Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 510.5 - Chương 510.512

510: Con Thật Sự Là Con Gái Của Nam Tinh


Sở Nhan nhìn đoản đao trong tay người kia, cả người cứng đờ.

Sở Vi Vân lại nhìn sang Phong Tứ, dịu dàng nói: "Phong Tứ đại ca, ta muốn trò chuyện kĩ hơn với phụ thân ta một chút, hay là huynh..."

"Được, vậy ta không quấy rầy nữa." Cha con xa cách mười mấy năm trời, khó khăn lắm mới gặp lại, kì thực Phong Tứ không nên làm phiền.

Huống chi, nhìn sắc trời như này thì dĩ nhiên chẳng bao lâu nữa thế tử gia sẽ trở về, bảo hắn ta đưa Sở Vi Vân trở về.

Khoảng thời gian cha con ít ỏi kia, thật quý giá vô cùng.

Phong Tứ ra ngoài cửa, cũng cẩn thận đóng cửa phòng lại cho hai người kia.

Sở Vi Vân cầm đoản đao, chậm rãi bước về phía Sở Nhan: "Phụ thân, cha ngồi trên ghế đi, con giúp cha cạo râu mép."

Sở Nhan lại không nhúc nhích, Sở Vi Vân bên này chau mày nói: "Sao thế, phụ thân? Cha không tin con?"

"Con là con gái của ta, sao ta lại có thể không tin con được?" Ấy nhưng sắc mặt của Sở Nhan lại có chút lạnh lẽo.

Sở Vi Vân mấp máy môi: "Chúng ta là cha con, tại sao phải nói mấy câu này, không phải rất khách khí sao? Phụ thân, cha ngồi đi, để con giúp cha cạo râu mép."

Cuối cùng, dưới sự dìu dắt của người kia, Sở Nhan cũng ngồi xuống ghế.

Sở Vi Vân đứng phía sau lưng ông ta, nắm đoản đao trong tay thật chặt.

Nếu như lúc này gi3t chết ông ta, hậu quả phải đối mặt với Phong Ly Dạ là nghiêm trọng nhất, hắn sẽ làm gì nàng ta chứ?

Nếu như, nàng ta nói Sở Nhan phát điên muốn giết mình, bản thân nàng ta làm thế là để tự vệ thì sao?

Nhưng cho dù như nào thì trước tiên cũng phải bịt miệng người này lại, bản thân nàng ta mới có thể an toàn.

Chỉ cần nàng ta còn là con gái Nam Tinh một ngày thì cho dù nàng ta có làm gì, thậm chí là giết ai, Phong Ly Dạ cũng sẽ không thể lấy mạng của nàng ta được.

Nghĩ tới đây, đoản đao lần nữa được siết chặt thêm. Lần này, miệng dao từ từ di chuyển về phía cổ của Sở Nhan.


"Phụ thân, con bắt đầu làm đây, cha nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, sẽ xong nhanh thôi."

"Ừm." Quả nhiên Sở Nhan nhắm mắt lại.

Sở Vi Vân mừng thầm trong bụng, đúng thật là bất ngờ mà.

Lẽ nào, ông ta vốn dĩ không biết nàng ta là giả sao?

Nếu không thì tại sao lại tin tưởng nàng ta tới vậy chứ?

Miệng dao dường như chỉ còn cách cổ của Sở Nhan chừng một ngón tay nữa mà thôi.

Không ngờ lúc này, Sở Nhan bỗng nói: "Vân nhi, năm đó suýt chút nữa con đã bị Thái hậu đổi đi rồi, có biết không?"

"Gì cơ?" Sở Vi Vân ngạc nhiên một đợt, lời này... Lời này là có ý gì?

Sở Nhan chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang ngây ngốc của người kia thông qua tấm gương đồng.

Ông ta thấp giọng, nói: "Chuyện này chỉ có một mình ta biết, con qua đây, ta nói nhỏ cho con nghe."

Sở Vi Vân hoàn toàn như một cái máy, chậm rãi đi tới: "Cha... Cha muốn nói gì?"

"Năm đó, Thái hậu mang con đổi đi, dùng một đứa nhỏ trong cung lấy làm con gái của ta."

Sở Nhan hạ thấp giọng, dường như ông ta cũng không tin tưởng Phong Tứ đang đứng bên ngoài.

