Phong Ly Dạ thật sự muốn lật nàng lại, đánh thật mạnh vào mông nàng!
Trong mắt nàng, hắn là một người ham quyền thế như vậy sao?
“Thái độ gì vậy? Đùa một chút mà thôi!”
Nhưng biết hắn kháng cự lại như vậy, cô vẫn cảm thấy vui bất thường trong lòng.
Cũng là loại xúc động bất chợt không nói lên lời.
Không lâu trước đó, hai người bọn họ càng đấu tới ngươi chết ta sống…
Hoặc có thể hắn thật sự không muốn đấu với nàng, là nàng lúc đó bị cơn tức giận che mờ mắt.
Nhưng mà dù có nói thế nào, cả hai người đã đánh nhau cách đây không lâu.
Bây giờ, nàng lại nằm ngủ trong lòng hắn, thân mật như vậy!
Là thế sự vô thường, hay nên nói là vốn dĩ nên như vậy?
Dù sao lúc này đây nàng đã có chút mệt.
“Để ta xuống đi.
” Nàng muốn ngủ.
Ngủ trong lòng hắn thế này, cảm giác rất kỳ quái.
“Không thích tiếp xúc với ta?” Phong Ly Dạ cau mày.
Không phải bọn họ vốn dĩ phải như vậy sao?
“Không lẽ chàng không cảm thấy xấu hổ sao?” Nàng mở mắt nhìn hắn.
Tuy rằng ở trong tối, không được xem là nhìn thấy rõ.
Nhưng ánh mắt sáng như ngọn đuốc của hắn, lại in rõ trong đồng tử của nàng.
Tuy rằng giọng nói của Phong Ly Dạ vẫn còn khàn khàn vì khi nãy nhịp tim đập bất thường, nhưng lại cực kỳ kiên định.
“Ta ôm nương tử của mình, tại sao phải xấu hổ?”
“Chúng ta đã…”
“Đó chỉ là một mình nang cho là vậy.
” Đối với hắn mà nói hoà ly thư chỉ là một tờ giấy mà thôi, không có bất cứ tác dụng nào.
Chuyện hắn đã nhận định, không ai có thể thay đổi.
Sở Khuynh Ca không nói tiếp, nàng thật sự thấy buồn ngủ.
Một canh giờ sau còn có một trận đại chiến chờ bọn họ.
Cuối cùng nàng mơ hồ nhắm mắt lại, cũng mơ hồ nghe thấy một câu nói đó: Nàng chính là nương tử của ta.
Nam nhân không nói vế sau, nhưng nàng dường như có thể tượng tượng ra: Ta nói nàng là, nàng chính là.
Bá đạo như vậy!
Nhưng nàng của lúc này không còn có bất cứ tâm trạng nào tranh luận.
Nàng lật người trong lòng hắn, tìm một tư thế càng thoải mái hơn, bình ổn chìm vào giấc ngủ.
Thì ra trong lòng của hắn, lại có thể yên tâm như vậy…
…
Hơn một canh giờ trôi qua, đổi thành thời gian của thế kỷ hai mốt thì đã là ba giờ sáng.
Trời còn chưa sáng.
Tiếng chân bên ngoài đại lao khiến Sở Khuynh Ca thức tỉnh.
Nàng nhìn thấy ngọn nến bên ngoài đã được thắp sáng một lần nữa.
Dựa vào chút ánh sáng ít ỏi, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như hồ nước của thế tử gia, nhưng lại là khuôn mặt tuyệt sắc có một không hai.
Khuôn mặt đó bây giờ lại ở gần nàng đến vậy!
Chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Trên thực tế, không biết là từ lúc nào mà tay của nàng đã giơ lên, đầu ngón tay cách mặt hắn cũng chỉ là khoảng cách của đầu ngón tay mà thôi.
Nàng rất ít có cơ hội có thể an tĩnh như vậy mà thưởng thức dung mạo tuyệt sắc này.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận bản thân là kẻ mê trai, nhưng lại thật sự, thật sự thích nam nhân đẹp.
Hắn đẹp như sắc ngọc như vậy, gặp mà không độn tình, vậy thì người đó chắc chắn không phải nữ nhân.
Nàng là nữ nhân, một trăm phần trăm là nữ nhân.
Thật ra từ lúc xuyên việt, lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy khuôn mặt này của hắn, nàng đã đ ộng tình rồi.
Nàng cũng không phải là người chết!
Đối diện với khuôn mặt mà Nam Dương vừa gặp đã nhất kiến trung tình này, làm sao có thể không động lòng?
Ngón tay thon dài của nàng, chỉ cách mặt hắn có vài phân, một chút nữa là chạm tới rồi.
Thì lúc này tiếng bước chân bên ngoài lại gấp gáp đến gần.
Đúng lúc Phong Ly Dạ mở mắt.
Sở Khuynh Ca bị dọa đến hoảng loạn thu tay về, cơ thể xinh xắn của cô không biết có phải do bị tê không mà lại lùi vào lòng hắn.
Hành động này khiến cho đại nam nhân bên cạnh nhất thời chấn động trong lòng, một phát ôm chặt nàng lại.
“Cuối cùng cũng biết tìm kiếm sự bảo vệ của ta rồi?”.