắt Phong Ly Dạ lạnh nhạt, không oán, không giận, cũng không tuyệt vọng.
Kiên định như thế!
Lam Trù thở dài: “Tính tình này của ngài… Haiz! Giống hệt Tướng quân.
”
Đáng tiếc, tính tình bướng bỉnh lại dùng vào loại chuyện này.
Chỉ cần hắn không chịu, nút thắt này chỉ sợ là không mở ra được.
Lam Trù thả đồ xuống sau đó cũng đi, ông ta còn phải canh giữ ngoài phòng của phu nhân và Quận chúa, đề phòng lỡ đâu bên trong xảy ra sự cố gì.
Phong Thần Mặc nhìn phần lưng đại ca không ngừng tràn ra máu tươi, trái tim bị bóp nghẹt.
“Đại ca, hay là, tìm đại phu…”
“Không cần.
” Không ngoài dự liệu, Phong Ly Dạ kiên quyết từ chối.
Phong Thần Mặc thật sự không hiểu: “Đại ca, huynh thật sự thích Cửu Công chúa à?”
Trong mắt Phong Thần Mặc, thích con gái của kẻ thù, đây là chuyện không thể nào tưởng nổi.
Phong Ly Dạ nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Hắn chỉ biết là, thư bỏ vợ, hắn không muốn viết, hắn không muốn bỏ!
Có thích hay không, chưa hề nghĩ đến.
.