“Tiểu Ly Tử!” Phong Dụ Hoa xông lên, sốt ruột nói: “Nha đầu chết tiệt, vết thương của hắn vẫn chưa xử lý cẩn thận đó!”
Ánh mắt Sở Khuynh Ca chợt hiện lên vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh chỉ còn lại nụ cười hờ hững lạnh lùng.
“Ta còn tưởng Ly thế tử là người sắt, không biết đau đó!”
“Ta biết đau!”
Phong Ly Dạ nắm lấy tay nàng, không thèm quan tâm nàng đang giãy giụa, áp bàn tay nàng lên nơi trái tim của mình.
“Ở đây rất đau!”
Quả thật Phong Ly Dạ rất đau lòng.
Ly Dạ, đúng là ngốc quá!
Rốt cuộc hắn đang mong chờ điều gì? Sự thật đã bày ra trước mắt, nha đầu Sở Khuynh Ca xấu xa không hề thích hắn!
Cho dù chỉ có thích một chút thôi, nhưng nàng vẫn lạnh lùng vô tình.
Sự bảo vệ của Phong Ly Dạ hoàn toàn không thể làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của Sở Khuynh Ca.
Phong Dụ Hoa không biết phải làm sao, chỉ đành tránh đi thật xa, nhường lại không gian này cho hai người trẻ.
Xảo Nhi nhìn Sở Khuynh Ca chằm chằm, nàng ấy cũng đặt tay lên ngực rồi vội vàng lui xuống.
Thế tử gia nói nghe rất đau lòng, cũng không biết làm sao, trái tim nàng ấy cũng thấy đau đớn theo.
Thật sự không chịu nổi khi thấy mỹ nam tuyệt sắc đau khổ như vậy.
Hắn đau lòng, cô nương trong cả thiên hạ đều đau lòng theo.
Công chúa có thể mềm lòng một chút, sống hòa thuận vui vẻ cả đời với thế tử gia được không?
Đáng tiếc, con người Sở Khuynh Ca cho dù ở kiếp trước hay kiếp này đều rất lạnh lùng và vô tình.
“Đáng tiếc quá, thế tử gia đau là chuyện của thế tử gia, ta không thấy đau chút nào.
”
Nàng ra sức giãy giụa, muốn rụt tay về.
Nhưng hắn nắm chặt lấy không chịu buông tay nàng.
Sở Khuynh Ca giương mắt lạnh lùng nhìn hắn nói: “Thế tử gia, ngươi không thấy bây giờ ngươi rất nực cười sao? Ngươi vẫn chưa nghe rõ những lời mẫu thân ngươi nói sao?”
“Đêm nay mọi chuyện đều do ta tính kế, dụ mẫu thân ngươi đến Đoạn Trường Nhai, ta muốn trả thù mẫu thân ngươi, ngươi vẫn chưa hiểu sao?”
“Con người ta có thù ắt phải báo, những người từng làm hại ta, ta sẽ không tha cho bất kỳ ai!”
“Bây giờ là mẫu thân ngươi, người tiếp theo chính là Sở Vi Vân! Ngươi lại còn muốn làm lành với ta sao?”
“Ngươi thật sự quá ngu ngốc, hay đây là cách ngươi muốn trả thù ta?”
Phong Ly Dạ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt càng sâu xa hơn.
Hắn không biết nàng đang nói gì, hắn chỉ biết một ngày hắn chưa hòa ly, nàng vẫn là nương tử của hắn.
“Chúng ta về đi.
” Hắn khẽ nói.
Thế tử gia ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, người bình thường làm gì có cơ hội nhìn thấy?
Thật ra không phải Sở Khuynh Ca không rung động, khoảng thời gian sống chung với nhau, quả thật hắn đối xử với nàng rất tốt.
Nhưng chỉ là chút rung động cũng không nói lên được điều gì.
Kiếp trước nàng chết trong tay nam nhân nàng tin tưởng nhất, kiếp này nàng không thể hoàn toàn tin tưởng một nam nhân nào.
“Nếu như không có những vướng mắc trong quá khứ, có lẽ chúng ta vẫn có thể trở thành bằng hữu.
”
Nhưng trên đời này vốn không hề có chuyện nếu như.
“Phong Ly Dạ, là ta bảo Lam Vũ cải trang thành Phong Tảo, bọn ta đã hợp sức với nhau để mẫu thân ngươi tin rằng ngươi đang bị mai phục ở Đoạn Trường Nhai.
”
“Quả thật ta đã tốn rất nhiều công sức để tìm mẫu thân ngươi trả thù.
”
Đương nhiên, chuyện diệt trừ gian tế Bắc Tần, cũng là một phần trong kế hoạch của nàng.
Kế hoạch ban đầu không chỉ có vậy, nhưng nàng không biết vì sao nam tử áo đen cuối cùng lại tin nàng thật.
Kế hoạch này vốn nên có phiên bản thứ hai, đó chính là nam tử áo đen không tin tưởng nàng, nàng sẽ tính cách khác.
Xung quanh Đoạn Trường Nhai đều là cấm vệ quân đã được sắp xếp trước đó.
Đoạn Trường Nhai cũng không phải là chỗ duy nhất tóm được nam tử áo đen.
Nhưng nam tử áo đen thật sự không có kế hoạch khác, hắn ta tưởng nàng thật lòng muốn hợp tác với hắn ta.
Là do hắn ngu ngốc hay do nàng quá gian xảo đây?
Đây là những chuyện nàng không thể nào hiểu được,
Nhưng bây giờ nhớ đến lúc nam tử áo đen rơi xuống vực, hắn ta ngoảnh đầu lại nhìn nàng, bỗng nhiên nàng có cảm giác mất đi thứ gì đó.
Haha, đến chết vẫn không thấy được gương mặt thật của hắn ta.
“Thế tử gia, ta là người quỷ kế đa đoan, máu lạnh vô tình, tình cảm của ta đối với ngươi cũng như vậy, ta chưa từng thích ngươi.
”.