Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 131

Edit + Beta: Đào Mai

Bên ngoài Chí Cao Đường mặt trời gần lặng chiếu lên hành lang, đình viện cùng cành liễu một mảnh vàng óng ánh.

Thấy nàng thật lâu không nói gì, La Thận Viễn nhíu mày nói:

- "...Muội không đồng ý?"

- "Không phải..." Nghi Ninh sợ hắn hiểu lầm, vội vàng lắc đầu.

La Thận Viễn cũng đã vươn tay, nhẹ nhàng đè lại bờ vai của nàng. Động tác này bất đồng với động tác của ca ca, phi thường khắc chế, nhưng có loại xa lạ khác phái. Hắn lại hỏi:

- "Chẳng lẽ muội nguyện ý gả cho Hạ Văn Thanh, một người như vậy?"

- "Không phải..."

Lần này Nghi Ninh nghe xong lại lắc đầu, La Thận Viễn đều đã nói như vậy, vậy nàng còn có cái gì để nói. Nàng cười cười nói:

- "Tam ca, liền ấn theo huynh nói mà làm đi…..muội nguyện ý..."

Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu lên người nàng có một tầng bạc quang, đôi mắt cũng tỏa sáng, như hổ phách.

La Thận Viễn nghe được nàng đồng ý, biểu cảm liền hạ xuống nói:

- "Vậy là tốt rồi... Huynh tự nhiên nói được thì làm được, muội không đồng ý tuyệt không miễn cưỡng."

Hắn nhìn nàng tiếp tục nói:

- "Được, huynh lập tức đi thương lượng với phụ thân muội chuyện đón dâu. Chuyện quá khẩn cấp, sợ là đợi không được muội cập kê."

Nghi Ninh gật đầu, hắn liền nâng tay sờ sờ đầu Nghi Ninh. Cảm giác này tựa hồ không giống với lúc trước. Nghi Ninh nhìn thấy hắn đi vào trong Chí Cao Đường, tim nàng đập mạnh dần dần bình tĩnh lại, có thế này mới thả lỏng xuống.

Rõ ràng mấy tháng trước vẫn là huynh trưởng, đột nhiên La Thận Viễn sẽ biến thành trượng phu của nàng. Hai người sẽ đồng giường cộng chẩm, nàng phải hầu hạ hắn khởi cư... Nàng thế nhưng cảm thấy người này có chút xa lạ.

La Thận Viễn cùng Ngụy Lăng thương nghị đến sắc trời hoàn toàn tối đen. Sau khi thương lượng đã không sai biệt lắm, La Thận Viễn lập tức ngồi cỗ kiệu trở về La gia chuẩn bị.

Ngụy Lăng kêu Nghi Ninh vào trong nhà chính, nhìn nữ nhi hồi lâu, mới nói với nàng:

- "Tam ca con quả nhiên là người hữu tâm —— tuy rằng tình huống khẩn cấp, nhưng nạp cát, nạp chinh… lễ tiết một cái cũng là không thiếu. Hắn đã nói qua cùng Từ Vị Từ đại nhân, thỉnh Từ đại nhân đến làm người làm chứng. Sính lễ cũng đều chuẩn bị tốt, lại sợ con ngại phủ đệ La gia quá xa phủ, đặc biệt đặt mua tòa nhà mới ở Phương Trọng kề bên Phủ Học Phố Nhỏ."

Nghi Ninh đang ngồi ở bên cạnh Ngụy Lăng ăn điểm tâm, nàng ngay cả cơm chiều đều chưa kịp ăn! Điểm tâm rất khô, bưng lên một ly trà uống cạn mới nuốt xuống.

Hắn thế nhưng đều lo lắng chu toàn! Còn thỉnh người làm chứng, Nghi Ninh cũng thực kinh ngạc hỏi:

- "Huynh ấy thỉnh Từ đại nhân sao?"

Làm nhân vật lãnh tụ phái thanh lưu, địa vị của Từ Vị ở triều đình là thực siêu nhiên, người ủng hộ ông không ít. Ngôi sao sáng như vậy, thế nào lại bị tam ca gọi tới làm mai mối?

- "Tính tình Từ đại nhân thập phần tốt, nghĩ đến cũng là thật tâm yêu thương tam ca người học sinh này, bằng không người khác nhờ ông ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng."

