Lời này Phong Ly Dạ nói ra có chút ngông cuồng.
Có điều là người ta có vốn liếng để ngông cuồng.
“Được thôi, ta muốn.
”
Lời hứa hẹn của Thế tử gia độc nhất vô nhị, e rằng còn phải đáng giá hơn hứa hẹn của hoàng đế.
Không lấy thì phí phạm, ai không muốn chính là kẻ ngu.
“Nhưng mà bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra mình thiếu cái gì, chờ khi ta nghĩ ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.
”
Lông mày rậm của Phong Ly Dạ lại nhíu chặt vài phần, hiển nhiên không quá vui vẻ với câu trả lời này.
"
Sở Khuynh Ca lập tức nói: “Lẽ nào Ly Thế tử nợ người khác, liền nhất định phải lập tức ép buộc người khác đòi hỏi hồi đáp? Cái này chỉ sợ không phải là trả ân tình mà là hành vi cướp bóc.
”
“Cũng được, chờ ngươi nghĩ ra rồi nói với ta.
”
Đối thoại đến đó dường như tạm chấm dứt.
Kế tiếp, có phải hắn nên bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó rời đi không?
Nhưng hắn không nói gì, cũng không ra ngoài.
Không biết sao tim Sở Khuynh Ca đập hơi nhanh.
Nói cũng đã nói xong mà còn không đi, rốt cuộc là có ý gì?
Không biết trôi qua bao lâu, chân dài của nam nhân nhấc bước, hẳn là đi tới bên giường.
Nhưng ngay cả can đảm để ngẩng đầu lên, nàng cũng không có.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Nàng không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, hôm nay Ly Thế tử không có ý thù địch với nàng.
Nhưng mà, cả hai người đều có chút không giải thích được…
Cuối cùng, giày của Phong Ly Dạ dừng lại ở cạnh giường.
Hắn đứng ở bên cạnh mình!
Tim của Sở Khuynh Ca chợt đập nhanh hơn, rất vất vả ngón tay mới lấy lại một chút sức lực nhưng chỉ là tự mình níu vào chính mình, có phần luống cuống.
Bỗng dưng hắn khom người…
“Ngươi đừng làm bậy!” Sở Khuynh Ca không chịu nổi nữa, đột nhiên ngã xuống giữa giường lớn!
Nàng muốn tránh đi nhưng thật sự là không còn sức lực, cuối cùng biến thành trực tiếp ngã xuống.
Phong Ly Dạ rũ mắt, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống thân thể vừa ngã ra của nàng.
Sự lúng túng ban nãy đã tiêu tan một cách thần kỳ sau câu nói hoảng hốt của nàng.
Hắn hơi buồn cười: “Ngươi vừa bảo ta đừng làm bậy, lại vừa nằm thẳng xuống giường, đây là bảo ta đừng làm bậy hay là đang quyến rũ ta?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Khuôn mặt nhỏ của Sở Khuynh Ca đỏ bừng lên, nóng hừng hực.
Nàng giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thực sự không còn một chút sức lực nào.
“Ai muốn quyến rũ ngươi? Đừng tưởng ai cũng thích mình! Ngươi… Ngươi làm gì đấy? Đừng động vào ta!”
“Ngươi định cứ nằm như vậy nói chuyện với ta? Thoạt nhìn, có phần phóng đãng.
”
“Ở trong mắt ngươi, chẳng lẽ không phải ta vẫn luôn phóng đãng như thế sao?” Nàng hơi tức giận.
Khuôn mặt vừa rồi còn ửng hồng lập tức nhợt nhạt đi vài phần.
Ánh mắt Phong Ly Dạ hơi trầm xuống, biết câu nói đùa của mình đã động đến lòng tự ái của nàng.
Trước kia… vẫn luôn cảm thấy nàng phóng túng nhưng gần đây…
Ngay cả hắn cũng không hiểu bản thân đang nghĩ cái gì.
“Ta không có ý đó, ngươi nghĩ nhiều rồi.
” Hắn đưa tay ra, kéo nàng ngồi dậy.
Cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng khôi phục tư thế ngồi bình thường.
Lại nhìn hắn, tuy rằng gương mặt hắn luôn có chút lạnh nhưng lần này quả thực không có ý châm chọc.
Nàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Ban nãy có hơi tức giận.
”
Phong Ly Dạ không biết dỗ dành nữ nhân nhưng mà hắn có chút áy náy khó tả.
“Không có gì.
” Có vài lời hắn chỉ nói một lần, không nghe rõ thì quên đi.
Không hiểu sao Sở Khuynh Ca lại cảm thấy, lời này rất quan trọng.
Nàng đang định hỏi lại, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa tâm không cam tình không nguyện của Xảo Nhi: “Công chúa, Tần Tướng quân tới.
”.