Đêm nay là Phong Dụ Hoa trông Phong Ly Dạ.
Thực ra, mấy ngày qua nàng ấy vẫn luôn trông hắn, gần như không rời nửa bước.
Bởi vì Phong Thần Mặc còn phải chăm sóc cho Yến Lưu Nguyệt, nên hắn ta chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm.
Mặc dù tình trạng của Yến Lưu Nguyệt có phần khả quan hơn so với Phong Ly Dạ, nhưng xét chung thì bà ta cũng bị thương không nhẹ.
Thảm nhất là, chân của bà ta đã thật sự bị phế.
Cú sốc quá lớn đã khiến thương thế bà ta ngày một nặng hơn, nhất thời không cách nào khá nổi.
Nhưng đêm nay Phong Dụ Hoa có chút kỳ lạ.
Đến lúc nửa đêm, nàng ấy đột nhiên nói muốn về Phong Hoa Uyển.
“Không bảo vệ Tiểu Ly Tử à?” Tần Bất Phàm đã ở bên nàng ấy suốt mấy ngày nay.
Nàng ấy túc trực bên Phong Ly Dạ, còn Tần Bất Phàm thì canh chừng đình viện.
Từ xa nhìn về phía cửa phòng Phong Ly Dạ, Tần Bất Phàm hỏi: “Tiểu Ly Tử khá hơn chưa?”
“Vẫn như cũ.
” Sắc mặt Phong Dụ Hoa có chút quái dị.
“Vậy tối nay ngươi định về hả?” Chẳng lẽ… Có người khác đến trông hắn?
Nhưng ông ta vẫn luôn ở tiền viện mà có thấy ai ra vào nội viện đâu.
“Ta về nghỉ ngơi một chút…”
“Vậy để ta trông nó.
”
“Không cần!” Phong Dụ Hoa nắm lấy ống tay áo ông ta: “Đêm nay ngươi theo ta.
”
Tần Bất Phàm sửng sốt một lúc, sau đó khuôn mặt đột nhiên nóng rực: “Tứ tiểu thư…”
“Nghĩ gì đó? Đi theo chơi với ta vài ván cờ không được hay gì? Có vậy cũng không biết mà lo nghĩ vớ vẩn!”
Phong Dụ Hoa trừng mắt ông ta, có chút không kiên nhẫn: “Đi nhanh lên coi!”
Tần Bất Phàm luôn cảm thấy nàng ấy đang cố ý muốn rời khỏi.
Cũng không biết bên phía Tiểu Ly Tử đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ cần đó không phải vấn đề nguyên tắc, thì ông ta luôn nghe lời của Phong Dụ Hoa.
Phong Dụ Hoa tự muốn rời khỏi thì không tính, nhưng lạ ở chỗ là còn nói cái gì mà Thế tử gia cần phải yên tĩnh, rồi lại kêu mấy thị vệ canh giữ ngoài cửa lui hết ra tiền viện.
Kết quả là khiến không có lấy một người bảo vệ Thế tử gia.
Không ai biết tại sao Phong Dụ Hoa lại làm như vậy, chỉ có một người biết.
Sở Khuynh Ca cũng không hiểu sao Tứ tiểu thư của Phong gia lại chấp nhận tin tưởng mình như vậy.
Nhưng nàng rất biết ơn tất cả những gì Phong Dụ Hoa làm.
Nhảy từ nóc nhà xuống, phóng vào cửa sổ, liếc nhìn thấy nam nhân đang nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trông mới tiều tụy làm sao.
Nàng nghĩ nếu để Xảo Nhi thấy chắc nàng ấy sẽ đau lòng đến khóc thét mất.
Còn nàng… Nàng thật sự không đau lòng chút nào ư?
Nếu không đau lòng, thì sao đêm nay lại đến?
Nàng bước đến bên giường, chấp tay mình lên tay hắn.
Vốn chỉ muốn bắt mạch, ai ngờ vừa chạm đã lạnh buốt.
Nam nhân này bị thương thành ra như vậy là vì thực sự đau lòng, hay chỉ là không cam lòng?
Trong đời đã bao giờ bị một nữ nhân lừa dối chưa?
Ngón tay dài chạm vào mạch của hắn, mạch của hắn quả thật rất yếu.
Nàng đặt chiếc túi đang mang xuống, lấy bao kim châm cứu ra để sang một bên.
Sau đó, vạch cổ áo Phong Ly Dạ ra.
Cả đống vết thương đó…
Nam nhân này có thể sống đến bây giờ thật sự cũng không dễ dàng gì, toàn bộ phần ngực của hắn chi chít những vết sẹo.
Những vết sẹo lớn nhỏ, cả mới lẫn cũ đan xen khắp nơi.
Một nam nhân đã sống trên chiến trường nhiều năm, trong mọi trận chiến, hắn luôn là người tiến lên xung phong.
Hắn chính là người cương trực dũng cảm như thế.
Sở Khuynh Ca kéo áo hắn xuống, khử trùng kim bạc, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng và ngay lúc định châm cho hắn thì đột nhiên, nam nhân trên giường mở mắt, nắm lấy cổ tay nàng mà kéo sang.
“Nữ nhân chết tiệt, cuối cùng nàng cũng chịu về rồi hả?”
Sắc mặt Sở Khuynh Ca trầm xuống, trái tim bỗng chốc bị xé nát, nàng tức giận đến mức suýt chút nữa đã đấm hắn!
“Phong Ly Dạ, ngươi giả bệnh gạt ta?”.