Ngụy Lăng nhìn nữ hài nhi lang thôn hổ yết, khóe miệng mang theo mỉm cười, trong lòng lại có một tia không thoải mái.

Tiểu nữ nhi của ông, mới mang trở về muốn sủng ái vài năm, nhưng lập tức liền của người khác.

Nàng còn nhỏ như vậy, còn chưa đến mười bốn tuổi, xương cốt còn thật sự thanh nộn bé bỏng. Nhưng La Thận Viễn đã hai mươi hai, là nam tử trưởng thành.

- "Tam ca con đã nói với phụ thân, tuy rằng là thành thân, nhưng vì tuổi của con còn nhỏ. Hắn nguyện ý trước dùng huynh muội chi lễ đối đãi con. Phụ thân cũng có ý này. Dù sao các con vốn chính là huynh muội, sợ các con còn không quen."

Ngụy Lăng còn nói:

- "Sau khi con gả cho hắn, nếu như hắn khi dễ con con liền trở về nói với phụ thân, biết không?"

Nghi Ninh xem bộ dáng phụ thân lo lắng trùng trùng, cũng cảm thấy có chút ấm áp, cười gật đầu.

Kiếp trước nàng xuất giá đều là do tổ mẫu xử lý, cái phụ thân kia của nàng bận việc thê thiếp tranh chấp đều bận đến bù đầu, thế nào còn rảnh quản nàng xuất giá thế nào. Chỉ kêu gã sai vặt cho nàng bốn trăm lượng bạc làm quà cưới, cho rằng như vậy là đã hết trách nhiệm.

Ngụy Lăng vẫn là cảm thấy lo lắng, nếu ở La gia còn có người khi dễ nàng thì sao? Ông làm thế nào có thể quản, lại quản không đến bên trong nhà người khác. May mắn gả là La Thận Viễn, người nào khác ông lại càng lo lắng.

- "Con nhất định phải mang theo hộ vệ làm của hồi môn, " Ngụy Lăng lại một lần nữa dặn dò nói, "…Thẩm Luyện những người đó về sau liền nghe con sai sử."

Phụ thân để cho nàng mang theo hộ vệ xuất giá, cảm tình không phải nói đùa nha! Nghi Ninh nói:

- "Ngài thật sự tính toán như vậy sao? Con mang theo Thẩm Luyện làm của hồi môn tính là chuyện gì xảy ra!"

Nghi Ninh cảm thấy những người này làm việc cũng không đoán trước được, kết quả cô nương nhà ai gả đi có hộ vệ làm của hồi môn? Nàng phải đi lập gia đình cũng không phải đi đánh giặc.

Ngụy Lăng cũng không để ý, sắc mặt nghiêm túc nói:

- "Anh quốc công ta gả nữ nhi, ai dám nói một câu không được?"

Nghi Ninh nghe xong dở khóc dở cười nói:

- "Được, được, đều nghe theo ngài."

Chờ buổi tối, Ngụy Lăng mang nàng đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân, ông nói với Ngụy lão phu nhân:

- "Ngài không cần sầu lo chuyện Nghi Ninh, lúc chạng vạng La Thận Viễn tới…..hắn cầu, xin cưới Nghi Ninh."

Ngụy lão phu nhân nghe xong thập phần khiếp sợ, bát súp cũng không uống, liên tục truy vấn kết quả là chuyện gì đã xảy ra.

Ngụy Lăng nói:

- "Nghĩ đến La Thận Viễn là thật tâm muốn giúp Nghi Ninh. Hắn nguyện ý hỗ trợ là không thể tốt hơn! Hắn tuổi còn trẻ chính là Công bộ thị lang, tiền đồ vô lượng. Cũng chính là cùng Nghi Ninh tình nghĩa thâm hậu, lại là huynh trưởng nàng, cho nên nguyện ý chiếu cố nàng."

Ngụy lão phu nhân thật lâu mới hoãn thần, nắm phật châu nói:

- "Chúng ta trước tiên đã không nghĩ tới hắn, nguyên là vì hắn là huynh trưởng của Nghi Ninh. Như vậy vừa thấy hắn thật là không thể tốt hơn!"

Hai người qua lại nói chuyện.

Đình ca nhi ở chỗ Ngụy lão phu nhân luyện chữ, tiểu nha đầu hầu hạ nó đổi giấy, nghe được bọn họ nói chuyện nó liền ngẩng đầu nhìn Nghi Ninh hỏi:

- "Tỷ tỷ, tỷ muốn xuất giá à?"

