Hắn đang cố hết sức kìm nén cơn giận của mình.
Cho dù là đang trong lúc cực kỳ tức giận thì hắn cũng đẩy nàng ra một cánh nhẹ nhàng.
Nhìn bóng lưng tịch mịch của hắn rời đi, Phong Tảo cảm thấy vô cùng xót xa.
“Công chúa, gia nhà chúng tôi… trước giờ chưa từng vào bếp nấu cơm cho ai, người… sao người lại cười ngài ấy?”
Thật là đau lòng quá đi à!
Phong Tứ nhìn Sở Khuynh Ca bằng ánh mắt lạnh lùng, xen lẫn chút oán giận, quở trách nàng.
Đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu!
Xảo Nhi khẽ kéo tay áo Sở Khuynh Ca: “Công chúa, người có hơi… hơi quá đáng quá rồi.
”
Thế tử gia tốt biết mấy, tự mình xuống bếp, chính là vì muốn đích thân làm cơm cho công chúa đó.
Vừa nãy hắn cứ mãi không muốn đi ra ngoài là bởi vì bát cơm đen thùi lùi không ra thể thống gì kia.
Mặc dù ngay cả nàng ấy cũng thấy không nuốt trôi nổi bát cơm đó nhưng dù sao thì đó cũng là tâm ý của thế tử gia mà!
Nếu đổi sang là một cô nương khác thì đừng nói là ghét bỏ, kể cả cơm có cháy đen tới mức như thế này thì nàng ta cũng sẽ ăn cho bằng hết thì thôi.
Công chúa nhà của nàng ấy thì hay rồi, không những không cảm kích mà còn cười nhạo thế tử gia nhà người ta.
Thật sự… rất quá đáng.
Sở Khuynh Ca ngồi trên mặt đất, nhìn Xảo Nhi một cái.
Con người Xảo Nhi vô cùng lanh lợi, nàng ấy lập tức hiểu ra, bèn lớn giọng kêu lên: “Công chúa, công chúa người làm sao vậy? Chân người bị thương rồi sao?”
“Đúng vậy, ta bị thương rồi, bị ai đó đẩy ngã, đau quá đi mất.
” Sở Khuynh Ca nhàn rỗi nói.
Xảo Nhi lén nhìn sang phía sân, lại cất cao giọng thêm nữa.
“Không phải do thế tử gia cố ý đâu, ngài ấy không biết dạo này thân thể công chúa hơi yếu ớt, công chúa, người đừng khóc mà! Thật sự đau lắm sao? Đại phu! Đại phu ở đâu? Chân của công chúa bị thương rồi!”
Xảo Nhi kêu lên một tiếng, không biết từ đâu một trận gió lạnh xẹt qua, một nam nhân sắc mặt tái xanh đã tới bên cạnh chỗ chủ tớ hai người họ.
Trên tay hắn vẫn còn cầm cái bát, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Sở Khuynh Ca có gì đó phức tạp.
Nữ nhân chết tiệt này lại muốn hắn thương đây mà!
“Lúc đó bổn thế tử đâu có dùng lực?” Hắn chỉ đẩy nàng có một cái, hơn nữa lực đẩy còn nhẹ đến mức một tiểu hài tử còn chẳng nhúc nhích! Nàng giả vờ cái gì chứ?
“Có đau một chút thật mà.
” Sở Khuynh Ca vừa cười hì hì vừa nói, nàng giơ tay ra: “Thế tử gia có muốn bế ta lên không?”
Đám hạ nhân ai nấy đều cúi gằm mặt, ai dám xem cảnh này chứ?
Nhưng, người nào người nấy cũng nhếch khóe môi lên, muốn cười, chỉ là bọn họ không dám cười ra thành tiếng.
Công chúa thật vô lại! Thế tử nhà người ta đã đi xa như thế rồi nàng mới đặt mông ngồi xuống đất rồi đổ cho hắn đẩy mình ngã!
Thần kỳ hơn chính là thế tử gia lại thật sự quay lại!
Rõ ràng là hắn đang tức giận, vậy mà vẫn không đành lòng mà quay lại xem công chúa thế nào.
Bộ dạng hắn vừa thở phì phò, đáy mắt còn như có gì đó thương xót!
Từ trước tới giờ, bọn họ làm hạ nhân ở phủ quốc công chưa từng thấy qua thế tử gia như vậy.
Quả thật… quả thật đáng yêu đến mức khiến người khác muốn ngoạm hắn một cái!
“Đứng dậy, đừng giả vờ nữa đi!” Phong Ly Dạ lập tức xụ mặt, ngữ khí không mấy vui vẻ.
“Không dậy được, đau chân.
” Sở Khuynh Ca chớp chớp đôi mắt to tròn một cách vô tội, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đừng hy vọng ta thông cảm cho nàng! Đứng dậy ngay!”
“Công chúa, nếu chân người còn cử động được thì đứng dậy đi!”
Xảo Nhi đứng một bên, có lòng tốt “nhắc nhở”: “Thân thể của người vẫn còn rất yếu, trên đất rất lạnh, nếu ngồi quá lâu thì sẽ nhiễm phong hàn mất.
”
“Ta thật sự không thể đứng dậy nổi, chân ta đau lắm, ngươi còn không thấy sao?”
Sở Khuynh Ca nhún nhún vai, đột nhiên nàng nhìn sang chỗ Phong Tứ, nói: “Ta cũng không muốn bị bệnh, hay là, Phong Tứ ngươi bế ta dậy đi!”
Nàng còn không biết sợ mà nháy nháy mắt với Phong Tứ, thậm chí còn nhìn hắn ta với ánh mắt vô cùng quyến rũ.
“Ta nhẹ lắm, cơ thể cũng rất mềm mại, thật đó, bế lên chắc chắn không gây cảm giác khó chịu đâu, Phong Tứ, ngươi không tin có thể thử?”.