Lời này lúc nói ra, chỉ có hai người bọn họ nghe được.

Ông ta tiếp tục nói: "Không ngờ chuyện này lại bị ta biết được, cho nên trước khi đứa trẻ kia được mang vào cung thì đã đổi con lại."

Sở Vi Vân nghe một tiếng nổ oang trong đầu, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Sao, sao lại có thể như vậy? Ông ta có phải đang nói đùa không?

"Thái hậu nhất định đã nói với con, con là con của người trong cung, vốn dĩ không phải là con gái của ta. Nhưng cho đến chết bà ta cũng sẽ không biết, con thực sự chính là con gái của ta..."


Những lời sau đó của Sở Nhan, Sở Vi Vân đã không còn nhớ được nữa.

Chuyện duy nhất mà nàng ta nhớ kỹ chính là, người kia nói nàng ta đúng là con gái của ông ta, là con gái của Nam Tinh.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Điều Sở Nhan nói, nhất định là giả!

Thậm chí ngay cả chuyện làm sao nàng ta lại bị đưa về Dục Dương điện cũng đều không nhớ được, mãi cho đến khi Linh Lung tóm lấy nàng ta hỏi: "Người rốt cuộc đang ở đâu?"

Sở Vi Vân mới ấp úng nói: "Thành Tây, trong một nhà dân, phía bên ngoài có hai cây Hòe, một cây trong số đó có một vết xước rất lớn..."

Linh Lung bỏ người kia ở lại, mặc đồ dạ hành xong bèn lập tức đi ra cửa.

Phong Ly Dạ và Sở Vi Vân cùng quay lại, nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình Phong Tứ là đang bảo vệ cho Sở Nhan.

Tình huống cấp bách, Sở Nhan, nhất định sẽ chết mất!

Sau khi Linh Lung rời đi, Sở Vi Vân vẫn ngồi ở trên ghế, cả người vẫn ngơ ngơ ngác ngác.

Ông ta tiếp tục nói: "Không ngờ chuyện này lại bị ta biết được, cho nên trước khi đứa trẻ kia được mang vào cung thì đã đổi con lại."

Vậy... Vậy chuyện Linh Lung muốn tới ám sát Sở Nhan...

Sở Vi Vân nghe một tiếng nổ oang trong đầu, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Sở Vi Vân đứng phắt dậy, trong lòng đang vô cùng dằn xéo.

Sao, sao lại có thể như vậy? Ông ta có phải đang nói đùa không?

Nàng ta không phải công chúa, nàng ta là con gái của Nam Tinh. Năm đó Sở Nhan đã đổi nàng trở lại, nhưng bởi vì trẻ mới sinh đều nhìn giống nhau nên Thái hậu không có phát hiện?

Là thật sao?


511: Xem Ra, Cũng Chẳng Qua Chỉ Là Một Quân Tốt Thí


Thành Tây, ở một căn nhà dân có hai cây Hòe bên cửa, một trong hai cây có một vết xước rất to ở gốc cây.

Linh Lung đã nhanh chóng tìm tới chỗ này rồi.

Luồn lách trong cơn gió, tiếng trường kiếm xuyên thủng màn đêm rõ ràng tới mức Sở Nhan cũng có thể nghe rõ được.

Ông ta ngồi một bên trên giường, dường như cũng không mấy quan tâm tới hết thảy mọi chuyện bên ngoài.

Sống chết có số, chỉ là hận bản thân hiện tại không có năng lực, không thể bảo vệ người mà mình nên bảo vệ.

Ông ta cúi đầu, liếc mắt nhìn xuống tay của mình. Bàn tay bị giam cầm suốt mười mấy năm, nay đã trở nên trắng bệch không còn chút lực nữa.

Võ công, đã sớm hoang phế từ lâu.

Cho dù hiện tại gặp lại chủ nhân, ông ta cũng không thể nào bảo vệ chủ nhân được nữa.

Bên ngoài, âm thanh hung ác đang ngày một tới gần, kẻ đến ám sát lần này có võ công cực cao.

Nhưng, Sở Nhan cũng chẳng qua chỉ nhìn qua phía ngoài cửa sổ một cái rồi thu lại tầm mắt, vẫn cúi đầu nhìn tay của mình.