Mấy ngày gần đây Đình ca nhi luôn nghe được bọn họ thương lượng chuyện xuất giá, nó liền tự mình lặng lẽ hỏi đại a đầu bên người Tụng Cúc, cái gì là xuất giá. Tụng Cúc liền nói với nó:

- "Chính là tiểu thư sẽ thành nàng dâu nhà người khác."

Ngụy Đình vẫn không quá minh bạch hỏi:

- "Vậy tỷ tỷ còn ở với ta không?"

Tụng Cúc cười lắc đầu nói:

- "Tiểu thư sẽ ở cùng với cô gia, về sau có tiểu cháu ngoại trai của ngài, lại ôm trở về gặp ngài."

Đình ca nhi nghe xong liền không cao hứng.

Nghi Ninh ngồi vào bên cạnh nó nhìn nó viết chữ, sờ sờ đầu của nó nói:

- "Đình ca nhi hôm nay luyện chữ thế nào rồi?"

Đình ca nhi bỏ xuống bút lông bĩu môi, chạy tới ngồi trong lòng Ngụy lão phu nhân, ủy ủy khuất khuất không nói chuyện, cũng không để ý tới Nghi Ninh.

Nhũ mẫu của nó Đồng thị rất biết nó, nhìn liền cười nói:

- "Tiểu thế tử luyến tiếc ngài xuất giá đấy."

Ngụy lão phu nhân vuốt lưng tôn nhi ngoan, cười thở dài nói:

- "Đứa nhỏ này!"

Ngụy Đình lại thật sự mím môi không chịu nói chuyện, ai dỗ nó cũng không chịu. Nha đầu lấy bánh cua nướng nó thích cho nó, đều bị nó đẩy ra.

Nghi Ninh lắc đầu, Đình ca nhi mà nổi lên tì khí ai cũng khuyên không được, nàng thông suốt nó không được, thôi thì mặc kệ nó một lát đi.

Không bao lâu liền cũng không có ai chú ý tới nó, Ngụy lão phu nhân đang tính toán ngày Nghi Ninh thành thân sẽ mời những người nào tới, hoặc là vấn đề sẽ cho Nghi Ninh bao nhiêu của hồi môn làm quà cưới.

Tống ma ma bên cạnh dụng tâm thêm chút ý kiến nói:

- "Nô tì xem nên cho tiểu thư trọn bộ tơ vàng làm của hồi môn."

Hoặc là có bà tử nói:

- "Nên thỉnh Định Bắc hầu phu nhân đến làm người chúc phúc cho tiểu thư chúng ta mới được… bà có nhi nữ song toàn, vợ chồng hòa thuận."

Thình lình xảy ra hôn sự nhưng làm cho người ta cảm thấy vui sướng, trong Anh quốc công phủ đã đảo qua mây đen, đối với việc vui đã sắp sửa đến thực là chờ mong. 

*** *** *** *** ***

La Thận Viễn suốt đêm đi Phủ Học Phố Nhỏ, đem chuyện chính mình cầu cưới Nghi Ninh nói với La Thành Chương.

La Thành Chương đang được Quách di nương hầu hạ ăn bữa tối, nghe vậy mắc nghẹn thật lâu.

La Thận Viễn đã đi cầu hôn mới đến nói với ông, kỳ thật cũng chính là thông tri với ông một tiếng mà thôi. Vô luận chính mình có đồng ý hay không, đối với quyết định của hắn đều không có ảnh hưởng.

La Thận Viễn đậu trạng nguyên, lên chức Đại lý tự thiếu khanh rồi tới Công bộ thị lang. Công bộ thị lang là cái công việc béo bở thế nào! Phàm thổ mộc, thuỷ lợi, quân hỏa, quân dụng đồ vật, quặng mõ, vải dệt cùng với tiền đúc của cả quốc đều quy về công bộ.

Hắn vì La gia mở ra cửa hàng mặt tiền, để cho thanh danh La gia ở giữa kinh thành lan truyền rộng. Đồng thời hắn hiện tại chính là người có quyền nói chuyện nhất ở La gia, La Thành Chương đối với La Thận Viễn chỉ có thể là đề nghị cùng khuyên bảo. Nhưng nếu La Thận Viễn quyết định muốn làm cái gì, ông không có biện pháp can thiệp.

