Phong Ly Dạ dùng sức nhắm mắt.
Cuối cùng cũng nâng người rời khỏi người Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc định đứng dậy, không ngờ được bàn tay lớn của tên này đột nhiên rơi xuống.
Dừng ở trên ngực nàng…
“A!”
Quả thực, không thể tha thứ!
Khoảng nửa nén hương sau, Phong Ly Dạ mơi từ trong sơn động đi ra ngoài.
Khuynh Ca khoác áo của hắn đi theo phía sau.
Cách đó không xa, Yến Lưu Nguyệt quay đầu lại, lòng bàn tay siết chặt, bước nhanh đi về phía Sở Khuynh Ca: “Yêu nữ!”
Phong Ly Dạ duỗi cánh tay che trước mặt nàng: “Mẹ, đủ rồi đấy!”
Giọng nói của hắn không nặng cũng không nhẹ.
Nhưng người quen biết hắn đều biết rõ, giờ khắc này, hắn rất phẫn nộ.
“Tiểu tử thối! Con cho rằng con đang nói chuyện với ai hả!” Yến Lưu Nguyệt tức giận nâng tay lên, muốn đánh.
Phong Ly Dạ không né không tránh, đôi mắt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm khuôn mặt bà ta.
“Ta nhận cái tát này của người, nhưng, sau cái tát này, ta sẽ không gọi người một tiếng mẹ nữa đâu.
”
“Ngươi nói cái gì?” Yến Lưu Nguyệt trợn to mắt, tay nâng cao, giữ ở giữa không trung, lại không dám đánh.
Hắn nghiêm túc!
Nhi tử của bà ta vì một nữ nhân vừa cưới về không được bao lâu, vậy mà nói không muốn nhận người mẹ là bà ta nữa!
Nữ nhân kia thậm chí còn là nữ nhi của kẻ thù bọn họ!
“Ngươi…Ngươi nói lại lần nữa thử xem!” Giọng nói của bà ta run rẩy, tay bà ta cũng đang run rẩy!
Nhi tử của bà ta! Nhi tử tốt đẹp mà bà ta nuôi dạy được! Sao có thể đại nghịch bất đạo như vậy chứ?
“Ta nói rồi, Khuynh Nhi chính là điểm mấu chốt của ta, người hết lần này đến lần khác, thương tổn nàng ấy!”
Lần này Phong Ly Dạ thực sự nổi giận rồi.
Hàn khí toàn thân như Tu La, lần đầu tiên dừng ở trên người thân mẫu của mình.
“Ta có thể kính người yêu thương người nhưng không cho phép ngươi thương tổn nương tử của ta! Mẹ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng, mẹ tự giải quyết cho tốt đi.
”
Hắn dứt lời, không thèm liếc mắt nhìn Yến Lưu Nguyệt mà nắm tay Sở Khuynh Ca, đi đến bên nham thạch.
Sở Khuynh Ca quay đầu lại, liếc mắt nhìn Yến Lưu Nguyệt một cái.
Không ngờ vào thời khắc mà người nào người nấy khẩn trương không dám thở mạnh thì, Cửu công chúa lại nhìn tướng quân phu nhân cười hì hì nói: “Đáng đời!”
Phong Ly Dạ sửng sốt.
Nữ nhân này… Nữ nhân chết tiệt này đúng là kiêu ngạo.
Nhưng mà hắn, thích!
Cánh tay dài ôm eo nàng, chân nhún một cái, bóng dáng thon dài nhảy lên trên.
Hai bóng dáng một cao một thấp, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Cả người Yến Lưu Nguyệt giống như bị hạ cổ độc, tay vẫn đang giơ lên cao, ngơ ngác nhìn phía bọn họ biến mất, rất lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Phu nhân.
” Lam Trù đi đến phía sau bà ta, muốn khuyên hai câu, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ông ta đã sớm nhắc nhở bà ta, đừng tiếp tục thương tổn Cửu công chúa, nếu không cuối cùng cũng có một ngày, bà ta sẽ hối hận.
Nhưng bà ta không nghe.
Cuối cùng, Lam Trù chỉ có thể không tiếng động thở dài, hòa nhã nói: “Phu nhân, chúng ta… trở về trước đi.
”
“Tại sao chứ?” Yến Lưu Nguyệt vẫn luôn nhìn bầu trời mênh mông, cả người, giống như rơi vào ma chướng.
“Ta cực khổ nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm, tại sao đến bây giờ nó lại vì người khác mà chống lại ta chứ?”
Bà ta nhìn Lam Trù, mê mang, thống khổ, tuyệt vọng!
“Nó không phải là nhi tử của ta, không phải là nhi tử của ta…”
“Phu nhân!” Lam Trù chần chờ cuối cùng cũng thở dài một hơi, tâm trạng hơi nặng nề.
“Phu nhân, ngài ấy là một con người, không phải là một đồ vật, ngài ấy không thuộc về nhà ai cả, ngài ấy thuộc về chính ngài ấy.
”
“Nó là nhi tử của ta!”
“Ngài ấy cũng là phu quân của Cửu công chúa!” Lam Trù trầm giọng nói.
“Lam Trù, ông… ông cũng giúp đỡ yêu nữ kia.
”
Yến Lưu Nguyệt không dám tin tưởng, bà ta sắp điên đến nơi rồi!
“Ông cũng giúp đỡ nàng ta, các người đều giúp đỡ nàng ta, các đều muốn ta chết! Đều muốn ta chết!”
“Phu nhân…”
“Đừng tới đây! Đám ma quỷ các ngươi!”
Yến Lưu Nguyệt thở phì phò, hít thở không thông: “Yêu nữ, ma quỷ, các ngươi đều là ma quỷ, ma quỷ…”
Bỗng nhiên trước mắt bà ta tối sầm, té xỉu….