Muốn khí tụ đan điền nhưng đại huyệt của ông ta đang bị điểm, tới bây giờ cũng không có cách nào giải được.

Chân khí, vốn đã không thể nào ngưng tụ được nữa rồi.

Keeng một tiếng, tên thích khách dường như bị ép lui lại, nhưng người lại bỗng nhào qua tới.

Vì để giết ông ta mà không ngừng tìm kế, xem ra quyền lực của vị quận chúa kia cũng không cao như ông ta đã nghĩ.

Toàn bộ kế hoạch, chỉ e là nàng chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí.

Phía ngoài sân, Phong Tứ có hơi bất ngờ với võ công của tên thích khách.

Chỉ là, rõ ràng có thể nhìn thấy được, người này đã bị thương trước đó rồi.

Trải qua mười mấy chiêu, một chiêu kiếm của Phong Tứ đâm xuyên qua bả vai xiêm y của người kia. Mũi kiếm như thể muốn thuận thế mà trượt xuống, xoẹt qua vị trí tim của nàng ta.

Nhưng lại không ngờ vào đúng lúc này, phía sau bỗng truyền tới một mùi khét.

Chỉ là một thoáng sơ suất, nữ tử mặc áo đen kia đã nhẹ dùng chân xoay người trượt ra xa mấy trượng.

Phong Nhiễm ở bên trong phòng đã bị người khác đánh một chưởng bay ra ngoài, rơi bịch một tiếng ở dưới chân Phong Tứ.

"Tướng quân..." Phong Nhiễm còn chưa nói xong, Phong Tứ đã xoay chân, lập tức vọt vào trong.


Gian phòng hiện tại đã thành một biển lửa, cháy đến mãnh liệt, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hắn ta.

Làm sao lại có thể cháy nhanh tới vậy chứ!

Phía trước, chỉ kịp thấy một bóng trắng mang theo một người, tư thế sét đánh không trúng mà vọt vào trong màn đêm.

Phong Quý đuổi theo, không bao lâu đó đã bị đối phương chưởng một phát, rơi nặng nề trên đất.

Lúc Phong Tứ chạy tới thì Phong Quý vẫn chưa ngồi lên được.

"Tướng quân bị người mặc đồ trắng kia mang đi rồi!" Phong Quý ngắt quãng nói, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Tuy võ công của Phong Nhiễm và Phong Quý không cao bằng Phong Tứ, nhưng mà nằm trong đội hình tinh nhuệ của thế tử gia thì đều được coi là cao thủ.

Ngay cả Phong Tứ cũng khó mà đả thương được bọn họ chỉ trong vòng một chiêu được.

Nam nhân mặc đồ trắng kia rốt cuộc là kẻ nào, lại có nội công thâm hậu như vậy!

Dù Phong Tứ có muốn hay không cũng đã nhanh chân đuổi theo.

Bên trong trước thềm viện, Linh Lung nhảy một cái đáp gọn trên nóc nhà, từ trên nóc nhà nhanh chóng lan ra một màn khói đặc, rất nhanh sau đó đã kéo theo hỏa hoạn.

Linh Lung đuổi theo về phía trước, chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Phong Tứ đâu nữa rồi.

Rốt cuộc là ai, lại có thể lợi hại như vậy!

Hai đại cao thủ bên cạnh Phong Tứ kia, vậy mà không thể đánh lại một chiêu của hắn ta?

Lại còn ung dung mang người đi trước mắt của bọn họ nữa chứ.

Linh Lung muốn đuổi theo, nhưng vừa mới vận động chân khí thì bả vai đã lập tức truyền tới một cơn đau nhói.

Vết thương bị Phong Tứ đâm vẫn còn chảy máu, hơn nữa trước đó còn bị Sở Khuynh Ca tẩu hỏa nhập ma đánh bị thương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Trước tình hình như này, ngay cả Phong Tứ còn không đánh lại chứ nói chi là muốn đuổi theo nam nhân mặc áo trắng kia.

Rốt cuộc là ai?

Linh Lung khẽ nheo đôi mắt, trước khi bị Phong Nhiễm và Phong Quý bao vây, nàng ta chỉ cắn răng một cái rồi xoay người rời đi.