Nhưng ông vẫn nhịn không được nói:

- "Hoang đường! Ngươi cùng Nghi Ninh là lấy huynh muội tương xứng cùng nhau lớn lên, người khác không biết, ngươi chẳng lẽ còn không biết? Ngươi.....ngươi làm chuyện này làm cho ta còn mặt mũi gì đi gặp tổ tông La gia?"

- "Con cũng là nói với ngài một tiếng." La Thận Viễn căn bản bất vi sở động, "…Con đã thỉnh Từ đại nhân làm chứng, Từ đại nhân cũng đồng ý. Trong vòng nửa tháng sẽ thành thân, đến lúc đó ngài đến là được, những việc khác tự con sẽ xử lý."

La Thành Chương sắc mặt cứng ngắc, Quách di nương nhìn hai phụ tử giằng co như vậy, sợ tới mức nói cũng không dám nói. Mang theo Hiên ca nhi đã mười tuổi lui xuống.

- "Ngươi... Ngươi chớ không phải là ở thời điểm nàng còn là muội muội của ngươi, ngươi đã động tâm tư à?"

La Thành Chương từ miệng phun ra một câu,

- "Nàng từ nhỏ, ngươi liền đối đãi nàng không giống với…"

La Thận Viễn trầm mặc:

- "Phụ thân, con đã sớm biết Nghi Ninh không phải thân sinh muội muội của con. Năm đó tổ mẫu lúc sắp chết đã nói cho con biết."

La Thành Chương sắc mặt càng khó coi.

La Thận Viễn còn nói:

- "Con đã cùng mẫu thân nói qua chuyện này, bà thật sự cao hứng. Con cũng biết ngài nhất định phải đồng ý thôi. Lúc Tổ mẫu lâm chung, bắt buộc con nhất định phải che chở Nghi Ninh, bà nếu là biết con hôm nay muốn kết hôn với Nghi Ninh, dưới cửu tuyền nhất định cũng thực vui mừng, dù sao từ nay về sau con có thể luôn luôn che chở nàng."

Thời điểm La Thận Viễn nói lời này ngữ điệu thực thong thả.

La Thành Chương nhìn con ánh mắt phi thường xa lạ.

La Thận Viễn nói xong, cáo từ ly khai chỗ ở La Thành Chương.

Lúc đi đến bên ngoài, hắn nhìn bầu trời ban đêm tối om, thật lâu sau không nói gì. Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù hắn không biết Nghi Ninh không phải là thân sinh muội muội của hắn, nội tâm dục - vọng của hắn chỉ sợ cũng sẽ không giảm bớt mảy may. Nếu là thực như vậy, một ngày nào đó hắn có lẽ liền khống chế không được, sau đó làm ra sự tình thương tổn đến nàng, may mắn nàng không phải.

Hắn buộc nhanh áo choàng, được hộ vệ vây quanh trầm mặc đi về phía ngoài cửa. 

*** *** *** *** ***

Một đêm này mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, tạm không nói đến, Trình Lang là nghiêm túc chưa ngủ.

Trình Lang dựa vào bình phong đông pha chợp mắt một chút. Trên trường án đặt một ngọn đèn sắp tắt, trong thư phòng đột nhiên trở nên tối hắn cũng không để ý.

Trên tay hắn nắm sẵn quả ngọc ban chỉ, âm thanh ban chỉ đánh vào nhau ở trong đêm đen phá lệ rõ ràng. Hắn từ từ nhắm hai mắt, ánh lửa làm cho mặt hắn hiện ra sắc màu bạch ngọc. Bóng đêm vắng vẻ, ngẫu nhiên nghe được bên ngoài có người đi lại.

Cửa thư phòng bị cạch một tiếng mở ra, có người quỳ xuống ở trước mặt hắn nói:

- "Trình đại nhân."

- "Ừ." Hắn thản nhiên lên tiếng.

- "Tiểu nhân đã hỏi ra." Người đang quỳ nói, "…Liên Phủ cô nương nói, có người đưa nàng đến Tân Kiều Phố Nhỏ Tạ gia, một cô nương bộ dạng thập phần xinh đẹp gặp nàng, nói với nàng lời nói này. Bảo nàng hư cấu giả chuyện mang thai tìm đến ngài, hơn nữa dặn thời điểm nói cần phải có người khác ở đó, bằng không ngài khẳng định sẽ không thừa nhận... Đi Anh quốc công phủ, cũng là vị cô nương này nghĩ ra."

