Cố Văn Vũ và Thích Kiêu đưa mắt nhìn, ngơ ngác nhìn nhau.
Tiểu điện hạ… vậy mà lại bị dọa đến tiểu trong quần!
Ở chỗ bọn họ nữ tử này có thể nắm giữ một góc trời, có thể ngang vai ngang vế với nam tử, thậm chí với Nam Tấn mà nói, địa vị của nàng ta thường xuyên nam tử ở đây, đây là… một việc vô cùng nhục nhã!
Thích Tướng quân và Cố thành chủ lâpk tức cúi đầu, lui về ngoài cửa.
Tuy rằng Nam Dung Dung không thích Sở Vi Vân, nhưng, nói như thế nào thì cũng là tiểu điện hạ của bọn họ, tương lai rất có thể sẽ trở thành thái tử điện hạ.
Mặt mũi này, nếu như đã dánh mất thì cũng xem như là đánh mất bộ mặt của hoàng thất bọn họ.
“Người đâu!”
Rất nhanh, đã có người đến hầu hạ tiểu điện hạ thay y phục!
Ôi trời, thật sự là xấu hổ chết đi được!
… Một đêm kinh hồn.
Cửu công chúa bị thương nặng, ngay cả đại phu cũng không có biện pháp cứu chữa.
“Chân khí của công chúa nghịch chuyển, lại bị ngoại lực làm mạch bị thương, nếu như ngày mai vẫn chưa tỉnh lại, e rằng…”
Đại phu nơm nớp lo sợ, nhìn Phong Ly Dạ canh giữ ở bên giường, thấy sắc mặt của hắn u ám dày đặc, hắn ta ngay cả nói cũng không dám nói rõ ràng.
Phong Ly Dạ vẫn như cũ giữ chặt tay của Sở Khuynh Ca, chân khí cuồn cuộn không ngừng chuyển vào trong cơ thể của nàng.
Nhưng việc này cũng chỉ có thể ổn định mạch đập của nàng, nhưng, có thể ngồi dậy hay không, hắn cũng không biết.
Phong Tứ thấy sắc mặt của Thế tử gia càng ngày càng tái nhợt, biết hắn vận công quá sức, nhiều lần muốn thay hắn, nhưng hắn không muốn.
Lam Vũ canh giữ ở trong phòng, lần này mặc kệ là ai muốn đuổi hắn ta ra, hắn ta cũng không đi.
Hắn ta muốn canh giữ cho công chú, hắn ta nhất định phải canh giữ từng thời từng khắc.
Xảo Nhi đã mất rồi, những người ở nơi này, tất cả đều là người xấu.
Công chúa chỉ có hắn ta, cũng chỉ còn lại hắn ta!
Một đêm này, dường như ai cũng chưa từng chợp mắt.
Tâm trạng nặng trĩu.
Phía sau núi, Phong Tảo ôm thi thể Xảo Nhi, ngồi trên mặt đất ròng rã một đêm.
Khi trời sắp sáng, hắn ta mới tự mình đào cho nàng ấy một phần mộ, rồi chôn cất nàng ấy.
Trên bia mộ của mộ phần, là chữ do hắn dùng máu của chính mình viết lên: Ái thê Xảo Nhi.
Xảo Nhi…
Một cung nữ với thân phận thấp hèn, một cô nương chỉ có tên, ngay cả họ cũng không có.
Cả đời của nàng ấy, cũng chưa được trải qua mấy ngày vui vẻ.
Ngắn ngủi như thế, đã kết thúc.
Nàng ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà đi ám sát Sở Vi Vân, nàng ấy nhất định là phải chịu oan ức cô cùng lớn!
Đều là lỗi của hắn ta! Vì sao hắn ta không ở bên nàng ấy thời thời khắc khắc? Vì sao lại để cho nàng ấy bị người khác ức hiếp?
Xảo Nhi, những người khi dễ nàng, ta thay nàng đi gϊếŧ hết!
Ta muốn cho bọn chúng chôn cùng nàng!
Cuối cùng liếc mắt nhìn phần mộ của Xảo Nhi một cái, Phong Tảo đứng lên, nắm chặt nắm đấm, xoay người quay về sân sau.
…
Nam Tân Dịch bị thương, được đưa về để chữa bệnh, Linh Lung cũng bị thương nặng, hiện giờ còn chưa rõ tình hình như thế nào.
Phong Ly Dạ vẫn luôn luon trông Cửu công chúa, chưa từng rời đi nửa bước.
Tối nay trên nóc nhà của Sở Vi Vân, canh giữ một ngày, ớn lạnh.
Cái người nam tử ở trong sảnh lớn yến hội chưa phân được thắng bại với Phong Tảo.
Ánh mắt của Phong Tảo trầm xuống, nhanh chóng tiến lên.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã bị một trận chưởng phong kéo trở về.
“Phong Tảo, ngươi điên rồi!” Phong Tứ ép hắn ta lui về hai bước.
Phong Tảo cắn răng, cả giận nói: “Ta muốn gϊếŧ chết nàng ta, báo thù thay cho nương tử của ta, tránh ra!”
“Nàng ta là tiểu điện hạ của Nam Tấn, không thể gϊếŧ!” Sau khi nghe được tin tức, Phong Tức ngay lập tức chạy trở về.
Hắn ta cứ lo lắng không yên, Phong Tảo sẽ không quan tâm gì cả mà vội đi báo thù cho Xảo Nhi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn ta!
“Phong Tảo, chuyện của Xảo Nhi, tất cả mọi người rất khó chấp nhận, bọn ta đều không muốn chứng kiến, nhưng mà, ngươi không thể gϊếŧ chết Sở Vi Vân, nàng ta không thể chết được!”
“Vì cái gì mà nàng ta không thể chết được!”
Nhất định là do Sở Vi Vân ức hiếp Xảo Nhi, Xảo Nhi mới có thể như vậy!
Tất cả những người đã khi dễ Xảo Nhi, một người hắn ta cũng sẽ không tha!.