Sở Khuynh Ca giằng co trong phủ Tướng quân hơn một canh giờ.
Thật ra sau khi mũi tên trong cơ thể Tần Tướng quân được lấy ra, thân thể đã không có gì đáng ngại, thương thế đang từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng bây giờ ngoại trừ Cửu Công chúa, Lý thị lại không tin tưởng bất kỳ đại phu nào.
Cho nên, chỉ có Cửu Công chúa bằng lòng đi chữa trị cho phu quân của bà ấy, bà ấy mới yên tâm.
Về phần đại phu định cướp công lao của Cửu Công chúa kia, sau khi Tần Tướng quân tỉnh lại nói rõ ràng mọi chuyện, bây giờ người đó đã bị nhốt.
Trong phủ Tướng quân, mỗi người đều là người nóng tính.
Không muốn nhìn thấy nhất chính là loại người như vậy!
“Công chúa, tiện thiếp đã cho người thu dọn sương phòng xong, Công chúa, không bằng người hãy trở về phủ Tướng quân ở đi.
”
Sở Khuynh Ca thay thuốc cho Tần Tướng quân xong, khi đang định quay về phủ Tri phủ thì Lý thị đuổi theo.
Sở Khuynh Ca lại lắc đầu: “Ta đã bắt đầu quen phủ Tri phủ rồi.
”
“Công chúa, có phải vẫn đang giận tiện thiếp không?” Ngay lập tức, Lý thị lại muốn quỳ xuống với nàng.
Sở Khuynh Ca giơ tay chặn lại, lạnh lùng nói: “Ta có suy tính và lựa chọn của chính mình, liên quan gì đến ngươi?”
Chân dài bước lên xe ngựa Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn, hoàn toàn không cho Lý thị bất cứ cơ hội giữ lại nào.
Trở lại phòng ngủ trong Tri phủ, sau khi tắm xong đã sắp đến buổi trưa.
Khuynh Ca thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra từ phía sau tấm bình phong.
Không ngờ rằng, trong phòng lại có thêm một bóng người cao lớn.
Phong Ly Dạ đã tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái.
Sau khi rửa sạch vết máu và bụi bặm, thay một bộ trường bào đen huyền, toàn thân cao lớn mê người khó nói thành lời.
Sắc mặt Sở Khuynh Ca lại không tốt lắm, đóng quần áo trên người lại, ánh mắt nàng mang theo vài phần ý cười châm chọc.
“Nếu như ta đoán không nhầm, Ly Thế tử, ngươi cần phải nói xin lỗi ta nhỉ?”
Đáy mắt Phong Ly Dạ có một trận ác ý mơ hồ.
Có phải nữ nhân này không kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn thì sẽ chết không?
Nhưng phía sau ác ý lại có vài tia bối rối không thể nhận ra.
Hắn… quả thật đuối lý.
“Đại trượng phu có điều nên làm, có điều không nên làm…”
“Xin lỗi.
”
Hai chữ này khiến trong lòng Sở Khuynh Ca bị chấn động, tiếp theo định nói chuyện gì cũng quên sạch.
Vốn dĩ nàng còn muốn mỉa mai mấy câu.
Không ngờ rằng bảo hắn nói xin lỗi, hắn liền thật sự nói thẳng.
“Nói… xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát… còn cẩn nha môn công đường làm cái gì?”
Phong Ly Dạ không nói lời nào.
Nam nhân này, muốn nghe hắn nói nhiều hơn hai câu, về cơ bản là chuyện không thể nào.
Sở Khuynh Ca cũng vứt tâm trạng kích động mà bản thân vừa có đi, tạm thời kiềm chế lại.
“Được rồi, nếu đã thành khẩn xin lỗi, ta tạm thời miễn cưỡng chấp nhận.
”
Không chấp nhận thì có thể làm gì? Người này hoàn toàn không phải đối tượng nàng có thể làm càn.
Nàng cũng không có ý định làm càn với hắn.
“Nếu không có chuyện gì khác, mời Ly Thế tử…”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong giây lát, vậy mà bóng dáng kia lại đến trước mặt của mình.
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh, bất thình lình phòng bị theo quán tính, đánh một chưởng về phía hắn.
Nàng không định làm hắn bị thương, đây chỉ là bản năng tự cứu, thân thể hắn tới gần quá đột ngột!
Dưới chân bị mất thăng bằng, thân thể mảnh khảnh lắc lư về phía sau.
Thân hình cao lớn của Phong Ly Dạ cũng dựa gần tới theo.
Từ trên cao nhìn xuống, đè nàng ở trên bàn!.