Phong Nhiễm và Phong Quý đưa mắt dõi theo, không tiếp tục để ý tới nữ tử áo đen kia nữa mà quay sang đuổi theo hướng của nam nhân mặc đồ trắng và Phong Tứ.


Nam nhân mặc áo trắng nhẹ buông tay, Sở Nhan rơi bịch một tiếng, nặng nề tiếp đất.

Bên cạnh vách núi, tiếng gió rít gào.

Trời vẫn còn tối, ánh trăng chiếu sáng hờ hững mê man, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nam nhân mặc áo trắng với gương mặt rúng động đứng ở trong gió.

"Phượng Cửu Khanh!" Sở Nhan ngàn lần không nghĩ tới, người tối nay mang mình đi lại là ông ta!

"Phượng Cửu Khanh, ta giết ngươi!"

Sở Nhan cắn răng bò dậy từ trên đất, nhào về phía người kia.

Phượng Cửu Khanh nhìn ông ta, sắc mặt không chút thay đổi.

Ống tay áo phẩy lên một cái, Sở Nhan đã bị một chưởng của người kia đánh ngã rạp ra trên đất, miệng hộc một ngụm máu tươi.

"Ta giết ngươi!" Không ngờ Sở Nhan lại nghiên răng nghiến lợi, hoàn toàn không để ý tới vết thương của mình mà liều mạng bò dậy, lần nữa xông về phía của người kia.

Với Phượng Cửu Khanh mà nói, Sở Nhan hiện tại kì thực yếu đến mức không đỡ nổi một đòn.

Cho nên, ông ta vốn không coi người kia ra gì cả.

Chỉ tùy tiện vung tay áo một cái, Sở Nhan đã lần nữa bị đánh ngã ra đất.

Lần này hộc máu quá nhiều, trong một lúc không thể bò dậy được.

Nhưng, Sở Nhan vẫn hung ác nhìn chằm chằm Phượng Cửu Khanh, nghiến răng mà khàn giọng nói: "Ta... Giết ngươi..."

"Nàng ấy ở đâu?" Phượng Cưu Khanh đi tới trước mặt người kia, nhấc chân lên đạp vào ngực của Sở Nhan.

Sở Nhan không có lực đối kháng, chỉ có thể trợn mắt gắt gao trừng ông ta.

"Ta đang hỏi ngươi, nàng ấy ở đâu?" Phượng Cửu Khanh nheo mắt lại.

Khuôn mặt điềm nhiên như cơn gió nhẹ thổi giữa ngày xuân, đôi con ngươi thâm thúy không lường được tâm trạng nhưng lại đang lộ ra một vẻ lạnh lùng ớn lạnh.

"Nếu không nói, ta giết ngươi!"

Chân kia dùng sức, Sở Nhan như thể cảm nhận được cả người mình đang bị một tảng đá ngàn cân đè lên, ép đến mức không thở nổi.

"Có nói hay không?" Giọng của Phượng Cửu Khanh không nặng, thậm chí có thể nói là có chút nhẹ nhàng.

Nhưng mà, sức lực dồn dưới chân nhất định sẽ khiến người khác kinh hãi.


512: Thảo Nào Ban Đầu Chủ Tử Lại Tin Yêu Ông


Nam nhân mặc áo trắng buông lỏng tay, Sở Nhan ngã nhào xuống đất một cái “phịch”.

Bên vách núi, gió rít từng cơn.

Trời vẫn còn chưa sáng, ánh trăng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt kinh ngạc của nam nhân áo trắng đang đứng trong gió.

“Phượng Cửu Khanh!” Sở Nhan hoàn toàn không thể ngờ được đêm nay người mang ông ta đi lại là ông ta!
“Phượng Cửu Khanh, ta sẽ giết ngươi!”
Sở Nhan nghiến răng, từ trên mặt đất đứng dậy, lao về phía Phượng Cửu Khanh.

Phượng Cửu Khanh nhìn ông ta, vẻ mặt không chút thay đổi.

Tay áo dài phất nhẹ một cái, Sở Nhan đã bị một chưởng của ông ta đánh văng ra đất, vừa mở miệng đã chảy ra một ngụm máu.

“Ta sẽ giết ngươi!” Không Sở Nhan lại nghiến răng, hoàn toàn không để ý tới vết thương của mình, cố hết sức đứng dậy, lại lao về phía ông ta.


