“Vân Nhi con đừng hoảng.
Dì Nguyệt và thậm chí là người của cả phủ Quốc công tuyệt đối sẽ không đuổi con đi.
Chúng ta đều ước gì con có thể sống ở đây cả đời.”
Yến Lưu Nguyệt không thể nhìn Sở Vi Vân khóc thành bộ dạng này, bà ta tiếp tục dỗ: “Vân Nhi đừng hoảng, đừng khóc.”
“Nhưng mà, dì Nguyệt nói… dì nói…”
Lời của Sở Vi Vân còn chưa nói hết, mũi đã chua xót, nước mắt to như hạt đậu lập tức lăn xuống.
“Dì Nguyệt, cả đời này Vân Nhi chỉ thích một mình Dạ ca ca.
Cho dù dì Nguyệt muốn chê cười con, con cũng muốn nói.”
“Ngoài Dạ ca ca ra, con không cần ai cả.
Nếu như không thể gả cho Dạ ca ca, con… con sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Hu!”
Yến Lưu Nguyệt rất xót.
Hiện tại bà ta đã thật sự biết được.
Nếu như biết sớm hơn, lúc trước nói gì cũng sẽ không cho phép con yêu nữ kia vào cửa.
Hiện giờ, yêu nữ không chỉ vào cửa, còn mê hoặc nhi tử của bà ta đến chết mê chết mệt.
Với bà ta, điều này thật sự là một sai lầm to lớn!
“Chuyện trước kia đã xảy ra rồi, ta cũng không có năng lực thay đổi được gì.
Nhưng mà, Vân Nhi con yên tâm, ta sẽ không để con yêu nữ kia tiếp tục ở lại phủ Quốc Công.”
Bà ta nắm tay Sở Vi Vân, hứa một cách trịnh trọng: “Ta nhất định sẽ đuổi nàng ta đi, nhất định, sẽ để cho Ly Dạ cưới con!”
“Thật ạ?”
“Thật.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của Nhu Nhi: “Tướng quân phu nhân, quận chúa, thái hậu đến rồi!”
Thái hậu đến rồi!
Yến Lưu Nguyệt vụt qua một tia u ám, nhưng bà ta đã ngay lập tức giấu đi, sau đó đứng dậy.
Tuy rằng rất ghét người hoàng thất, nhưng chỉ cần vẫn còn là thần tử của vương triều, thì không thể thất lễ với thái hậu được.
Bà ta nói: “Ta đi đón tiếp thái hậu, con ở đây nghỉ ngơi cho tốt.”
Sở Vi Vân gật đầu nói: “Vâng.”
Thái hậu được một đám cung nữ, thái giám đưa đến.
Quốc Công đại nhân và Quốc Công phu nhân tự mình ra nghênh đón.
Chẳng qua, bà ta là nghe nói thân thể quận chúa không khỏe nên mới tới, đương nhiên cũng không có chào hỏi nhiều với những người khác.
Không lâu sau, thái hậu cùng với Ý ma ma đi đến phòng Sở Vi Vân.
“Đợi ở ngoài đi.”
“Vâng.” Ý ma ma ở lại ngoài cửa, khoát tay áo.
Các cung nữ và thái giám lập tức lui vào trong viện, không quấy rầy đến cuộc nói chuyện của thái hậu và Vân Quận chúa.
Hai phu thê Quốc Công đại nhân bị khuyên trở về, Yến Lưu Nguyệt cũng không tiện ở lại, bèn lui hết ra.
Thái hậu là có ý muốn nói chuyện riêng với Sở Vi Vân.
“Hoàng tổ mẫu…” Sở Vi Vân nhìn bà ta, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
Thái hậu lại nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Đừng gọi bậy.”
Sở Vi Vân lầm bầm, vẻ mặt tủi thân: “Vân Nhi khó chịu.”
“Ai gia biết.” Thái hậu đi đến cạnh giường, nắm lấy tay nàng ta.
Bàn tay này thật là lạnh quá!
Nha đầu này hẳn đã chịu không ít khổ rồi?
Sở Vi Vân bĩu môi, lại muốn khóc.
Sắc mặt thái hậu lại có chút nghiêm túc, nhìn nàng ta, đáy mắt chứa mấy phần trách cứ.
“Con gái của Nam Tinh sẽ không yếu đuối như vậy.
Sau này, nước mắt này vẫn phải kiềm chế lại.”
“Nương nương, chẳng lẽ không phải nước mắt càng có thể khiến người ta thấy thương tiếc sao?”
Thái hậu vẫn liếc nàng ta một cái: “Vậy phải nhìn xem người đối diện là ai.”
Thấy sắc mặt nàng ta không quá tốt, khuôn mặt vẫn vô cùng trắng bệch, thái hậu lại mềm lòng.
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Đã đỡ hơn rồi ạ.”
“Vậy thì tốt.” Thái hậu gật đầu, vẫn nắm tay nàng ta.
“Ngươi phải mau chóng khỏe lại, có chuyện cần ngươi phải đối mặt.”
Sở Vi Vân ngước mắt, kinh ngạc: “Chuyện gì ạ?”
“Sứ giả của Nam Tấn đã đến.
Lần này, bọn họ là đến tìm ngươi.”.