Làn gió phơi phới.
Trong đêm tối, một bóng người mảnh khảnh dừng lại, quay đầu nhìn nam nhân đi phía sau, sắc mặt nàng càng thêm khó coi.
“Rốt cuộc ngươi dẫn ta đi đâu? Cửu công chúa đâu? Bao giờ mới tới?”
Phong Tảo đã nói trước đó rằng sau khi rời khỏi Tấn Thành, cửa công chúa sẽ tụ họp với họ.
Nhưng rõ ràng bọn họ đã rời khỏi Tấn Thành ba ngày rồi, vì sao đến bây giờ vẫn chưa thấy Sở Khuynh Ca đâu?
Thấy Phong Tảo không nói gì suốt, Thất Xảo nheo mắt, trong lòng nổi lên nghi ngờ: “Ngươi gạt ta?”
Advertisement
Nàng lập tức đề phòng: “Ngươi dẫn ta rời Tấn Thành, đến tận đây rốt cuộc là muốn gì?”
“Là ý của cửu công chúa.”
“Ta không tin! Không thể nào có chuyện công chúa để ngươi đưa ta đi.” Cho dù phải đi, cũng phải là Lam Vũ đưa nàng đi.
Sao có thể là Phong Tảo được cơ chứ?
Advertisement
Phong Tảo không phải người giỏi nói dối, có thể gạt được Thất Xảo suốt ba ngày qua cũng là do Thất Xảo ngốc.
“À thì…”
“Nếu ngươi còn không nói thật, thì đừng trách ta không khách khí!” Thất Xảo đột nhiên xoay người, nhặt thứ gì đó dưới đất lên.
Nàng cầm cành cây, chĩa thẳng vào tim Phong Tảo.
Ra ngoài mà không cầm theo dao, thật đúng là là tắc trách!
“Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ta không phải cô nương trong lòng ngươi, có gạt ta cũng vô ích!”
“Muội tưởng ta dẫn muội đi là bởi…là bởi ta có những ham muốn quá đáng với muội ấy hả?”
Phong Tảo thấy tình huống hơi dở khóc dở cười.
Đúng là nàng ấy trông giống hệt Xảo Nhi, nhưng trong lòng hắn, chỉ có mỗi Xảo Nhi là nương tử.
Hơn nữa, bởi vì Thất Xảo quá giống Xảo Nhi, nên từ trong tiềm thức, hắn đã coi nàng như muội muội của Xảo Nhi.
Nói cách khác, nàng ấy là người thân của mình, là trách nhiệm của mình.
“Thất Xảo, tuy ta đưa đưa muội đi đi không phải ý của Cửu công chúa, nhưng…”
“Quả nhiên không phải ý của công chúa!” Sắc mặt Thất Xảo trầm xuống, nhánh cây hung hăng đâm về phía hắn.
Phong Tảo xoay người né tránh, nhưng lại không ngờ, Thất Xảo không thực sự muốn đánh hắn.
Đây chỉ là một động tác giả.
Sau khi thực hiện động tác giả, bóng dáng của nàng biến mất vào rừng trong nháy mắt.
Kỹ năng chạy trốn quả là vượt xa người thường.
Phong Tảo rất bất lực, và ngay lập tức đuổi theo hướng mà nàng ấy có thể rời đi.
Cuộc rượt đuổi này kéo dài gần hai canh giờ.
Cuối cùng, Thất Xảo kiệt sức và ngã gục trên một tảng đá lớn, chỉ còn hơi sức để thở.
Phong Tảo mặt không đổi sắc, từ dưới bóng cây đi ra.
“Đừng đuổi nữa, ta thật sự…thật sự chạy hết nổi rồi.”
Khoảnh khắc Thất Xảo nhìn thấy bóng dáng Phong Tảo, nàng gần như rơi vào tuyệt vọng.
Nàng yếu đến mức sắp chết vì tê liệt, nhưng sao hắn ta vẫn sừng sững như vậy?
Chẳng lẽ thể lực hắn vô hạn?
Phong Tảo bước đến gần nàng, Thất Xảo lập tức đề phòng, nhưng nàng không còn chút sức lực nào.
Giơ tay lên cũng cảm thấy vất vả.
Cuối cùng, nàng ngẩng đầu bất lực: “Muốn chém muốn giết tùy ngươi, đừng trêu chọc ta nữa!”
“Ta rảnh đến mức phải trêu chọc ngươi tận ba ngày ba đêm à? Ta ở cạnh Thế tử gia cũng bận lắm chứ đâu phải ăn no rửng mỡ.”
Lời nói của Phong Tảo khiến Thất Xảo, người đã nhắm mắt chờ chết, từ từ mở mắt ra.
Nhìn hắn, nàng chợt cảm thấy những gì hắn nói hình như cũng có lý.
Nàng chẳng có gì, không tiền cũng không thế, chẳng qua là cô nương thô lỗ đầu đường xó chợ.
Nếu thực sự muốn lừa nàng, không cần phải đợi ba ngày ba đêm.
Trên đường đi, có rất nhiều cơ hội để hành động.
“Vậy chính xác thì ngươi muốn làm gì?”
“Cứu ngươi.” Phong Tảo đưa tay ra, trong lòng bàn tay là hai trái cây sạch sẽ.
“Muội phá vỡ bí mật của Đại hoàng tử và Minh Nguyệt công chúa, Tấn Thành ta không thể chứa muội nữa, hiểu chưa?”
“Đây là chủ ý của ai?”
“Ý của ai cũng như nhau cả thôi. Dù sao cũng là vì bảo vệ an toàn cho muội”
“Nhưng ta phải trở về.” Thất Xảo dùng hết sức chống đỡ thân thể, nàng sốt ruột: “Ta muốn gặp Cửu công chúa, ta nghe được một bí mật từ Linh Lung, nhất định phải nói cho người biết!”