Tay vịn ghế dựa bị Yến Lưu Nguyệt tức giận vỗ xuống, phát ra một tiếng bốp.
“Con để nàng ta ở trong Thanh Vân Uyển của con ư?”
Sao bà ta lại không biết trong lòng con trai đang nghĩ cái gì được?
Khi nãy bà ta đi qua đã thấy con trai vậy mà suýt chút nữa đã cưỡng bức Sở Khuynh Ca!
Con trai của bà ta, đứa con luôn được giáo dục thành một người lạnh lùng vô cảm, vậy mà lại có xúc động mạnh mẽ, có cảm xúc không thể khống chế được như thế!
Nếu không phải cuối cùng hắn cũng dừng lại thì có lẽ bà đã không nhịn được mà xông vào, đánh chết Sở Khuynh Ca rồi.
“Ta ra lệnh cho con, gϊếŧ nàng cho ta!”
Nhưng lần này, Phong Ly Dạ lại không hề phản ứng với mệnh lệnh của bà ta.
Hắn nhìn người mẹ ruột mà mình kính mến nhất, bình tĩnh hỏi: “Nàng ấy đã phạm phải lỗi gì? Mẹ nhất định phải gϊếŧ nàng ư?”
“Nàng ta suýt nữa là gϊếŧ chết đệ đệ con!” Yến Lưu Nguyệt tức đến nỗi đầu ngón tay cũng phát run: “Lẽ nào, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Nàng ấy làm Thần Mặc bị thương cũng là vì Thần Mặc muốn gϊếŧ nàng trước.
Nàng chỉ tự vệ, vậy thì có gì sai?”
Từ trước đến nay, con trai sẽ không bao giờ ngỗ nghịch với bà ta.
Nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn luôn rất vâng lời.
Tuy khác hoàn toàn với sự lanh lợi ngoan ngoãn của con trai nhỏ, nhưng trước giờ hắn chưa từng từ chối yêu cầu của bà ta!
Nhưng hiện giờ, hắn lại vì một nữ nhân mà bắt đầu chống đối lại bà!
Yến Lưu Nguyệt vô cùng kích động, kích động đến mức hai mắt đỏ bừng.
Nhưng Phong Ly Dạ lại bình tĩnh lạ thường.
“Mỗi người đều có tư cách theo đuổi sự sống của chính mình, vậy vì sao nàng lại không thể có?”
“Ly Dạ!”
“Hơn nữa, cuối cùng nàng vẫn trị khỏi cho người muốn gϊếŧ mình, mẹ, nàng ấy đã rất uất ức rồi.”
“Nàng ta là công chúa của hoàng thất, là kẻ thù của chúng ta, nàng ta uất ức cái gì?”
Những cái gọi là đạo lý này, Yến Lưu Nguyệt không hề nghe lọt dù chỉ một chữ!
Nếu đã là kẻ thù thì dù có gϊếŧ nàng ta hay thậm chí là hành hạ đến chết cũng chẳng có gì quá đáng cả!
Tủi thân? Nàng ta lấy đâu ra tư cách đó?
“Là tự nàng ta nhất quyết muốn cưới, không phải nhà họ Phong ta ép nàng phải gả sang.”
“Bây giờ đã gả đến rồi thì phải nên tuân thủ nữ tắc.
Nhưng nàng ta lại làm những gì rồi?”
“Mẹ, rốt cuộc nàng ấy đã làm cái gì?” Không ngờ Phong Ly Dạ lại hỏi ngược lại bà ta như thế.
“Nàng ta…” Yến Lưu Nguyệt thoáng nghẹn lại.
Hoãn lại một lúc, gương mặt bà ta mới sầm xuống, khó chịu nói: “Lời đồn về nàng ta còn chưa đủ nhiều ư?”
“Đó là tin đồn trước khi nàng được gả vào nhà họ Phong.
Sau khi vào nhà họ Phong, trở thành vợ của con thì cũng không làm chuyện gì trái với lẽ thường nữa.”
“Lúc ở Mạc Thành, ai biết được…”
“Mẹ, con đã từng giải thích với mẹ rồi.
Đêm đó ở Mạc Thành là con ở cùng với nàng ấy, không hề có nam kỹ nào hết.”
Sắc mặt Phong Ly Dạ ung dung, khiến cho người khác không thể nào không tin tưởng, đêm đó Sở Khuynh Ca thật sự không hề phạm lỗi nào hết.
“Về phần những tin đồn vô căn cứ đó, nó cũng đã bị truyền loạn đi khắp nơi chung với tin sau khi con trở về thì đã qua đêm tại khuê phòng của Vân Quận chúa.
Mẹ là người thông minh, không thể nào không biết ai đang cố tình gây nên chuyện này.”
“Con trai! Nàng ấy là con gái của ân nhân chúng ta! Là huyết mạch duy nhất mà Nam Tinh để lại trên đời này!”
“Vậy nên, mẹ cũng đã sớm biết tất cả là do Quận chúa làm, là Quận chúa cố ý vu cáo hãm hại? Nhưng mẹ vẫn che chở cho Quận chúa, còn muốn trút giận lên Khuynh Ca vô tội ư?”
Yến Lưu Nguyệt không nói chuyện.
Bà ta không ngờ con trai lại chất vấn mình như thế!
Đúng.
Bà ta biết.
Là Sở Vi Vân cố ý sai người tung tin đồn.
Nhưng, Sở Vi Vân có gì sai? Nàng ấy chỉ là quá thích con trai bà ta mà thôi.
“Nếu ta biết trong lòng Quận chúa để ý đến con như thế, khi đó ta sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này của con với Cửu công chúa.”
Sự việc đã đến nước này, bà ta không còn lựa chọn nào khác rồi.
“Cửu công chúa… ta không gϊếŧ nàng ta nữa, Ly Dạ, để nàng đi đi.”.