“Vân Nhi, sắc mặt của con khá hơn nhiều rồi.
”
Yến Lưu Nguyệt có chút không đành lòng, bởi lẽ sắc mặt Sở Khuynh Ca lúc này trông cứ như chẳng còn tý máu.
Ngược lại, sắc mặt của Sở Vi Vân lại trông rất tươi tắn.
Sắc mặt hồng hào, tràn đầy sức sống.
Nếu đem sắc mặt hai người ra mà so sánh, thì thử hỏi Sở Vi Vân có chỗ nào giống người bị bệnh?
Ngược lại là Cửu công chúa, quả thực nàng đang rất yếu!
“Dì Nguyệt, con… Con thật sự rất khó chịu, dì… Dì không muốn cứu con nữa đúng không?”
Sở Vi Vân yếu ớt nhìn bà ta, cái mũi ửng đỏ, nước mắt đầm đìa.
“Kể từ sau khi mẫu thân con mất, chính dì là người đã nói sau này sẽ chăm sóc con, yêu thương con như con gái ruột.
Bây giờ con gái dì sắp chết vì bệnh, dì lại không muốn cứu con?”
“Sao ta có thể bỏ mặc con chứ?” Yến Lưu Nguyệt vừa thấy lệ nàng ta rơi, trong lòng đã bắt đầu khó chịu.
Trong suốt nhiều năm qua, bà ta quả thực đã đối xử với nàng ta như con gái ruột.
Thậm chí là đối xử với nàng ta còn tốt hơn đối xử với hai đứa con trai mình!
“Vân Nhi…”
“Dì Nguyệt, con… Con thật sự rất khó chịu.
Hình… Hình như con sắp không thở nổi nữa rồi.
Thần y tiên sinh, mau… Mau truyền máu cho ta, ta thật sự sắp không thở nổi nữa, không… Không thở n…ổ…i”
Sở Vi Vân ngã xuống giường, không ngừng giãy dụa, lồng ngực cũng phập phồng liên hồi, trông bộ dạng quằn quại như thể thật sự rất khó chịu.
Tiết thần y đương nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, hắn ta lập tức bế ếch tri mệnh lên.
“Phu nhân, chúng ta không còn thời gian nữa đâu, người xem quận chúa đang rất khó chịu kia kìa!” Tiết thần y nhắc nhở.
Yến Lưu Nguyệt chau mày rồi lại liếc nhìn Sở Vi Vân, tâm trạng phức tạp khó nói nên lời.
Vừa nãy rõ ràng vẫn đang rất ổn, sao truyền máu xong lại trở nên tồi tệ thế này?
Chắc đêm nay con bé này đã quyết định phải bức chết cửu công chúa.
Nhưng bà ta thì lại không có nghĩ tới chuyện lấy mạng cửu công chúa.
“Phu nhân!” Tiết thần y lại thúc giục.
Yến Lưu Nguyệt xua tay, bà ta không muốn can thiệp vào chuyện này nữa.
Sở Khuynh Ca đang tựa vào ghế nhìn bà ta, nàng chế nhạo: “Xem ra bà vẫn còn chút nhân tính… Nhưng tiếc là vẫn không đủ để đền bù cho cái bản tính nham hiểm, độc ác của bà.
”
Nàng nói vậy là có ý gì?
Yến Lưu Nguyệt có hơi kinh ngạc, không ngờ lại nghe thấy tiếng hét thất thanh vội vã của Tiết thần y: “Ếch tri mệnh! Chuyện… Chuyện gì thế này? Ếch tri mệnh của ta!”
"Có chuyện gì?” Yến Lưu Nguyệt bước nhanh tới.
Chỉ thấy ếch tri mệnh trong tay Tiết thần y ngửa bụng lên trời, không chút nhúc nhích.
“Ếch tri mệnh… Ếch tri mệnh chết rồi! Trúng độc, trúng độc…”
Tiết thần y sắp phát điên rồi, cả người hắn ta đang rơi vào trạng thái điên loạn.
Ếch tri mệnh là máu, là trái tim của hắn ta, cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất đã theo hắn ta trong suốt những năm hành y đến nay!
Hôm nay ếch tri mệnh đột ngột chết đi, đồng nghĩa với tất cả hào quang của hắn ta cũng sẽ giống như bất chợt bị đoạt lấy và đặt dấu chấm hết từ nay!
Ếch tri mệnh của hắn ta, ếch tri mệnh của hắn ta!
“Trúng độc?” Yến Lưu Nguyệt nhìn ếch tri mệnh, rồi lại nhìn Sở Vi Vân đang quằn quại, lăn lộn trên giường.
Sở Vi Vân vẫn đang run rẩy, như thể lên cơn co giật, và cũng giống như là sắp không thở nổi!
Vừa nãy Yến Lưu Nguyệt chỉ nghĩ, nàng ta vì muốn để họ tiếp tục cho ếch tri mệnh hút máu Sở Khuynh Ca nên mới cố ý tỏ ra khó chịu.
Nhưng bây giờ, ếch tri mệnh trúng độc mà chết, nàng ta…
“Vân Nhi, Vân Nhi! Con sao rồi?” Yến Lưu Nguyệt chạy đến đỡ nàng ta dậy.
Bà ta vén mái tóc dài bù xù trên mặt Sở Vi Vân ra mới phát hiện, môi Sở Vi Vân đã tím đen, sắc mặt cũng một màu đen sẫm!
Nàng ta trúng độc!
“Tiết thần y, đây là sao chứ? Vân Nhi trúng độc rồi! Ngươi mau tới đây xem đi!”
Tuy nhiên, Tiết thần y vẫn còn đang đắm chìm trong cái chết bi thương của ếch tri mệnh, hắn ta tự lẩm bẩm một mình, rơi vào trầm luân không thể tỉnh lại!
Cái chết của ếch tri mệnh chính là cú sốc lớn nhất đối với hắn ta!
Yến Lưu Nguyệt không còn chút trông mong gì vào hắn ta nữa, bà ta đặt Sở Vi Vân xuống, và định lao ra ngoài tìm đại phu.
Sở Khuynh Ca nằm tựa trên ghế bên này yếu ớt cười nhạo, nàng nói: “Haizzz, đừng có xoắn lên thế chứ, chỉ là nếm chút mùi vị đau khổ thôi ấy mà, không có chết được đâu.
”
Chỉ là nếm chút mùi vị đau khổ, không thể chết được?
Ánh mắt Yến Lưu Nguyệt hạ xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là ngươi hạ độc?”.