“Khụ!” Phong Ly Dạ ngay lập tức quay mặt đi, ho khan vài cái.
Tốc độ phản ứng, tốc độ phối hợp, thật là ăn ý mà!
Phong Tảo lập tức đi tới, đỡ lấy hắn: “Gia, người! có phải là người lại cảm thấy lồng ngực không khỏe không? Người lại sắp ngất nữa à?”
Phong Ly Dạ trừng mắt nhìn hắn ta!
Bốn thế tử làm gì mà yếu đuối như vậy? Bôi nhọ bổn thể tử, muốn chết phải không?
Phong Tảo lập tức nháy mắt với hắn: Thế tử gia người bình tĩnh lại một tí, công chúa thực sự sắp đi rồi!
Sở Khuynh Ca quay lại, Phong Ly Dạ không nói thêm câu nào, chân mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã.
Phong Tảo lập tức đỡ hắn, quay đầu nhìn lại Khuynh Ca, sốt ruột đến mức mồ hôi nhễ nhại: “Công chúa, sau khi thế tử gia tỉnh lại, người đã luôn chóng mặt, có thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
”
Khuynh Ca cau mày, nhưng cuối cùng cũng bước lại và đỡ hắn phụ.
Không ngờ, nàng vừa mới đỡ, Phong Tảo lập tức buông ra: “Công chúa, ta đi thu dọn mọi thứ lại một chút, thế tử gia sẽ giao cho người vậy.
”
“Này! ” Sắc mặt Khuynh Ca đột nhiên thay đổi, nàng suýt chút nữa không đỡ nổi!
Quá nặng!
“Phong Tảo! ”
“Gia còn chưa dùng bữa sáng, ta sẽ chuẩn bị cho hai người.
Đem nó đến đình nghỉ mát bên ngoài nhé?”
Phong Tảo bỏ những lời đó, nhặt mảnh ấm trà cuối cùng lên, phóng như bay.
Khuynh Ca không nói được lời nào, nhưng bây giờ, thậm chí nàng không còn sức lực để nói nữa!
Thực sự rất nặng!
“Chàng thế nào rồi?” Khó khăn lắm nàng mới đỡ được Phong Ly Dạ ngồi xuống ghế, nhưng không ngờ hắn lại nghiêng người, nửa người đè lên trên người nàng.
“Chàng vẫn còn chóng mặt à?” Khuynh Ca cố gắng chống đỡ trọng lượng của một nửa cơ thể của hắn, ngón tay nàng cuối cùng cũng chạm vào mạch của hắn.
Mạch quả thật rất yếu, nhưng hôm nay thấy hắn xem như là vẫn còn có chút tinh thần, nàng còn nghĩ là đã tốt hơn rồi.
Tuy nhiên, so với đêm qua thì quả thực là đã tốt hơn rất nhiều.
Chiến Thần quả thật đúng là danh bất hư truyền, đã bị thương thành thế này, đến mức đêm qua suýt chút nữa là đã mất luôn cả mạng rồi.
Hôm nay khi tỉnh lại, sức sống đã hồi phục lại ít nhất là ba phần, vóc dáng này còn khỏe mạnh hơn tất cả những bệnh nhân mà nàng đã điều trị!
“Nếu chóng mặt, thì hãy trở lại giường nằm nghỉ ngơi một lát, ta sẽ đỡ chàng.
” Nàng dùng sức chống đỡ thân thể của hắn.
Ngay khi cả hai đứng dậy, chân của Phong Ly Dạ bỗng mềm nhũn và lại ngã vào người nàng.
“Chàng! ” Ăn cái gì để lớn thế? Thực sự rất nặng đấy!
Khuynh Ca cau mày, nếu không phải nàng cũng là một người luyện vỡ, lần này cả hai người bọn họ chắc chắn đã nằm trên mặt đất rồi.
Thực sự rất nặng! Nàng cao hơn nàng hơn cả một cái đầu, cao gần 1,9 m, cơ thể chỗ nào cũng là cơ bắp!
Đè lên người nàng, rõ ràng như là một gánh nặng nghìn cân!
“Đói.
” Phong Ly Dạ nhàn nhạt ném ra một chữ như vậy, xem ra, không muốn trở về giường nghỉ ngơi rồi nhỉ?
Đương nhiên, quay về nằm thì nữ nhân đáng chết này nhất định sẽ để hắn tự mình ngủ, nàng sẽ xoay người rời đi ngay, giống như tối hôm qua vậy.
Đêm qua, trong mộng của hắn toàn là nàng, chỉ khi tỉnh lại thì mới nhận ra người ở bên cạnh mình chính là Phong Tảo!
Có trời mới biết cảm giác của hắn khi nhìn thấy mình đang nắm tay Phong Tiêu, giây phút đó hắn suýt chút nữa là đã nôn ra rồi!
Nữ nhân đáng chết này không thể ở bên hắn mãi à?
“Đói à?” Suy nghĩ, nàng mới nhớ ra hắn vừa mới ngủ dậy, còn chưa ăn bữa sáng nữa.
Có phải lúc nãy Phong Tảo đã nói rằng hắn ta sẽ được bữa sáng đến đình nghỉ mát bên ngoài không?
Tại sao nàng lại luôn có cảm giác như mình đã bị lừa vào tròng?
Nàng ngước nhìn nam nhân ở bên cạnh, vẻ mặt hắn u ám, nhưng giữa hai lông mày dường như đã sáng hơn một chút.
Chỉ vì chút tươi sáng này, mà sự nghi ngờ duy nhất còn lại trong trái tim Khuynh Ca cũng đã biến mất.
Bất kể là nàng có bị lừa vào tròng hay không, đây là lần đầu tiên sau khi đến Nam Tấn, nàng nhìn thấy ánh mắt của Thế tử gia có một tia sáng.
Hai ngày qua gặp được Thất Xảo trong, tâm trạng nàng đã tốt hơn một chút rồi.
Sự oán hận đối với hắn cũng ít đi một chút.
“Ta sẽ đỡ chàng đi dùng bữa.
”.