“Mọi người đi rồi, sao còn chưa dậy?” Tuy rằng thính giác của Sở Khuynh Ca không bằng hắn, nhưng chắn chắn cũng không tệ.
Thị vệ bên ngoài đều đã đi hết rồi, lúc này chỉ còn lại có Lam Vũ và Mục Uyên đứng canh giữ.
Phong Ly Dạ vẫn không có một chút phản ứng gì, chỉ rũ mắt xuống nhìn nàng.
Khuynh Ca vô thức cúi đầu liếc nhìn mình một cái, nếu không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy, hai má nàng đột nhiên nóng lên.
Cơ thể! trần truồng.
Nàng vô thức che lồng ngực của mình lại, trừng mắt nhìn hắn: “Đứng dậy!”
Phong Ly Dạ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dời ra khỏi lồng ngực đang bị nàng chặn lại, rồi quay lại khuôn mặt của nàng.
Hô hấp của hắn nặng nề, vừa rồi căn bản là không cần phải giải thích, hô hấp của hắn thật sự rất nặng nề.
“Ly thế tử gia, xin hãy tự trọng!” Thấy hắn cứ trì trệ không đứng dậy, Khuynh Ca tức giận, một tay bảo vệ thân thể cả mình, một tay đáp xuống bờ vai hắn.
Cơ thể nặng nề của Phong Ly Dạ không hề có chút cử động, nhưng đôi mắt của hắn ngày càng trở nên tối hơn.
Hắn cúi đầu xuống, muốn hôn nàng!
Cái tên khốn nạn này thật không biết xấu hổ!
Khuynh Ca tung một cú đấm vào ngực hắn, nhưng hắn vẫn không buông ra.
Thậm chí còn siết chặt cánh tay lại, áp đôi môi lạnh giá lên đôi môi của nàng, đôi môi này ngay lập tức trở nên nóng bỏng.
Khuynh Ca kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng cố gắng hết sức để quay mặt đi, né tránh nụ hôn của hắn.
Đôi môi của nam nhân ngay lập tức thuận theo khuôn mặt nàng, trượt thẳng xuống cổ nàng, và còn tiếp tục trượt xuống nữa.
Quá đáng hết sức!
Hắn bị điên rồi à?
“Buông ra!” Khuynh Ca vung tay lên.
Nhưng lần này, tay nàng đã bị lòng bàn tay to lớn của hắn nắm chặt và đè lên phía trên đầu.
Đôi môi phóng túng của nam nhân tiếp tục hướng xuống.
“Ngài!” Nàng cắn chặt môi, nhíu mày thật chặt.
Nếu không cắn môi lại kịp thời, nhất định sẽ không kiềm được tiếng kêu lên rồi.
Trong lồng ngực chợt đau nhói lên, sắc mặt của Sở Khuynh Ca hết đỏ rồi lại đến xanh mét, không khỏi xấu hổ, tức giận muốn chết!
“Lam Vũ và Mục Uyên đều đang ở bên ngoài, ngươi muốn làm gì? Ngươi! ưm! ” Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng những lời này ít nhất cũng nhắc nhở nam nhân trên người nàng rõ ràng là đã có chút lạc lối.
Ánh mắt của Phong Ly Dạ ngưng đọng lại, nhìn màu tuyết rắng trước mặt, hô hấp lại càng thêm nặng nề.
Nhưng ít nhất, không còn tiếp tục những hành động phóng túng hơn nữa.
Bên ngoài, Lam Vũ và Mục Uyên đang ở ngoài cửa.
Nhưng lần này, công chúa cho dù đang chống cự nhưng cũng không hề kêu cứu.
Vì vậy, nếu mà xông vào thì có vẻ không thích hợp lắm.
Mục Uyên quay mặt đi, giọng nói đang đấu tranh bên trong rất rõ ràng lọt vào lỗ tai hắn ta.
Mặc dù nàng đang từ chối, nhưng tiếng thở hổn hển có chút đè nén của nàng vẫn mang theo một bầu không khí mê hoặc.
Hắn ta đã sống hơn hai mươi năm và chưa từng gần gũi một nữ nhân nào như vậy.
Dường như kể từ khi hắn ta hiểu chuyện trở đi, hắn ta đã được phó thác cho một sứ mệnh, tương lai hắn ta sẽ là người của tiểu điện hạ.
Nhưng hắn ta không muốn, thậm chí chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng mình ở bên Sở Vi Vân, toàn thân hắn ta đã cảm thấy rất không thoải mái rồi.
Muốn nôn mửa!
Tại sao bây giờ nghe thấy tiếng rên nhè nhẹ của cửu công chúa hắn ta lại kích động như vậy?
Cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, hắn ta rất muốn xông vào kéo nam nhân đang đè trên người nàng ra.
Thực sự rất muốn mình trở thành kẻ đang đè lên nàng!
Hắn ta thật là đáng chết! Tại sao lại có thể không tôn trọng cửu công chúa như thế được chứ?
Ngay cả khi chỉ là nghĩ mà thôi, cũng không được!
Cuối cùng, Phong Ly Dạ đứng dậy khỏi người của Sở Khuynh Ca, định mặc y phục vào cho nàng, nhưng lại bị nàng đẩy ra.
“Tránh xa ta ra một chút!”
Sở Khuynh Ca nắm lấy chăn bông, xoay người, vội vàng mặc lại y phục đã bị hắn kéo đến thắt lưng của mình.
Sau đó, nàng xuống giường, tiện tay tóm lấy một bộ y phục, đi vào trong bình phong, thay y phục.
Cách tấm bình phong, tuy không nhìn rõ dáng vẻ của nàng nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vóc dáng của nàng.
Những đường cong tuyệt đẹp đó!
Lòng bàn tay to lớn của Phong Ly Dạ đáp xuống lồng ngực, một trận kích động bùng lên, vị ngọt tanh đã tuôn trào đến môi của hắn mấy lần, rốt cuộc không thể che giấu thêm được nữa!.