"Không đi.
” Phong Ly Dạ nói xong thì ngay lập tức muốn đi, hoàn toàn không thể lay chuyển.
Nam Bác Mẫn thân là đại hoàng tử, tại hoàng cung Nam Tấn cũng coi như là người có địa vị.
Nhưng lần này vì để mời được Phong Ly Dạ, gần như có thể coi như là khom lưng uốn gối.
Hắn ta tiến lên đuổi theo, ngữ khí ôn hoà: "Ly thế tử, trưởng công chúa vô cùng ngưỡng mộ người, vẫn là mời người!.
.
"
"Bổn thế tử không có tài hoa gì hết, chỉ có một thân cuồng bạo"
"!.
" Vị thế tử gia này, đúng thật là không để cho ai chút mặt mũi.
Từ hôm qua đến giờ, Nam Bác Mẫn đã mời hắn vô số lần, nhưng người ta vẫn cứ không đồng ý, thái độ kiên định vô cùng.
Không đi, chính là không đi!
Ở Nam Tấn này, thật sự không có bao nhiêu người dám khinh thường trưởng công chúa như thế này!
"Thế tử gia!.
"
"Đại hoàng tử, thế tử gia nhà chúng ta còn có việc, vẫn mong đại hoàng tử lượng thứ.
" Phong Tảo ra mặt hoà nhã nói, không dám làm ra vẻ lạnh nhạt giống như Thế tử gia.
Nơi này, rốt cuộc vẫn là địa bàn của người khác.
"Không biết Ly thế tử có việc gì gấp mà phải vội vàng như vậy?"
Ngoài cửa điện Vĩnh An, người còn chưa thấy, thanh âm trầm thấp đã truyền vào.
Sở Khuynh Ca nâng mắt nhìn, chỉ thấy Nam Dương một thân kính trang vừa vặn sải bước tới.
Phía sau, một trong những nghĩa nữ đi cùng nàng ta, lục công chúa Nam Minh Nguyệt.
Tuy rằng Nam Minh Nguyệt hào quang sáng chói, quả thực đẹp đến không gì so bằng, nhưng nhìn ở góc độ Sở Khuynh Ca, sự chú ý đầu tiên đều dồn trên người Nam Dương.
Nàng ta thật sự rất đẹp, nhưng do sự mài mòn của năm tháng, đã sớm khiến vẻ đẹp nàng ta ẩn hiện trong sương gió.
Càng huống hồ, đã nhiều năm như vậy, Nam Dương vẫn luôn chìm đắm chiến sự trên sa trường, dung nhan đối với nàng ta mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Bão cát, năm tháng, máu tanh, khiến một nữ tử khi còn trẻ, đã từng xinh đẹp tuyệt trần, giờ đây dung mạo triệt để mờ nhạt.
Hiện tại, bất kì người nào nhìn thấy Nam Dương, tuyệt đối không quan tâm nàng ta lớn lên như thế nào, mà hơi thở quật cường trên người nàng ta, làm người khác vừa nhìn thì ngay lập tức khó mà quên.
Quả là hình tượng con người cứng cỏi, có khí phách kiên cường!
Chính vì như vậy, cho dù tuyệt sắc mỹ nữ xuất hiện bên cạnh nàng ta, mỹ mạo cũng sẽ bị lu mờ.
"Ồ, trưởng công chúa cũng ở đây sao?"
Nam Dương ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phong Ly Dạ, sau đó mới chú ý đến Sở Khuynh Ca vẫn đứng trên hành lang.
Sở Khuynh Ca khẽ gật đầu, xem như cũng chào hỏi với nàng ta.
Trong hoàng cung Nam Dương, không có nhiều quy tắc như các nước khác.
Thực ra, Sở Khuynh Ca vô cùng yêu thích nơi này, tuỳ ý, chất phác, ngay thẳng, ràng buộc đối với nữ tử gần như không hề tồn tại.
Phong Ly Dạ không quay đầu lại, con ngươi thờ ơ nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Nam Dương.
"Thế tử gia, ta đã chuẩn bị tốt một bàn thức ăn ngon, phải chăng Thế tử gia có thể giữ cho ta mặt mũi, đến điện Dục Dương dùng bữa với ta hay không?"
Nam Dương bước tới cạnh hắn, trong mắt là sự chiếm hữu trần trụi, không hề che giấu niềm yêu thích của mình dành cho hắn.
"Tại hạ vẫn còn có việc quan trọng phải làm.
" Phong Ly Dạ mặt không biểu tình, vẫn là sự xa cách thường thấy.
"Có chuyện gì quan trọng, ta có thể giúp ngươi làm, nhưng con người lấy thức ăn làm đầu, cơm vẫn nên ăn mà phải không?”
Nam Dương nói xong, vậy mà dám đưa tay ra nắm lấy cổ tay Phong Ly Dạ.
Sắc mặt Phong Ly Dạ trầm xuống.
Đã gặp qua vô số nữ tử muốn gần gũi hắn, nhưng dám đối với hắn như vậy, Nam Dương vẫn là người đầu tiên.
Hắn vung tay áo, dùng lực đẩy ra.
Chỉ vì muốn ngăn cản Nam Dương thân cận với mình, người thức thời, tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa.
Nhưng Nam Dương, trước giờ không biết hai chữ thức thời này viết như thế nào.
Phong Ly Dạ lực xuất ra quá nhẹ, đối với nàng ta mà nói, chỉ như một cơn gió dễ chịu.
Nàng ta cong môi cười, năm ngón tay siết chặt, trận gió nhu hoà ấy, lại bị nàng ta dùng phương thức bạo liệt, tàn nhẫn vô cùng, đẩy mạnh về!.