Khi nàng vẫn còn là Sở Khuynh, nàng có rất ít cơ hội để xem TV.
Nhưng thi thoảng, trong lúc ăn cơm cũng có xem qua mấy bộ phim thần tượng thanh xuân.
Phim cổ trang luôn có mấy cảnh như vậy, nữ chính và nam chính đi dạo cùng nhau, nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô, nữ chính sẽ mua một cây để nếm thử, nam chính thấy dáng vẻ nữ chính ăn kẹo hồ lô thực sự rất đáng yêu.
Trước kia nàng thấy mấy bộ phim truyền hình này giống như đang làm quá lên vậy.
Không ngờ chuyện như vậy có ngày lại xảy ra với chính bản thân nàng.
Nhưng cây kẹo hồ lô này là do Xảo Nhi mua về nhét vào tay nàng.
“Có ngon thật không?” Sở Khuynh Ca có chút lo lắng, vậy mà lại không biết phải làm sao với cây kẹo nhỏ đang cầm trong tay.
Cẩn thận quá lại hóa lộn xộn, đây hoàn toàn không phải tác phong của nàng.
“Hay là, chàng ăn thử trước đi?” Nàng trực tiếp đưa cây kẹo hồ lô kề sát bên môi của Phong Ly Dạ.
Phong Tảo mở to hai mắt ra, Cửu công chúa này thật đúng là vô lễ.
Cả đời Thế tử gia chưa từng gặp qua mấy trò đùa nhố nhăng như vậy.
Phong Ly Dạ nhìn Sở Khuynh Ca, sắc mặt không chút thay đổi.
“Thực ra chàng cũng muốn nếm thử phải không? Là người ai chả có tính tò mò đúng không?”
Nàng lại đưa kẹo đến gần hắn hơn một chút, kẹo hồ lô sắp chạm vào môi hắn đến nơi rồi.
“Là nàng muốn ăn nhưng vẫn bất an, nên muốn ta thử độc trước đúng không?” Phong Ly Dạ có chút bất đắc dĩ.
“Không có độc đâu, ta nếm qua rồi!” Xảo Nhi ở một bên vừa ăn vừa mơ hồ nói.
Trên đời này không thiếu những chuyện kỳ lạ.
Ba ngày trước, nàng ấy có nằm mơ cũng không ngờ có thể ăn uống, nói chuyện thoải mái trước mặt Thế tử gia như vậy!
Nhưng hai ngày gần đây, Thế tử gia đối xử với công chúa của bọn họ rất tốt.
Thái độ ôn hòa, thi thoảng còn cười lên một cái, khiến cho nỗi sợ của nàng ấy với Thế tử gia dần dần phai nhạt đi không ít.
Bây giờ, nàng ấy bắt đầu làm mọi thứ một cách thoải mái hơn rồi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Sở Khuynh Ca lẩm bẩm gì đó, trừng mắt nhìn Phong Ly Dạ: “Nếm thử đi, chút can đảm này chàng cũng không có sao?”
Phong Ly Dạ nhấp môi dưới, cuối cùng sau khi liếc nhìn nàng một cái, hắn mở miệng cắn một miếng kẹo hồ lô.
Phong Tảo ở một bên sợ tới mức run rẩy.
Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt!
Nằm mơ cũng không mơ được những hình ảnh quái dị như vậy.
Thế tử gia ăn kẹo hồ lô!
Sau khi trở về, điều này đủ để hắn ta đã khoác lác với mấy huynh đệ cả một năm rồi!
Hắn ta vậy mà có thể tận mắt chứng kiến Thế tử gia ăn thứ mà chỉ mấy cô nương mới muốn ăn.
“Thế nào?” Sở Khuynh Ca tò mò hỏi.
Thực ra nàng rất sợ chua, thứ đồ này nghe thôi đã thấy chua rồi.
Nàng cũng muốn biết, Phong Ly Dạ ăn phải đồ chua, sắc mặt sẽ thay đổi như thế nào.
Nghe nói mười nam nhân thì đã có hết chín người sợ chua, không biết Thế tử gia luôn có vẻ ngoài cao quý lạnh nhạt này khi lộ ra bộ dáng với khuôn mặt nhăn lại vì chua sẽ buồn cười đến mức nào?
Nhưng sao hắn không có chút phản ứng nào vậy?
“Có ngon không?” Nàng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy hàm răng như muốn nhũn ra rồi.
Một lúc lâu sau Phong Ly Dạ mới cúi đầu nhìn nàng một cái rồi gật đầu: “Ngọt.
”
“Ngọt sao?” Vận khí tốt thật đấy, vậy mà lại chọn ra được một cây có vị ngọt.
Xảo Nhi ở một bên cảm thấy chua đến mức hàm răng run rẩy lên rồi: “Công chúa, em đã chọn cho người một cây ngọt đó, may mắn quá!”
Sở Khuynh Ca không để ý tới nàng ấy, vô cùng vừa lòng, nàng cắn một miếng kẹo hồ lô.
Sau một hồi, sắc mặt nàng thay đổi, ọe đến mức suýt nữa thì phun ra: “A…”
“Thân là công chúa của một nước, tùy tiện phun đồ ra là không lễ phép.
” Phong Ly Dạ lạnh lùng lên tiếng, khiến nàng giận đến mức nghiến cả răng lại.
Nhưng mà, bây giờ nàng thấy chua quá, chua quá, chua quá đi!
Lúc này nàng căn bản không nghiến răng nổi nữa mà chua muốn chết luôn rồi!
Cố ý đáng ghét như vậy, nhưng lại vẫn giúp nàng một phen, ngón tay thon dài nâng mặt nàng lên.
“Đừng phun, chú ý hình tượng.
”.