Đối với Phượng Cửu Khanh mà nói, Sở Nhan hiện tại đơn giản yếu đuối đến mức không chịu được một đòn.

Vì vậy ông ta hoàn toàn không coi người đó ra gì cả.

Tùy tiện vươn tay ra một cái, Sở Nhan lại bị đánh văng xuống đất.

Lần này sau khi nôn ra máu, một hồi lâu vẫn không bò dậy nổi nữa.

Nhưng ông ta vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Cửu Khanh, nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói: “Ta! giết ngươi! ”
“Nàng ta đang ở đâu?” Phượng Cửu Khanh đi tới trước mặt ông ta, nâng chân lên, đặt chân lên ngực Sở Nhan.

Sở Nhan không có sức đánh trả, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn ông ta chằm chằm.

“Ta đang hỏi ngươi, nàng ấy ở đâu?” Phượng Cửu Khanh nheo mắt.

Khuôn mặt bình tĩnh như cơn gió êm dịu vào mùa xuân, nhưng đôi mắt sâu thẳm không nắm bắt được lại lộ ra khí lạnh đến thấu xương.

“Còn không nói nữa, ta sẽ giết ngươi!”
Dưới chân hơi dùng lực, Sở Nhan đã cảm thấy toàn thân như bị tảng đá cực lớn nặng ngàn tấn đè x uống, thậm chí còn thở không nổi.

“Nói hay không?” Giọng nói Phượng Cửu Khanh bình bình, thậm chí có thể nói là rất nhẹ nhàng.

Nhưng sức lực dưới chân tuyệt đối đáng sợ.

Sở Nhan mở miệng, máu tươi trượt xuống khóe môi ông ta.

Nhưng ông ta chỉ cắn răng, dùng ánh mắt cực kỳ thù hận, hung hăn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú hơn mười hai mươi năm qua cũng không có chút thay đổi nào của Phượng Cửu Khanh.

“Hóa ra ngươi cũng không biết.


Cuối cùng, hai chân của Phượng Cửu Khanh cũng thu lại.

Ông ta đi tới mép vách núi, ngẩng đầu nhìn màn đêm âm u, bóng lưng rõ ràng tao tao thoát tục, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng ấy vẫn còn sống, đúng không?”
Sở Nhan vẫn không nói, trên thực tế hơi thở trong lồ ng ngực vẫn chưa thuyên giảm, hoàn toàn không nói ra được.

Đôi mắt như đá Hắc Diệu của Phượng Cửu Khanh lúc này đã nhuốm một chút tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ông ta vẫn không cam lòng từ bỏ như vậy.

Ông ta nhìn về phương trời xa xăm, chìm trong kí ức.

Gió mạnh cuộn tóc ông ta lên, cảnh tượng đó, y phục tung bay, tràn ngập tiên khí.

Sở Nhan nhìn, trong lòng có chút nặng nề.

Chủ tử thích nhất là tuyệt sắc nam nhân, còn ông ta, quả nhiên mấy chục năm qua giống như một ngày, vẫn khuynh thành đến vậy.

Chẳng trách ban đầu, chủ tử lại tin yêu ông ta đến vậy.


Khi nhìn lại bản thân, Sở Nhan đột nhiên cảm thấy hổ thẹn hết sức.

Nhưng trong lòng ông ta lại nhanh chóng bùng lên ngọn lửa hận thù.

Ông ta! Đáng chết! Nếu ông ta vẫn còn hơi thở, ông ta chỉ mong sao mình có chém ông ta thành trăm vạn mảnh!
Khi Phong Tứ đến, người đang rơi ở nơi cách mép vực không xa.

Nhìn Sở Nhan ngã trên mặt đất, còn nôn cả máu, sau đó lại nhìn nam nhân áo trắng đứng ở vách núi, trong lòng Phong Tứ tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn bước nhanh tới.

“Ngươi không phải đối thủ của ta, tại sao lại muốn tự tìm đường chết?” Phượng Cửu Khanh thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.

Tay áo dài phất một cái, Phong Tứ chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi mạnh từ lòng bàn tay về phía mình, ép hắn ta đến mức không thể mở mắt ra nổi.

.


Bình Luận (0)
Comment