Sở Khuynh Ca không có cách nào chữa khỏi cho Mục Uyên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng sau vài lần châm cứu thì hơi thở của hắn ta cũng đã ổn định trở lại.
“Ít nhất trong vòng bốn canh giờ không được động chân khí, sau bốn canh giờ là có thể từ từ hồi phục.
” Nàng sắp xếp lại ngân châm.
“Như… như vậy là xong rồi à?” Hương Lan lộ vẻ không tin nổi.
“Chưa khỏi đâu.
” Thấy sắc mặt Hương Lan trầm xuống, Sở Khuynh Ca nhướng mày: “Không nghe thấy lời tôi nói sao? Trong vòng bốn canh giờ không được phép động chân khí, nếu không thì sẽ bị thương càng nặng hơn.
”
Hương Lan bán tín bán nghi, có điều thực sự thiếu trại chủ của nàng ta không nôn ra máu nữa, sắc mặt cũng đã hồng hào lại một chút, không còn trắng bệch đến mức dọa người nữa rồi.
Thấy vậy, nàng ta cũng bớt tức giận hơn hẳn.
“Ngươi… sao ngươi không bỏ chạy?” Đến giờ Mục Uyên vẫn không hiểu được.
Nếu nàng đã biết ban ngày sơn trại của hắn ta canh phòng lỏng lẻo thì tại sao còn muốn trở lại?
“Nếu ta nói là vì không nhìn nổi các ngươi sống khốn khó như vậy thì ngươi có tin không?”
Mục Uyên không biết có tin hay không, chỉ là, trong lòng hắn ta cảm thấy trống vắng.
Cũng có chút xấu hổ.
Sơn trại của bọn hắn, quả thật là vô cùng thiếu thốn.
Hương Lan chợt nhớ ra gì đó, bất thình lình nhảy từ trên ghế xuống.
“Thiếu trại chủ, người mau tới xem lão đương gia đi, lão đương gia… không xong rồi!”
Mục Uyên hoảng hồn, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, suýt chút nữa bị dọa ho ra máu.
Hắn ta lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Hương Lan cũng theo sát phía sau hắn ta.
Lúc định vòng qua một chỗ ngoặt, đột nhiên Mục Uyên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sanh Ca, sắc mặt có hơi khó xử.
“Nếu ngươi sợ ta chạy mất thì chỉ việc đưa ta theo cùng là được, huống hồ ta cũng là đại phu, đi theo có khi còn giúp được gì đó.
”
Mục Uyên chỉ nghi ngờ một lát rồi quay đầu lại, định nắm lấy cổ tay nàng.
“Không phải ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Nàng nhướng mày.
Mục Uyên không kịp phản ứng, không biết nên làm sao cho phải.
Hương Lan vội bước lên, định đưa Sanh Ca đi.
Nhưng Sanh Ca lập tức nói: “Ta tự đi là được, ngươi thô lỗ quá rồi.
”
Hương Lan lườm nàng, Sanh Ca nhún vai nói: “Còn không mau đi thăm lão đương gia của các người đi?”
“Mau!”
Mục Uyên dẫn đầu đi trước.
Trong một gian nhà gỗ cách đó không xa, đại phu đang trị bệnh cho lão đương gia.
Nhưng lão đương gia cứ không ngừng ho ra máu, đại phu cũng chỉ đành bó tay bất lực.
“Thiếu trại chủ tới rồi!” Hương Lan là người xông vào đầu tiên.
Mục Uyên đi sau nàng ta, hắn ta nhìn chằm chằm vào đại phu bên cạnh: “Sao thế?”
Ánh mắt của vị đại phu lướt qua người hắn ta, dừng lại ở chỗ Sở Khuynh Ca, vừa nhìn thấy nàng, mắt vị đại phu kia lập tức mở to ra.
Trong sơn trại sao lại có một cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy chứ?
“Đại phu!” Mục Uyên trầm giọng gọi, cắt đứt dòng suy nghĩ của vị đại phu kia.
Vị đại phu bày ra vẻ mặt buồn như đưa đám nói: “Thiếu trại chủ, ta… ta cũng hết cách rồi.
”
“Ngươi nói cái gì?” Mục Uyên lập tức tóm lấy vạt áo đại phu kia.
Bởi vì nhất thời quá kích động, chân khí tăng xông, hắn ta lại không nhịn được mà ho mấy tiếng.
Cơn ho dữ dội nghẹn bứ ở cổ họng, hắn ta cảm nhận được mùi vị tanh nồng của máu tươi!
“Ta thật sự không còn cách nào khác, y thuật của ta không tốt, thiếu trại chủ, ta…”
“Để ta xem thử.
” Sở Khuynh Ca tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh giường của lão đương gia.
“Nàng…”
Mọi người trong phòng toan ngăn nàng lại.
Lão đương gia đã bị thương đến mức như thế này, sao có thể để một nha đầu vắt mũi chưa sạch giày vò tiếp chứ?
Huống hồ bọn họ đều biết, nha đầu này chính là do bọn họ bắt về, chính là để đổi lấy vàng!
Nàng là con tin, làm sao có thể thành tâm thành ý chữa bệnh cho lão đương gia của bọn họ?
Nói không chừng, nàng sẽ nhân cơ hội này hãm hại lão đương gia để báo thù cho việc bị bắt về đây cũng nên.
Mục Uyên chợt nhớ ra gì đó, bèn ném vị đại phu kia sang một bên, quay đầu lại nói với mọi người: “Cứ để nàng ta thử!”.