Phụ thân trong tưởng tượng của nàng ta nhất định phải như rồng phong thái bất phàm trong nhân gian.
Cho dù không phải là người trong hoàng tộc thì cũng phải là người có địa vị quyền cao chức trọng.
Sở Vi Vân tràn đầy kỳ vọng.
Không ngờ nhắc tới phụ thân vẻ mặt của Nam Khánh lại đột nhiên trở nên rất khó coi.
“Người này… đã không còn trên đời nữa, từ giờ đừng nhắc đến nữa.”
Advertisement
Bà ta buông Sở Vi Vân ra rồi quay người đi vào trong sảnh.
Có lẽ bởi vì quá mệt nên bóng lưng trông rất mệt mỏi kiệt sức.
Sở Vi Vân rất thất vọng.
Không ngờ phụ thân mình lại không được lòng bệ hạ như vậy.
Advertisement
Sau này không thể nhắc đến nữa, tránh khiến bệ hạ nghĩ tới lại sẽ sẽ chán ghét mình.
Nhưng có một chuyện không thể không nhắc.
“Hoàng tổ mẫu, trong cung có một người nhận lệnh của thái hậu nước Sở cứ luôn đi theo bên cạnh Vân Nhi, không chỉ muốn giám sát mà còn luôn bắt nạt Vân Nhi.”
“Là ai?” Nam Khánh sa sầm mặt mũi quay đầu nhìn nàng ta.
Vậy mà lại dám động thổ trên đầu thái tuế, đúng là chán sống.
Vẻ mặt Sở Vi Vân lập tức trở nên vui mừng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
“Chính là cung nữ Linh Lung, người vẫn luôn đi theo Vân Nhi trong điện Dục Dương!”
Đêm đó, Hàn thượng cung đích thân dã người đến làm náo loạn ở Điện Dục Dương.
Nhưng không ngờ rằng cung nữ tên Linh Lung không biết đã nghe ngóng được tin tức từ đâu, đã bỏ chạy mất.
Từ đó không biết nàng ta đã chạy đến nơi nào, điều tra ba ngày nhưng tra không ra!
Người này như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất không có tăm tích gì.
Còn phía điện Vĩnh Hòa thì Sở Khuynh Ca thì đã hôn mê hai ngày hai đêm.
Vẻ mặt Nam Khánh ngày càng khó coi!
Đã trôi quá một ngày kể từ ngày định xuất chinh.
Phong Ly Dạ vì nữ nhân phát điên mà ngang nhiên kháng chỉ!
Nhưng Nam Khánh không làm gì được hắn.
Hắn bằng lòng giúp Sở Vi Vân xuất chinh đến biên giới Bắc Lan dẹp yên tộc Thương Lang vốn dĩ là vì Sở Khuynh Ca.
Bay giờ Sở Khuynh Ca hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, hắn không muốn đi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là thật khiến người ta tức giận!
“Gia, Hàn thượng cung lại đến rồi.”
Phong Tứ đứng ở sảnh ngoài khẽ nói.
Phong Ly Dạ chẳng hề để tâm, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm nữ tử trên giường.
Nàng đã hôn mê hai ngày hai đêm, bây giờ đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Quân y mà hắn ta đưa đến đều bó tay không thể làm gì, cuối cùng vẫn là Mộ Bạch châm cứu và canh chừng nàng.
Bây giờ Mộ Bạch cũng ở trong sảnh, hắn ta ngồi bên cạnh lật xem sách y cổ muốn tìm xem có cách nào tốt hơn không.
Quân y nói là tích tụ khó giải.
Nếu như Cửu công chúa không thể cởi nút thắt trong lòng thì có lẽ thực sự sẽ không tỉnh lại.
Sở Vi Vân là nữ nhi của Nam Tinh, nàng thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện này sao?
Tại sao lại làm tổn thương bản thân mình như vậy?
Mộ Bạch bị giọng nói của Phong Tứ làm tỉnh giấc, hắn ta rời mắt khỏi cuốn sách rồi cũng nhìn về phía Sở Khuynh Ca, người có khuôn mặt tái nhợt cách đó không xa.
Nàng ta có phải là nữ nhi của Nam Tinh hay không, ngươi thực sự canh cánh trong lòng đến vậy sao?
Rõ ràng kết quả này trong dự liệu của hắn nhưng lại bất ngờ.
Thời khắc này hắn ta không rõ rốt cuộc mình muốn gì nhất.
Có lẽ, chỉ là muốn nàng bình yên vô sự tỉnh lại…
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của lính canh tiến vào.
Vẻ mặt Phong Tứ căng thẳng, hắn ta nhỏ giọng nói: “Gia, lần này sợ là khó nói chuyện.”
Đôi môi mỏng của Phong Ly Dạ mím chặt, các đốt ngón tay siết chặt vang lên tiếng động.
Nếu như Khuynh Nhi không thể hồi phục thì trận chiến này còn liên quan gì đến hắn chứ?
Đang định ra ngoài đích thân đuổi người đi thì không ngờ vừa đứng dậy đã ghe thấy người trên giường khẽ gọi: “Mẫu thân…”