Nghe thế, trong lòng Yến Lưu Nguyệt căng thẳng, sợ đến mức tiến lên tung một chưởng vào bả vai của Sở Khuynh Ca.
Nàng lập tức bị bà ta đẩy ngã ra trên giường.
Cùng lúc đó, ếch Tri Mệnh há miệng, cắn một cái vào bàn tay của Sở Khuynh Ca.
“Á, đau quá!”
Thứ đồ quái quỷ gì thế này? Cắn một cái thôi lại khiến nàng đau đến suýt chút đã ngất rồi.
“Đừng lộn xộn!” Yến Lưu Nguyệt sợ Sở Khuynh Ca làm hại đến ếch Tri Mệnh, lại muốn chưởng nàng thêm một cái.
Nhưng mà tay mới huơ lên đã bị Phong Ly Dạ tóm lấy ngăn cản.
Hắn giữ chặt tay của mẹ mình, nhẹ nhàng hất bà ta ra ngoài.
Sau đó nhìn nữ nhân đang ngồi trên giường, sau khi bị ếch Tri Mệnh cắn xong, phía thái dương của nàng đã nhanh chóng túa ra vài giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Cắn một cái thôi lại đau đến như vậy rồi!
Ếch Tri Mệnh nhảy khỏi bàn tay của Sở Khuynh Ca, trở lại bên cạnh Tiết thần y.
Tiết thần y ngồi xổm xuống, mở hộp ra để đó.
Ếch Tri Mệnh lập tức ngoan ngoãn nhảy vào trong.
Phong Ly Dạ đến gần Sở Khuynh Ca, dịu dàng hỏi han nàng: “Nàng… Sao rồi?”
“Chẳng qua là giả vờ giả vịt mà thôi!” Yến Lưu Nguyệt hừ lạnh.
Chỉ là một con ếch cắn thôi, nàng có thể bị làm sao được?
Bày vẻ như này, thật quá là lố lăng rồi.
Phong Ly Dạ không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Ca đang đổ mồ hôi đầy mặt.
Nàng không phải người như thế.
Nha đầu này rất kiên cường, nếu không phải là thật sự đau đớn, nàng sẽ không kêu thành tiếng như vậy.
Huống chi, lúc này trên mặt nàng đều là mồ hôi lạnh, đây là trạng thái mà một người giả vờ đau không thể nào giả được.
“Sao thế?” Hắn lại hỏi.
Sở Khuynh Ca hung hăng trừng hắn: “Mèo… Khóc chuột!”
Phong Ly Dạ không còn gì để bào biện.
Ếch Tri Mệnh là do bọn họ dắt vào, bây giờ nàng mắng hắn như vậy cũng là lẽ thường tình.
Yến Lưu Nguyệt lại không có tâm trạng đứng xem nàng diễn kịch, bà ta liếc nhìn Tiết thần y, vẻ mặt rạng rỡ: “Nói như vậy là máu của nàng ta thật sự phù hợp?”
Tiết thần y gật đầu: “Ếch Tri Mệnh tuyệt đối sẽ không đoán sai đâu, máu của vị cô nương này có thể cứu được quận chúa.
”
“Các ngươi muốn làm gì?” Sở Khuynh Ca bỗng cảnh giác, dùng sức đẩy Phong Ly Dạ ra.
Nhưng mà, nàng không đẩy được.
Yến Lưu Nguyệt cũng không để ý tới nàng, chỉ nhìn con trai mình mà nói: “Nam Tinh có ơn với Phong gia chúng ta, nếu như con xem nàng ta là nương tử, vậy hãy bảo nàng ta trả nợ thay cho Phong gia chúng ta!”
“Ta không phải là nương tử của hắn! Ta cũng sẽ không trả ơn gì đó thay cho Phong gia các ngươi!”
Sở Khuynh Ca lập tức hiểu rõ, bọn họ muốn dùng máu của nàng để cứu Sở Vi Vân.
Mặc kệ là dùng phương pháp gì, trước sau cũng đều là muốn lấy máu của nàng.
Dựa vào cái gì mà nàng phải giúp bọn họ? Dựa vào cái gì mà nàng phải cứu Sở Vi Vân?
Khuynh Ca không nói hai lời, lập tức nhào xuống giường muốn chạy trốn.
Yến Lưu Nguyệt đã dự tính trước được là nàng sẽ muốn chạy trốn.
Cho nên vào trước lúc Sở Khuynh Ca xuống giường, bà ta đã giơ tay ra vung một chưởng tới.
Mặc kệ Cửu công chúa này quỷ kế đa đoan như nào, nhưng hiện tại đang là ở trong phủ quốc công của bọn họ, nàng nhất định sẽ không có cơ hội chạy trốn.
Ở nơi này, ai cũng đều là cao thủ.
Dù cho chỉ là một mình bà ta, cũng có thể giẫm chết nàng rồi!
Một chưởng đó kích gió khiến Sở Khuynh Ca không mở mắt nổi.
Vào lúc một chưởng kia sắp đánh trúng nàng, cơ thể nàng bỗng bị một luồng sức mạnh to lớn ở phía sau kéo lại.
Phong Ly Dạ phất ống tay áo một cái, một chưởng kia của Yến Lưu Nguyệt bị đánh tan dưới ống tay áo của hắn.
Sở Khuynh Ca cũng bị hắn kéo lại vào trong lồng ngực.
Cũng chính thời khắc đó, hắn đã ôm chặt lấy nàng, không cho nàng rời đi nửa bước.
“Thả ta ra!” Đáng chết, hắn thật sự là muốn dùng nàng để đi cứu Sở Vi Vân!
“Phong Ly Dạ, ta đã viết giấy ly hôn, đã không còn quan hệ gì với ngươi nữa.
Ngươi không có tư cách sắp đặt mọi chuyện của ta, thả ra!”
Phong Ly Dạ không nói lời nào, bên trong ánh mắt càng thêm vẻ u ám.
Nàng biết, hắn sẽ không buông tay.
Hắn muốn dùng nàng để cứu Sở Vi Vân.
.