Không biết là không khí giữa hai người vào lúc này quá mập mờ.
Hay là nói người luôn cao ngạo như Sở Khuynh Ca hiếm khi tỏ ra vẻ yếu đuối của mình trước mặt hắn.
Hắn không nói rõ được là do nguyên nhân gì.
Biết rõ rằng có vài câu hứa không nên hứa hẹn, mối quan hệ giữa hai người bọn họ vốn không nên tiến thêm bước nữa.
Nhưng hắn lại cứ nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bảo vệ nàng.
”
Câu này khiến cho Sở Khuynh Ca hơi thất thần trong giây lát.
Một lúc sau, nàng đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu im lặng nhìn hắn.
Thật ra Phong Ly Dạ vẫn không nhìn thấu được tâm tư của nàng, cho dù là nàng chủ động lấy lòng hay nàng chủ động tỏ ra yếu thế.
Hắn đều không thể hiểu được.
Nhưng hắn biết rằng không có ai muốn chết cả, nàng có ham muốn được sống, chút ham muốn này khiến cho hắn cảm thấy áy náy.
Sở Khuynh Ca đột nhiên dơ tay lên, ngón tay thon dài đặt trên vạt áo kéo nhẹ xuống.
Cổ áo bị nàng mở ra.
Nàng rũ mắt xuống, chỉ chần chừ một lát rồi lại tiếp tục kéo áo xuống.
Một vùng da trắng nõn xuất hiện trước mắt Phong Ly Dạ.
Nàng còn muốn tiếp tục kéo áo xuống, chiếc yếm như ẩn như hiện, nếu còn kéo nữa thì cơ thể của nàng sẽ lộ ra hoàn toàn.
Phong Ly Dạ giữ chặt tay của nàng, hô hấp dần nặng nề hơn, nhưng đáy mắt của hắn lại có phần không vui: “Nàng làm cái gì vậy?”
“Không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người khác, Thế tử gia, ta biết ngươi muốn gì.
”
Nàng giãy nhẹ một cái, lại thoát khỏi bàn tay của hắn.
Áo đã bị nàng kéo xuống hết, chiếc yếm mỏng manh hoàn toàn không che lấp được cơ thể sung mãn của nàng.
Hô hấp của Phong Ly Dạ lại nặng thêm, trong nháy mắt nhịp tim cũng tăng tốc, đôi tai nóng bừng.
Hắn không biết thì ra từ trước đến giờ mình lại có lúc háo sắc như vậy.
Ánh mắt khó khăn dời khỏi cơ thể của nàng, vào lúc nàng dơ tay lên cởi dây yếm trên cổ của mình thì hắn lại giữ chặt tay nàng một lần nữa, kéo tay nàng xuống.
Giọng nói hắn đã trở nên khàn khàn: “Nàng cho rằng ta đồng ý bảo vệ nàng chính là vì cơ thể của nàng ư?”
“Vốn dĩ ta cho rằng ngươi vẫn ghét ta giống như trước đây, nhưng vào đêm đó, ta phát hiện ngươi rất thích cơ thể này của ta.
” Khuôn mặt của Sở Khuynh Ca không có biểu cảm gì, cho dù bản thân đã lộ ta đến mức này nhưng nhìn ánh mắt của hắn hoàn toàn không có quá nhiều tình cảm.
“Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, chỉ cần ngươi đồng ý không cho bọn họ làm hại đến tính ta của ta, cơ thể này của ta tùy ý ngươi.
”
Phong Ly Dạ quay mặt qua chỗ khác, hô hấp nặng nề, bàn tay đang giữ đôi tay nhỏ bé của nàng không ngừng siết chặt lại.
Cuối cùng vẫn là Sở Khuynh Ca kêu nhẹ một tiếng: “Xương tay ta sắp bị ngươi bóp nát rồi.
”
Hắn sững sờ, vội vàng buông tay ra.
Lại nhìn tay của nàng, đôi tay vốn dĩ đã yếu ớt không có chút huyết sắc giờ đã bị hắn nắm chặt đến mức sưng đỏ cả lên.
Bây giờ nàng thật sự rất yếu đuối, không có chút tinh thần mạnh mẽ nào như ngày xưa.
Mà tất cả đều là do mình tạo thành.
Phong Ly Dạ nhắm chặt mắt lại.
.