Trình Lang đột nhiên mở to mắt, hắn ngữ khí âm hàn:

- "Tạ Uẩn."

Người đang quỳ có chút nghi hoặc nói:

- "Tiểu nhân không quá minh bạch, ngài cùng Tạ nhị tiểu thư cũng chưa từng gặp qua, nàng ta vì sao lại làm như vậy?"

- "Còn có thể vì cái gì, nàng ta hẳn là đã biết tổ phụ nàng cố ý cho ta, cho nên muốn làm hỏng thanh danh của ta để không thể cưới nàng mà thôi."

Trình Lang thực hiểu biết Tạ Uẩn loại nữ tử này, hắn cười lạnh nói:

- "Trong lòng nàng ta đã có người, nàng có ý với tân nhậm Công bộ thị lang La đại nhân."

Hắn nói tới đây tức giận đến ho khan vài tiếng.

Tạ Uẩn nữ tử ngu xuẩn này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn kết hôn với nàng ta, cũng không có nhằm vào nàng ta, nhưng nàng ta đã làm rất tốt. Thế nhưng dùng Liên Phủ đến hại hắn, cùng chính mình muốn cái gì thất chi giao tí. Trình Lang thế nào sẽ không hận, hắn hận không thể uống máu ăn thịt nàng!

Rõ ràng không có hi vọng, nhưng Ngụy Lăng đã cho hắn hi vọng lớn nhất. Hắn thậm chí đã suy tưởng rất tốt, ngày sau cùng Nghi Ninh sống cùng nhau, mỗi sáng Nghi Ninh đều có thể ở trong lòng hắn tỉnh lại, đây là sự kiện tốt cỡ nào, hắn có thể hôn lên trán của nàng, dỗ nàng ngủ lại thêm một chút. Hắn sẽ đối đãi nàng nhất định là thực thành tâm thành ý, đều không giống với những nữ tử khác. Nhưng đã bị Tạ Uẩn đánh cho tan nát, lại là vì lý do hoang đường như vậy.

- "Nói đến La Thận Viễn La đại nhân..." Người nọ còn nói, “…Sau khi ngài đi La đại nhân liền vào Anh quốc công phủ, hồi lâu không có đi ra. Sau khi đi ra liền đi hướng Phủ Học Phố Nhỏ."

Trình Lang nghe đến đó, lại chuyển ngọc ban chỉ trong tay, trong lòng hắn ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt, hỏi:

- "Buổi tối khuya, hắn đi Phủ Học Phố Nhỏ à?"

Phủ Học Phố Nhỏ là chỗ làm việc của La Thành Chương chính là phụ thân của La Thận Viễn.

Trình Lang nhớ tới rất nhiều việc.

Thời điểm Nghi Ninh thiếu chút nữa bị Thẩm Ngọc cường - bạo, La Thận Viễn mang bộ dáng sốt ruột, cùng duy trì bình tĩnh ngày xưa hoàn toàn bất đồng. Ngày ấy thời điểm La Thận Viễn tìm đến nàng, mang sắc mặt âm trầm. Trình Lang nằm trở lại ghế bành, đột nhiên cảm thấy chính mình hình như là chui vào một cái bẫy, người sau lưng ẩn ẩn trồi lên.

Lại có người thông bẩm tiến vào, khom người nói:

- "Tứ thiếu gia, lão thái gia gọi ngài đi qua. Nói chuyện cô nương kia xử lý như thế nào... Cần ngài cho cái kết luận mới được."

- "Kết luận cái gì?"

Trình Lang hiện tại căn bản không nghĩ quản chuyện đứa nhỏ, hắn lạnh lùng thốt,

- "Liên Phủ ta sẽ suốt đêm tống xuất ra khỏi kinh thành, tìm một chỗ để an trí. Ngươi liền trực tiếp nói với lão thái gia, người này…..đừng nghĩ đến một đứa trẻ chưa từng xuất hiện qua, cũng không có người gặp qua."

Nếu biết sau lưng có âm mưu, hắn sẽ không buông tay đơn giản như vậy.

Liên Phủ tồn tại sẽ rất bó tay bó chân, hắn cũng sẽ không để cho Liên Phủ gây trở ngại đến hắn.

Tạ Uẩn cái nữ tử này, hắn sớm hay muộn cũng sẽ thanh toán.

************

......

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment