Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 136

Edit + Beta: Đào Mai

Động tĩnh bên này rốt cục đã kinh động đến tiền viện, hộ vệ phủ Anh quốc công lập tức liền bắt đầu hoạt động.

Ngụy Lăng đứng ở bên ngoài phòng khách thấp giọng hỏi:

- "Nội viện làm sao vậy?"

- "Còn không biết... Giống như là có chết người. Nhưng không biết kết quả tặc nhân ở đâu..."

Hôm nay trong phủ có hôn sự, lễ vật đưa vào nội viện, gà vịt cá thịt vốn liền nhiều, thừa dịp loạn rất có khả năng để cho người trà trộn vào. Hơn nữa phòng thủ ở hậu viện không bằng tiền viện...

Ngụy Lăng sắc mặt tương đương khó coi, làm sao lúc này xảy ra sự cố! Ai lại to gan lớn mật, cho là Anh quốc công Ngụy Lăng ông là bất tài sao.

Ngụy Lăng lạnh lùng nói:

- "Lập tức lấy kim bài của ta, đi thần cơ doanh mang binh đến."

La Thận Viễn đang bị mọi người vây lấy, sau khi có người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, hắn lập tức ngừng xã giao, đi tới hướng Anh quốc công. Vui mừng đột nhiên đã bị người vội vàng đánh gãy, trên mặt hắn hoàn toàn không còn tươi cười, cát phục đỏ thẫm trên người càng làm cho hắn càng thêm cao lớn.

Hắn đi đến bên Ngụy Lăng nói:

- "Nhạc phụ đại nhân trước không vội. Nghi Ninh các nàng vẫn còn ở bên trong viện? Thủ vệ như thế nào?"

Ngụy Lăng thở hắt ra nói:

- "Nàng ở bên trong viện, nội viện có ba đội hộ vệ tuần tra."

Nhưng nội viện là chỗ ở của nữ quyến, hộ vệ cũng không thể tới gần, chỉ ở bên ngoài tuần tra thôi.

- "Không thể lập tức phái người đi vào."

La Thận Viễn nói,

- "…Cho dù thủ vệ lơi lỏng, có thể trà trộn vào cũng không phải thổ phỉ bình thường. Bọn họ đã liều mạng, có thể trên người còn có nhiều án mạng, bức bọn họ đến đường cùng cái gì đều có thể làm."

Thời điểm La Thận Viễn ở Đại Lý tự đã biết rõ những người này, sau khi giết vài người cũng liền không cần giết hay không.

Con rể bình thường vô thanh vô tức, nhưng một khi khởi tâm nhãn lên, vài người như Ngụy Lăng đều so không bằng một La Thận Viễn.

Ngụy Lăng tự nhiên là tin hắn, hỏi:

- "Vậy nên làm thế nào cho phải? Không bằng để ta mang binh bao vây Anh quốc công phủ?"

La Thận Viễn lắc đầu không chịu, đột nhiên nói:

- "Việc này rất cổ quái, vì tiền tài không đến mức vứt bỏ tánh mạng. Trong phủ của ngài liệu có cái gì cơ mật không? Quan hệ đến sinh tử của vị đại nhân nào đó?"

Nếu không lại làm sao có thể vụng trộm tiến vào nội viện.

Ngụy Lăng lắc đầu tỏ vẻ không có, đột nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì, nhướng mày nói:

- "Ngươi nói như vậy, Lục Gia Học mới từ Sơn Tây trở về... Còn tặng Nghi Ninh mấy rương quà lễ cưới. Ta cảm thấy hắn có chút cổ quái. Có phải những người này là vì hắn mà đến hay không?"

- "Hắn đến đã bao lâu?"

- "Đã có nửa canh giờ."

La Thận Viễn nghe xong sắc mặt không tốt lắm:

- "Ta phái người đi Ngũ thành binh mã tư, nhưng chỉ sợ không kịp rồi. Nhạc phụ đại nhân, hộ vệ của ngài có thể cho ta mượn dùng một chút không?"

Ngụy Lăng vội vàng kêu Trầm Việt tới, ông cũng đuổi theo con rể.

La Thận Viễn liền trầm mặt đi về hướng nội viện, trên người còn mặc cát phục hỉ bào.

Người bên ngoài nhìn thấy chú rể đi ra, còn có Anh quốc công đi theo phía sau, cảm thấy có chút kỳ quái.

Bên trong bị vật ngăn chặn, xuyên qua cửa Thuỳ Hoa liền bị phá mở ra, một đám người nhất thời dũng mãnh đi vào. La Thận Viễn chấp tay sau lưng đi vào nói:

- "Hiện tại liền truy xét đi, chỉ cần thấy bất cứ người nào, lập tức liền bắt lại."

Hộ vệ nhất thời tản ra mọi nơi, trong phủ một mảnh ồn ào, đều không rõ đây là như thế nào?

Ngụy Lăng nhíu nhíu mày, không phải mới vừa còn nói không thể đả thảo kinh xà, thế nào bây giờ động tĩnh huyên náo lại lớn như thế:

- "Thận Viễn, ngươi lại làm cái gì? Nếu là náo loạn lên..."

(Chú thích: Đả thảo kinh xà ý là đập cỏ rắn sợ, giống như rút dây động rừng, kế 13 trong 36 kế)

- "Bọn họ là có mục đích mà đến, không phải vì phủ Anh quốc công, cho nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

La Thận Viễn liếc nhìn nhạc phụ một cái, dù sao không phải mỗi người võ tướng đều giống Lục Gia Học quỷ kế đa đoan như vậy.

- "Nhưng nếu không tìm ra bọn họ, lập tức thật sự sẽ xảy ra chuyện."

Lục xét chỉ trong chốc lát, Ngụy Lăng phái người đi gọi Thần cơ doanh liền đã tới.

Ông quản lý Thần cơ doanh, người đến đều là tinh nhuệ, mang theo binh khí cùng thống pháo, đoàn đoàn vây quanh mặt ngoài phủ Anh quốc công, khí thế ngất trời.

Bên này Ngụy Lăng chỉ huy một đội Thần cơ doanh đi đến nội viện vây quanh mấy người Lão phu nhân trước an trí ở ngoại viện, khách khứa đều không biết phát sinh cái gì, nhất thời có chút hoảng loạn. Cũng may đến là Thần cơ doanh, bằng không xem tư thế đó, còn cho rằng phủ Anh quốc công bị xét nhà.

La Thận Viễn cùng Ngụy Lăng vừa muốn đi hướng phòng chính. Liền có người vội vàng đi tới, mồ hôi đầy đầu, ở trước mặt Ngụy Lăng cùng La Thận Viễn hành lễ.

- "Quốc công gia, cô gia, nơi đặt đồ cưới của tiểu thư đang đánh nhau. Quà cưới Đô đốc đại nhân đưa cho tiểu thư có vấn đề... Ngài mau đi xem một chút đi!"

*** *** *** *** ***

Những người đó còn đang đấu nhau, nhưng lập tức liền có nhiều người hơn gia nhập vào đó. Đám người kia nhất thời liền bị vây lại.

Nghi Ninh nhìn thoáng qua thùng kia, hỏi:

- "Bên trong là thi thể à?"

Lục Gia Học lắc lắc đầu. Hắn nói:

- "Thi thể không đúng, phải nói là đầu người."

Nghi Ninh muốn hỏi là đầu của ai, ngươi cư nhiên đặt ở trong lễ quà cưới của ta, là muốn ta nâng tới La gia sao?

Nghĩ nghĩ vẫn là đừng hỏi. Lục Gia Học cùng nàng cũng không thân thiết, biết nhiều quá cũng không tốt!.

Lục Gia Học mang theo Nghi Ninh đi phòng chính ngồi xuống, hắn không nói chuyện mà uống trà, cũng không để ý tới Nghi Ninh, bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao. Có một hắc y nhân đi vào nói:

- "...Bắt được sáu người, vài người khác thấy tình thế không ổn, thừa dịp hỗn loạn đã chạy trốn."

- "Truy đi."

Lục Gia Học nói, người nọ lại đi ra ngoài.

Nghi Ninh không có trà uống, vừa rồi ở bên ngoài phơi nắng, miệng có chút khô. Nhưng bên ngoài hiện tại có chút loạn, nàng cảm thấy vẫn là ở bên cạnh Lục Gia Học là an toàn nhất, không nên chạy loạn.

Nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nghĩ rằng không biết Ngụy Lăng có biết chuyện xảy ra ở hậu viện không, câu được câu không lo lắng.

Trận ngoài ý muốn này đích xác đã làm giáng đoạn việc hôn nhân của nàng, bằng không lúc này đã xuất giá.

Lục Gia Học nhìn nhìn nàng, cũng không biết nàng chạy loạn cái gì, người đều đã sắp thành thân. Nếu không là hắn thuận tay cứu nàng, lúc này thật đúng là quỷ dưới đao rồi.

Hắn vốn muốn cho Trình Lang cưới Ngụy Nghi Ninh, kết quả cư nhiên thành La Thận Viễn.

Trong phòng giăng đèn kết hoa, lụa đỏ thẫm giăng dưới mái hiên. Cái thiếu nữ một thân cát phục đỏ thẫm trầm mặc nhìn ánh mặt trời bên ngoài tấm bình phong, mặt trời đã ngã về tây mang theo quất sắc thản nhiên, chiếu lên vòng vàng trên cổ tay nàng. Đẹp đẽ quý giá mà lại trang trọng, chỉ có búi tóc tân nương tử là không thích hợp với nàng, càng làm cho vẻ mặt nàng thanh thanh nộn nộn.

Thành thân náo nhiệt như vậy, làm cho hắn nhớ tới thời điểm thành thân của hắn năm đó.

Lục Gia Học cả đời này chỉ thành thân qua một lần.

Kỳ thật không có tổ chức lớn như vậy, cái thời điểm kia hắn chính là một thứ tử không xuất chúng, đỉnh đầu không dư dả. Có thể đặt mua đều đặt mua, nhưng thời điểm hắn cưới nàng vào cửa, cũng rất vui thích cùng cao hứng, nàng khẳng định là không biết.

Lúc khăn voan được vén lên nàng ngẩng đầu đánh giá hắn, hắn liền dào dạt không được mỉm cười.

Hắn hiện tại quyền cao chức trọng, có được hết thảy này nọ, tài phú, quyền thế, địa vị, có thể cho nàng nhận hết cả đông tây.

Nhưng người kia cũng đã mất.

Lục Gia Học nặng nề nhắm mắt lại, ánh mặt trời bên ngoài dần dần đi xuống.

Nghi Ninh cảm thấy loại không khí này thật sự rất quỷ dị, cũng không có nói chuyện, sắc trời dần dần tối lại, sắp chậm trễ canh giờ.

Nàng đi hướng ra ngoài, nghĩ đến bên ngoài kêu gã sai vặt đi xem, lại nghe được sau lưng người kia đột nhiên mở miệng nói:

- "Nàng cũng gọi Nghi Ninh."

Tâm nàng nhất thời nhảy dựng, phản ứng thế nào đều đã quên. Tay nắm lấy khung cửa dần dần trở nên trắng, móng tay bấm vào sinh đau.

Cái loại cảm xúc nói không rõ kết quả là phẫn nộ hay là bi ai càng không ngừng bốc lên.

Lục Gia Học trải qua nhiều nhân sinh cùng chiến tranh, cùng sóng to gió lớn như vậy, nay hắn đứng ở đỉnh đầu quyền lực tùy ý quyết định sinh tử người khác, cư nhiên còn nhớ rõ ở trong hầu phủ năm đó, thời điểm hắn là một thứ tử bình thường cưới thê tử.

Vì sao lại đột nhiên nhắc tới?

Nghi Ninh tận lực làm cho ngữ khí chính mình phi thường bình thản:

- "Nghĩa phụ đang nói cái gì, con không quá minh bạch."

Lục Gia Học chính là đột nhiên muốn nói mà thôi, có lẽ thật là chiều tà quá mức vắng vẻ, trí nhớ lại càng rõ ràng. Vất vả hao hết tâm trí có được người vạn vạn yêu thương liền như vậy không còn. Cảm xúc từng phẫn nộ cùng tuyệt vọng, hận không thể hủy diệt hết thảy, hiện tại cũng bất quá là trong chạng vạng ánh chiều tà một câu đơn giản mà bình thản trần thuật.

- "Ngươi không cần minh bạch."

Hắn bình thản nói,

- "…Hiện tại đã không sai biệt lắm, đi kêu phụ thân ngươi vào đi."

Nghi Ninh nhìn trời chạng vạng, nàng quay đầu nhìn hắn.

Nồng liệt kim quang, bóng đen trong phòng gom lại bên sườn mặt hắn, cái người từng tươi cười đầy mặt hiện nay vẻ mặt lại ác liệt lạnh lùng.

- "Được." Nghi Ninh đáp, sau đó nàng liền bước ra cửa phòng.

Nàng chuẩn bị gọi gã sai vặt đi thỉnh phụ thân tới, nhưng nàng lại dựa vào cột hành lang, tĩnh lặng thật lâu.

Thẳng đến có thanh âm nhàn nhạt kêu nàng:

- "Nghi Ninh."

Nghi Ninh quay đầu lại, nhìn thấy La Thận Viễn mặc cát phục đỏ thẫm từ trên hành lang gấp khúc đi tới, hắn bước đi rất lớn, thân ảnh cao lớn hiện ra trong ánh chiều tà, đi theo phía sau hắn là người của Thần cơ doanh.

Nghi Ninh trong nháy mắt có chút hoảng hốt, thân ảnh người này cùng một người tươi cười đầy mặt khác trùng lắp. Nhưng hắn không cười, cát phục thậm chí có vài phần ý vị nghiêm túc đầy sát khí.

Hắn chấp tay sau lưng đi đến trước mặt Nghi Ninh, sau đó nắm lấy tay nàng, đánh giá nàng không có bị gì, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra nói:

- "Huynh gọi người đưa muội trở lại Đông viện đi. Muội nghỉ ngơi một chút sẽ lên kiệu hoa, không để trể giờ lành."

Nghi Ninh còn quan tâm tặc nhân vừa rồi, nói:

- "Tam ca, những người đó bắt được hết không?"

- "Bắt được, còn đang thẩm vấn." La Thận Viễn nói, "…Mau trở về thôi. Trước khi thành thân, muội không được gặp huynh."

- "Lục đô đốc đưa tới đồ cưới, bên trong…..là đầu người."

Nghi Ninh trước khi đi nói với La Thận Viễn,

- "…Muội đoán hắn ít nhất đã giết Phó chỉ huy sử, nếu không sẽ không đem đầu người trở về. Tam ca phải nói với phụ thân một tiếng."

- "Huynh đều đã biết."

Hắn sờ sờ đầu Nghi Ninh, thanh âm nhu hòa một chút,

- "…Muội là tân nương tử, đang xuất giá. Việc này có người đi quản, mau trở về đi thôi."

Nghi Ninh nghe được đột nhiên cái mũi lên men. Có thế này mới đi theo người của Thần cơ doanh đi về Đông viện.

Ngụy lão phu nhân đợi người thấy nàng vô sự mới yên lòng.

Thấy trang điểm của Nghi Ninh có chút phai nhạt, lại bận rộn gọi người trang điểm lại cho nàng. Có thế này mới mang trọn vẹn đồ trang sức, được toàn phúc phu nhân Định Bắc hầu cài trâm vàng cho nàng, chính thức tiến hành hôn lễ.

Trong phủ lại khua chiêng gõ trống một lần nữa náo nhiệt lên, khách khứa đến chúc mừng chỉ biết là đã xảy ra một chút sự cố, kết quả lại không biết là cái gì?

Ngụy Lăng mang theo người của Thần cơ doanh vây bắt những người đó lại, đều trói ném vào trong sài phòng.

Lúc này cũng không có thời gian đến hỏi Lục Gia Học kết quả hắn đã giết ai, những người này kết quả là tới làm gì?

Dù sao đã đến giờ lành, Ngụy Lăng đứng ở tiền thính, chờ toàn phúc phu nhân và bà mai đỡ nữ nhi đi tới từ biệt ông.

Nghi Ninh quỳ xuống dập đầu với ông và ngoại tổ mẫu, thấy mọi người đều nhìn nàng, nàng hé miệng cười cười.

Vừa rồi coi như cái gì cũng đều không có phát sinh qua, còn phải khởi hành đi Phủ học Phố nhỏ, nếu không sẽ không kịp bái đường.

Ánh mắt Ngụy Lăng chớp động, tiến lên một bước nâng nữ nhi dậy, nhưng lại không biết phải nói cái gì mới tốt. Vẫn là Ngụy lão phu nhân nắm lấy tay Nghi Ninh, cười tủm tỉm nói một ít lời cát tường, rồi kêu Trình Lang tới cõng nàng lên kiệu hoa.

Cuối cùng Nghi Ninh quay đầu nhìn, Ngụy Lăng, Ngụy lão phu nhân đều đang nhìn nàng. Ngay cả Triệu Minh Châu cũng đứng ở bên cạnh tổ mẫu mỉm cười với nàng.

Đình ca nhi bị Đồng ma ma nắm, ánh mắt nhìn nàng rất tha thiết lại đáng thương hề hề.

Nó không có mẫu thân không có huynh trưởng, từ nhỏ liền thật sự cô độc. Triệu Minh Châu cũng không phải thân tỷ tỷ của nó, Nghi Ninh chiếu cố nó một năm, thật vất vả có chút không muốn xa rời, hiện tại nàng lại xuất giá.

Sau khi nàng gả ra ngoài còn có thể trở về, nhưng cũng đã là nàng dâu nhà người khác.

Nghi Ninh sờ sờ đầu Đình ca nhi, nó ngưỡng cao đầu không nói chuyện.

Toàn phúc phu nhân trùm khăn voan lên cho nàng.

Nghi Ninh cái gì cũng đều nhìn không thấy. Theo màu đỏ chớp lên, nàng cảm giác được chính mình ở trên một mảnh lưng kiên cố, hắn vững vàng cõng nàng đi tới.

Kiệu phu áp kiệu, Nghi Ninh ôm bảo bình ngồi vào trong kiệu hoa. Cái người đưa nàng vào kiệu đột nhiên nhẹ nhàng nắm tay nàng, sau đó buông ra. Sau đó cỗ kiệu được nâng lên.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng ngồi thẳng.

Nghi Ninh nhớ được từ Ngọc tỉnh Phố nhỏ đến Phủ học Phố nhỏ phải đi qua ba con đường, có một con đường có quán canh thịt dê thực nổi danh, ngửi mùi liền biết đến chỗ nào rồi.

Nửa canh giờ đi đường không tính là lâu, có thể là bởi vì tâm tình không yên, lại cảm thấy rất lâu. Trên cỗ kiệu có treo ngọn đèn lưu ly sừng dê, ánh sáng từ đó chiếu vào một mảnh màu đỏ âm trầm.

Thật lâu sau nàng mới nghe được âm thanh ồn ào, cảm xúc bên kia là ly biệt, bên này là thật náo nhiệt. Ngay cả âm thanh kèn xona đều là khoan khoái hơn, rất nhiều người, còn có âm thanh tiểu hài tử cười đùa, âm thanh pháo nổ.

Nàng được người đỡ, nghe được Toàn Phúc phu nhân chỉ huy nàng bước qua yên ngựa, bước qua chậu than. Hoặc là nhắc nhở nàng cẩn thận ngưỡng cửa.

Trạch viện Phủ học Phố nhỏ nàng còn chưa có tới.

Nghi Ninh sải bước đi tới chính đường, phía dưới khăn voan cái gì cũng đều nhìn không thấy. Chỉ nghe tiếng người xướng lễ, nàng theo lời người xướng lễ đối bái, thời điểm đứng dậy không cẩn thận lung lay một chút, hắn lập tức liền vươn tay đở nàng, nàng chính mình liền đứng vững vàng. Người nọ dừng một chút, liền rụt tay trở về.

Nghi Ninh bị vây quanh đưa vào động phòng, trong phòng hẳn là vô cùng náo nhiệt đều là người. Nàng nghe được toàn phúc phu nhân Định Bắc hầu phu nhân cười tủm tỉm nói:

- "Chú rể phải vén khăn voan."

Có mấy phu nhân ồn ào:

- "Vén khăn voan đi, xem tân nương có đẹp không!"

Đã sớm gặp qua, có cái gì không biết, Nghi Ninh thầm nghĩ. Nhưng lúc này lại co quắp lại, nàng rõ ràng nghe được bên ngoài tĩnh lặng một chút, sau đó đòn cân hỉ xứng tiến tới, khăn voan đã bị đẩy ra.

Nàng mạnh mẽ liền nhìn thấy hắn, người khác đều là vẻ mặt tươi cười. Khóe miệng hắn hơi hơi mím liền tính là cười qua, nhưng nhìn chằm chằm nàng không rời.

- "Tân nương tử rất đẹp đấy!"

Vài phu nhân che miệng cười nói. Nửa câu sau liền chưa nói, chính là còn nhỏ chút, chỉ sợ còn không có cập kê đâu.

Tân nhậm Công bộ thị lang này cưới tiểu thư nhỏ tuổi như vậy, sẽ phải ăn khổ.

Nghi Ninh mới nhìn thấy người chung quanh, Lâm Hải Như đứng ở bên cạnh Toàn Phúc phu nhân, còn có La Nghi Tú cùng La Nghi Ngọc đã lâu không có gặp, hai người đều là trang điểm phụ nhân.

Đại bá mẫu Trần thị đứng ở bên cạnh La Nghi Tú, còn có hai phụ nhân trẻ tuổi mặt xinh đẹp Nghi Ninh chưa thấy qua, hẳn là thê tử của La Hoài Viễn cùng La Sơn Viễn. Các phu nhân khác nàng càng không biết.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc thành thân, La Thận Viễn chậm rãi đi đến đứng bên cạnh nàng.

Từ Toàn Phúc phu nhân xướng những lời chúc vui mừng, trên giường nhất thời tràn đầy long nhãn hột sen cùng những quả vỏ cứng ít nước, còn có một đồng tiền rơi xuống trên vạt áo Nghi Ninh. Còn có một phu nhân nói:

- "Tân nương tử ngày sau phải xen vào tiền trong nhà nha!"

Đây là cái tập tục gì? Nghi Ninh có chút há hốc mồm, nhìn về phía La Thận Viễn, hắn liền mỉm cười gật đầu nói:

- "Nàng muốn quản liền quản đi."

Tuy rằng hắn đối với thủ đoạn quản tiền của Nghi Ninh có chút hoài nghi, nàng hồi nhỏ ngay cả đồ cưới của chính mình đều lười quản.

Rất nhanh có đồng tử bưng rượu hợp cẩn đi tới. Nghi Ninh đã bị một phu nhân mặc thông vàng khắp cả người kéo tay áo.

Nàng nhìn thấy tam ca từ trên bàn được sơn đỏ thẫm bưng rượu lên, đi về hướng nàng.

Nghi Ninh đến lúc này mới phản ứng lại, nàng cùng với La Thận Viễn phải cùng nhau uống rượu hợp cẩn...

Nàng nâng ly rượu ở trong tay, khoác qua cánh tay hắn, cảm giác được cánh tay của hắn thô hơn so với chính mình rất nhiều.

Nghi Ninh nhìn thấy hắn ngửa đầu liền uống sạch, mặt không đổi sắc. Nàng không biết uống rượu, nhấp một ngụm nhỏ liền bị sặc, cảm thấy nóng rang từ yết hầu cho đến trong bụng, sau đó mặt đỏ bừng ho khan.

Vài vị phu nhân cười đi đến giúp nàng vỗ lưng, còn đưa cho nàng một cốc nước, làm La Thận Viễn cũng là mãn nguyện.

Định Bắc hầu phu nhân theo sau mỉm cười nói:

- "Mỹ lộc thiên tứ hạ người mới, đêm này nhất túy nhất mất hồn. Vợ chồng ân ái đồng bạch thủ, hoà thuận vui vẻ mỹ mãn cộng thần hôn."

Nghi Ninh yên lặng suy nghĩ về câu vè này, trong ly của nàng vẫn còn một ít rượu.

- "Cái này là phải uống hết." Toàn Phúc phu nhân nhà trai cười tủm tỉm nói.

Nghi Ninh nghe xong đang muốn nâng chén, lại nhất thời không chú ý, bị hắn từ trong tay nàng cầm đi.

Tửu lượng hắn rất tốt, uống bao nhiêu cũng là mặt không đổi sắc, một ngụm liền hết.

- "Xong rồi, nàng không cần uống."

La Thận Viễn nâng ly đặt trở lại trên bàn.

Nàng thấp giọng nói một câu cám ơn. Sau đó náo động phòng liền kết thúc, nhóm thái thái phu nhân đều lui ra ngoài.

La Thận Viễn tạm dừng một lát, nhẹ giọng nói với nàng:

- "Huynh lập tức trở về."

Nghi Ninh gật đầu cười cười:

- "Tam ca đi đi."

Nàng ngồi trở lại trên giường, nhìn tấm bình phong bị hắn khép lại, không còn thấy thân ảnh cao lớn, chỉ còn lại có một mình nàng.

Trong phòng yên lặng, nến đỏ long phượng vẫn còn đang cháy. Chăn gấm đỏ thẫm, thêu là uyên ương hí thủy, màn rơi trên mặt đất, dùng là hoa văn đại hồng đề. Vật dụng trong phòng là gỗ lim khảm ngà voi mới rất trang trọng, trên đài còn có chữ song hỉ.

Nghi Ninh nhìn cát phục đỏ thẫm trên người, lại nghĩ đến cánh tay rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy mỗi một khắc chờ đợi đều thực không yên.

Nàng căn bản không biết làm sao đối mặt hắn trong đêm tân hôn đây...

************

......

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment