Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 142

Edit + Beta: Đào Mai

Sau thời điểm lại mặt Nghi Ninh luôn nghĩ đến chuyện Anh quốc công phủ cùng Đình ca nhi, ngồi ở trong xe ngựa không yên lòng.

La Thận Viễn thấy nàng liên tiếp vài lần cầm xác hạt thông trong đĩa nhỏ trên bàn con, lại không lấy trái cây trong đĩa nhỏ. Thở dài, thế nào chút tật xấu này luôn luôn không đổi.

Hắn lấy đi đĩa nhỏ của nàng, tự tay lột nhân quả hạt thông hỏi:

- "Thất thần cái gì?"

Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, nói với hắn:

- "Trong nhà không người trông nom, tổ mẫu muốn vì phụ thân đón dâu. Phụ thân không đồng ý, tổ mẫu nói muội đi khuyên phụ thân mà thôi!"

La Thận Viễn nói:

- "Anh quốc công phủ gia nghiệp lớn, đích xác hẳn là phải có người chủ nội, tổ mẫu của muội nói không sai. Bất quá tuyển chọn người nhất định phải thận trọng, dù sao tình huống của muội cùng đệ đệ của muội rất đặc thù. Người đến cái gia thế lợi hại như vậy khó tránh khỏi có tâm tư."

Nghi Ninh cũng cảm thấy như thế, thế nhưng gia thế thấp cũng không xứng với vị trí phu nhân Anh quốc công. Đó mới là lưỡng nan, nhưng can hệ với nàng không lớn, dù sao nàng cũng đã xuất giá. Nhưng Đình ca nhi là thứ tử sinh ra đã được phong Thế tử gia, ai biết tân phu nhân sẽ đối với nó như thế nào?

La Thận Viễn nói:

- "Buông tay."

Nghi Ninh ngẩng đầu, hắn nói cái gì?

Hắn lại lấy tay nàng qua, cho nàng một nhúm nhân quả hạt thông.

- "Vừa lột xong, ăn đi."

Nghi Ninh dở khóc dở cười, hắn cảm thấy chính mình là đang nuôi tiểu động vật sao?

Nàng ăn từng hạt thông một hắn đã lột xong, hỏi hắn:

- "Tam ca, huynh cảm thấy muội đưa Đình ca nhi đến La gia ở thì như thế nào? Đình ca nhi hiện tại chưa tới bảy tuổi, rất ỷ lại vào muội, muội cũng luyến tiếc nó. Chờ dưỡng nó đến mười tuổi có thể độc lập một chút."

Biểu cảm La Thận Viễn không thay đổi:

- "Ở trong phủ, Đình ca nhi là cùng muội cùng ăn cùng ở à?"

- "Đây là tự nhiên, nó rất nhát gan lại sợ tối. Ngay tại cửa phòng của muội, muội ngăn cho nó một cái giường. Đình ca nhi nghịch ngợm gây sự, trong nhà cũng chỉ có phụ thân có thể quản được nó, nhưng phụ thân thường xuyên không ở đó. Nói không chừng theo muội tới đây, huynh còn có thể dẫn nó đọc sách."

Nghi Ninh càng nghĩ càng cảm thấy không thể thực hiện.

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Ta thấy nó đích xác là ỷ lại muội, đi chỗ nào đều muốn đi theo."

Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp:

- "Hắn là đệ đệ của muội, nhưng là Thế tử gia của phủ Anh quốc công, tùy ý đến nhà khác ở thật không tốt. Còn nữa nó ở trong phủ đến muội cũng quản không được nó, ta cũng không tốt giúp muội quản nó."

La Thận Viễn có thể răn dạy đệ đệ, nhưng hắn cũng không tốt răn dạy cậu em vợ.

Nghi Ninh cảm thấy tam ca hẳn là cũng không nghĩ để Đình ca nhi đi theo nàng đến đây, dù sao cũng không tiện. Nếu nói với tổ mẫu, chỉ sợ tổ mẫu cũng sẽ không đồng ý. Liền thở dài, tạm thời từ bỏ. [Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com]

*** *** *** *** ***

Ngày kế La Thận Viễn đã kết thúc hưu mộc, phải đi nha môn Công bộ. Sớm tinh mơ Nghi Ninh thức dậy liền không nhìn thấy thân ảnh hắn, nàng đi thỉnh an Lâm Hải Như, bị bà lưu lại hỗ trợ xem sổ sách.

Có nha đầu vội vã đi vào, khom người nói với Lâm Hải Như:

- "Nhị phu nhân, đại phòng bên kia lại náo loạn."

Lâm Hải Như nói đã biết, sai nha đầu giúp bà thay quần áo thường, nói với Nghi Ninh:

- "Sau khi Tứ tỷ con cùng Lưu lão phu nhân trở mặt, việc này liền thường xuyên phát sinh. Lưu Tĩnh tới đón nàng, nàng không chịu trở về, Lưu lão phu nhân lại phái bà tử đến thỉnh, nàng lại cảm thấy là đang vũ nhục nàng."

- "Nàng ta muốn Lưu lão phu nhân tự mình đến thỉnh à?" Nghi Ninh nghĩ nghĩ hỏi.

Lâm Hải Như gật đầu:

- "Nàng bị Lưu lão phu nhân mắng một chút, không chịu được khẩu khí này. Nàng vốn cảm thấy gả cho Lưu gia là gả thấp, mấy năm nay luôn luôn không thoải mái..."

Nghi Ninh cùng bà đi tới đại phòng, giao tiếp giữa hai trạch viện là một nguyệt môn. Đi nửa khắc liền đến nơi của Trần thị. Bên trong sân, trồng vạn niên thanh cùng tùng bách, một góc xây núi giả, trồng mấy cây tùng cây trúc.

Nghi Ninh vẫn là lần thứ hai nhìn thấy Lưu Tĩnh, hắn đứng ở bên ngoài phòng, mặc quan phục màu xanh thất phẩm, dung nhan thanh tuấn. Rõ ràng vóc người rất cao, lại bởi vì thân mình hơi còng nên có vẻ chẳng cao.

Lâm Hải Như đi qua, hắn có lễ gọi:

- "Nhị thẩm."

Lâm Hải Như liền giới thiệu với hắn:

- "Đây là thê tử của Thận Viễn, ngươi nên gọi Tam đệ muội."

Lưu Tĩnh nhìn nàng một cái, khóe miệng hơi cong gọi tam đệ muội, cũng nói:

- "Tam đệ muội tướng mạo hiền lành."

Lại nhìn về phía trong phòng nói:

- "Đã để cho mọi người chế giễu, làm phiền nhị thẩm giúp ta vào xem nàng đi."

Hai người đang định gật đầu, mành bị đẩy ra một người đi ra, là La Nghi Liên. Nàng nhìn thấy Lưu Tĩnh đứng ở bên ngoài, biểu cảm có chút mất tự nhiên, lại nhìn thấy Lâm Hải Như cùng La Nghi Ninh, sắc mặt lại lạnh lùng.

Lâm Hải Như không có quản nàng nhiều, mang theo Nghi Ninh vén mành đi vào.

Nghi Ninh lạc ở phía sau, mơ hồ nghe được La Nghi Liên nói với Lưu Tĩnh:

- "Đã nhiều ngày thời tiết đã chuyển lạnh, tứ tỷ phu thế nào ăn mặc đơn bạc như thế! Đừng đứng ở chỗ này đợi, đến trong mái hiên ngồi đi. Tứ tỷ sợ là không muốn gặp tỷ phu."

Lúc Nghi Ninh quay đầu nhìn, Lưu Tĩnh cũng đã rời đi.

Trong lòng nàng cười nhẹ, quay đầu, trong phòng chính là đang khóc ô ô.

Trong phòng, giường la hán, xiêm áo hàng trù, đệm mềm, rèm châu phỉ thúy được móc lại, La Nghi Ngọc nhào ở trên giường la hán vừa khóc vừa nói:

- "Nếu hắn thực sự thích ta, thế nào lại để cho mẫu thân hắn đối xử với ta như vậy! Ta thế nào an bày sự việc trong phòng, còn tùy vào bà tới hỏi! Lại nói khó nghe như vậy, ta không cần con trai của bà ta thì như thế nào!"

Trần thị ngồi bên cạnh nữ nhi, chụp vai nàng khuyên nhủ:

- "Lưu Tĩnh đối với con tốt như vậy, con cũng đừng lãng phí một phen tâm ý của hắn. Lần trước con sốt ruột giơ tay đánh mặt hắn, người ta cũng không nói cái gì."

- "Hắn nói con à, tốt nhất thì hưu con đi! Con thật không thích nhìn sắc mặt của mẫu thân hắn!"

La Nghi Ngọc thẳng đứng dậy, đề cao thanh âm.

- "…Ngươi đó là không bị bà bà đắn đo qua."

La Nghi Tú ngồi ở trên ghế con bên cạnh cắn hạt dưa, nói:

- "Không biết trời cao đất rộng, cho rằng đến chỗ nào người khác cũng đều phải nâng ngươi."

Nàng biết La Nghi Ngọc là nói quá đáng, dù sao biết Lưu Tĩnh sẽ không hưu nàng, không biết sợ.

- "Con đừng có lửa cháy đổ thêm dầu!"

Trần thị đau lòng nữ nhi là thấp gả, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, sai hai con dâu nhanh đến đở nàng lên.

Lâm Hải Như mang theo Nghi Ninh ngồi xuống, lễ tiết tính khuyên vài câu, nhưng dù sao người ta là dầu muối không vào, nói như thế nào cũng không nghe.

Nghi Ninh từ chỗ La Nghi Tú chia một chút hạt dưa ăn, nói:

- "Nghi Ngọc tỷ tỷ, muội hỏi thật tỷ một câu. Nếu như Lưu tỷ phu cùng đại bá mẫu xung đột. Tỷ sẽ giúp ai?"

La Nghi Ngọc xoa xoa nước mắt:

- "Ngươi chớ giả bộ, ta tự nhiên giúp mẫu thân ta. Nhưng hắn không giống với..."

- "Hắn thì như thế nào?"

Nghĩ đến bộ dáng Lưu Tĩnh khiêm tốn ở trước mặt La Nghi Ngọc, La Nghi Ninh mỉm cười:

- "Hắn không phải nương sinh cha giáo à? Càng phải tung hứng tỷ? Hắn cùng tỷ giống nhau, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng lớn lên, gian khổ học tập để đổ khoa khảo, đậu tiến sĩ. Tỷ nói hắn không xứng với tỷ, người ta nỗ lực lâu như vậy để xứng với tỷ. Tứ tỷ, năm đó tỷ thích người nọ nay cũng sẽ đón dâu, cưới là ai tỷ so với ta cũng rõ ràng hơn. Tỷ có thể nỗ lực, đi xứng đôi với hắn không?"

La Nghi Ngọc bị nàng nói liền chấn động, ánh mắt nhìn nàng có chút xa lạ.

- "Chuyện quan trọng hắn đều phải theo tỷ, tỷ nói phải đều cho là phải, liền ngay cả phụ mẫu đều có thể không quan tâm à?"

La Nghi Ninh đi đến trước mặt nàng, nói:

- "Nếu như một người ngay cả phụ mẫu sinh dưỡng của chính mình cũng không trân trọng, người như vậy Nghi Ngọc tỷ tỷ có dám muốn không? Nghi Ngọc tỷ tỷ cần phải ngẫm lại, con người cũng là một vật sống, có tính tình. Người một khi thật tình bị tổn thương, người khác lại trân trọng hắn… giống Lưu tỷ phu người kiên quyết như vậy, tỷ thế nào cầu đều cầu không trở lại được."

La Nghi Ngọc không nói, nhưng là chậm rãi ngừng khóc.

- "Nghi Ninh." Đột nhiên có người gọi nàng.

La Nghi Ninh quay đầu lại, nhìn thấy La Thận Viễn đứng ở cửa, mặc quan phục đỏ ửng, chỉ là mỉm cười nhìn nàng.

La Thận Viễn là tới tìm nàng.

La Nghi Ninh cáo từ mọi người, đi theo hắn, hỏi:

- "Tam ca, huynh sớm như vậy đã hạ nha môn?"

- "Buổi chiều được rảnh, mang muội đi ra xem."

La Thận Viễn nói,

- "…Muội vừa rồi đang khuyên Nghi Ngọc?"

- "Coi là như vậy đi."

La Nghi Ninh thở dài,

- "…khiến cho nàng thấy rõ ràng một chút mà thôi, miễn cho sống thật mơ hồ, về sau hối hận cũng không kịp. Huynh đều nghe được?"

- "Ừ." Hắn sờ sờ đầu nàng.

Rất ít khi nghe được nàng giảng đạo lý, tiểu nha đầu này thế nhưng có thể nói đạo lý rõ ràng, còn có thể hù người.

La Nghi Ninh đã gặp hơn như vậy, đến cuối cùng gà bay trứng vỡ, hối hận cũng đã chậm. Nàng khuyên vài câu, có thể hay không minh bạch phải xem chính nàng ta, đừng biến gia đình thành không yên là tốt rồi.

- "Tam ca muốn mang muội đi nơi nào vậy?"

Hai người đi ra cửa Thuỳ Hoa, Nghi Ninh nhìn thấy gã sai vặt đi mang ngựa đến mới hỏi hắn.

Đây là muốn ra phủ à? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

*** *** *** *** ***

Mặt sau tửu lâu Tường Vân còn có một cánh rừng Lựu. Cảnh sắc thập phần đẹp đẽ, tửu lâu Tường Vân liền đáp cái sân khấu kịch. Người nghe diễn rất nhiều, xướng ra cảm giác động lòng người. Lúc này đúng là rất náo nhiệt, đi nghe diễn trên bàn sẽ có đĩa Lựu.

Nghi Ninh đi theo La Thận Viễn lên lầu hai, thị vệ lưu tại cửa. Nàng thật không nghĩ tới hắn là mang chính mình ra ngoài đi xem diễn.

Mở cửa nhã gian, vừa vặn đối mặt với sân khấu kịch, tầm nhìn thật tốt. Một bên còn hiện ra rất nhiều cây Lựu, mùa này trên cành đều lủng lẳng treo đầy quả Lựu màu đỏ.

La Thận Viễn ngồi xuống. Tỳ nữ liền đưa đến danh sách diễn, nói:

- "La đại nhân, thỉnh ngài chọn kịch."

La Thận Viễn tùy tay đưa cho nàng:

- "Muội chọn đi."

Vì Nghi Ninh là phụ nhân xuất môn, phải mặc áo choàng. Hiện tại cởi mũ trùm đầu, tiếp nhận danh sách diễn hắn đưa qua, nhìn nửa ngày chọn « Tinh Trung Nhớ ».

Vẫn là kỳ quái, La Thận Viễn biết rõ nàng không thích xem diễn.

Màn trên sân khấu đã bị đẩy ra, nhạc diễn xuất ra, đồng la hai bên thùng thùng nổi lên, phi thường náo nhiệt. Vai đào võ đích xác dáng người hiên ngang, hành vân lưu thủy, phía dưới tiếng tán thưởng vang lên ào ào.

- "Này..." Nàng quay đầu muốn nói với hắn.

La Thận Viễn ngồi ở ghế thái sư, nâng chén trà lên uống trà, nói:

- "Đàng hoàng xem diễn."

Hắn đây là muốn làm cái gì vậy.

Nghi Ninh vẫn là không nói chuyện, một lát sau, nơi thang lầu có thanh âm truyền đến. Có người từ dưới đi lên, theo sau cửa chi nha một tiếng mở ra.

La Nghi Ninh nghe động tĩnh mới quay đầu lại, nhìn thấy người tới dĩ nhiên là Tạ Uẩn!

Tạ Uẩn cửi xuống áo choàng, mặc bộ y phục bạch anh đỏ tươi, trên đầu chỉ cài một cây trâm vàng, không có thêm trang sức gì. Trên mặt Tạ Uẩn vốn là đang tươi cười, nhìn thấy La Thận Viễn cùng La Nghi Ninh đang ngồi cùng nhau, tươi cười mới dần dần không còn, ánh mắt nhìn La Nghi Ninh phi thường không tốt.

- "La Thận Viễn." thanh âm Tạ Uẩn rét run, "…đây là có ý gì?"

- "Nghi Ninh, tới đây."

La Thận Viễn liền buông chén trà xuống, Nghi Ninh vốn là đang ngồi ở bên người hắn, tay hắn đột nhiên vươn qua thắt lưng nàng, kéo nàng tới gần một chút hỏi nàng.

- "Về sau như là có người hỏi nàng. Phu quân của nàng cưới nàng là vì cái gì? Nàng trả lời thế nào?"

La Nghi Ninh nhìn thấy hắn tới gần, đột nhiên nhớ tới đêm mưa ngày đó, hắn đột nhiên hôn nàng.

- "Trước kia chàng..." Nàng lẩm bẩm nói.

- "Nàng không dám nói, hay là không có tự tin nói?"

Khóe miệng La Thận Viễn khẽ cong.

La Nghi Ninh có thế này mới phản ứng lại, chẳng lẽ La Thận Viễn biết chuyện phát sinh ở Trình gia ngày ấy, đây là mang chính mình đến tìm hồi báo à?

- "La Thận Viễn!"

Tạ Uẩn cắn cắn môi,

- "…Ngươi mời ta tới đây, chính là đến xem cái này sao?"

- "Nói với nàng đi..…"

La Thận Viễn lặp lại, bên ngoài âm thanh đồng la thập phần náo nhiệt.

La Nghi Ninh nhất thời tim đập như trống dập, chỗ bị hắn ôm đều có cảm giác nóng lên.

Nàng nói thế nào mới tốt, nói xong căn bản giống như là tự kỷ đi!

Tạ Uẩn tức giận đến phát run, nguyên tưởng rằng hắn mời chính mình ra ngoài... ra ngoài là muốn cùng nàng ôn chuyện, hắn dẫn theo La Nghi Ninh, chính là vội tới chống đỡ cho Nghi Ninh?

Tạ Uẩn tiếp tục cười lạnh nói:

- "Ta nói có cái gì sai? Nếu nàng không là muội muội ngươi, như không có chuyện tứ hôn, ngươi sẽ cưới nàng sao?"

- "Ngươi nói đúng…..lại không đúng, đúng đầy đủ là..."

La Thận Viễn ngẩng đầu, cười nói,

- "…Nàng nếu không phải là muội muội của ta, như không có chuyện tứ hôn. Ta mới là cầu xin cưới cũng không được, nàng sẽ không đáp ứng gả cho ta."

Lòng bàn tay La Nghi Ninh đổ mồ hôi, nàng cảm thấy ánh mắt Tạ Uẩn quả thực là muốn giết nàng.

- "Tạ cô nương, không được đầy đủ cũng là như thế! Ta cùng với tam ca thuở nhỏ quen biết, là có nhiều năm tình cảm." La Nghi Ninh đối nàng khe khẽ thở dài nói.

Thang lầu vang đùng đùng, so với trước kia dồn dập hơn nhiều, khoảng cách liền không có thanh âm.

Nghi Ninh đuổi Tạ Uẩn đi, thật lâu cũng không có hồi thần lại.

Nàng nghĩ đến câu nói của La Thận Viễn vừa mới nói kia. "Nàng nếu không phải là muội muội của ta, như không có chuyện tứ hôn, ta mới là cầu xin cưới cũng không được."

Hắn cầu còn không được sao? Kết quả tam ca đã thích nàng bao lâu? Đây là như thế nào có thể giấu kín.

Nghi Ninh quay đầu nhìn hắn, La Thận Viễn cầm chén trà lên chậm rãi hớp, sườn mặt tuấn dật trầm tĩnh.

Nàng thật lâu sau mới hỏi:

- "Tam ca, huynh trước kia thường xuyên hẹn ước Tạ Uẩn ra ngoài dùng trà à?"

La Thận Viễn lắc đầu nói:

- "Sau khi cùng nàng nhận thức, Tạ Uẩn nói qua với huynh nếu có việc gì ước hẹn nàng ngay tại tửu lâu Tường Vân, hôm nay vẫn là một lần đầu tiên."

Hắn vươn tay đở nàng đứng lên, lại nói:

- "Về sau có người khi dễ nàng, không cần chính mình ứng phó. Đến nói với huynh là được."

Nghi Ninh bị hắn dắt đi, có cảm giác thật trân quý.

Trong lòng nàng lại cười thầm suy nghĩ. Có việc nếu là ta không thể ứng phó, ngươi tới liền phải uống hoa cúc ăn đồ mát.

Vốn tưởng rằng phải đi, kết quả đi đến ngoài cửa lại gặp đoàn người Dương Lăng.

Dương Lăng thấy hắn nắm cái tiểu cô nương, liền cười tủm tỉm ngăn hắn lại nói:

- "Mới vừa rồi dưới lầu nhìn thấy thị vệ của La đại nhân chúng ta, đi lên tìm nhất định không sai. Vị này là tẩu tử chứ?"

Ba người đi theo đều có chút tò mò, tiểu cô nương này cao mới đến vai La Thận Viễn. Bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, mang theo áo choàng thấy không rõ mặt, dĩ nhiên là phu nhân của La thị lang?

Nhưng bọn họ không giống với Dương Lăng, Dương Lăng là môn sinh Từ Vị, liền dám nói như vậy với La Thận Viễn. Bọn họ cũng không dám, cung kính chắp tay gọi La đại nhân, liền tránh đứng sang bên cạnh.

La Thận Viễn liền giơ tay khoát lên trên vai nàng vỗ vỗ:

- "Nàng chờ ta một lát."

Nghi Ninh gật đầu, thối lui vào trong phòng đi nghe diễn.

Xuyên thấu qua bình phong đá cẩm thạch nhìn thấy hắn cao lớn vững chãi, thời điểm nói chuyện với Dương Lăng, thường thường sẽ nhíu mày, làm ra một loại động tác suy xét.

Nàng dựa lưng vào ghế dựa, lẳng lặng nhìn hắn. Kỳ thật Tạ Uẩn chính nàng cũng có thể ứng phó, chính là do hắn ứng phó, luôn có loại cảm giác được người bảo hộ. [truyện này đăng trên audiotruyendaomai.com]

*** *** *** *** ***

Sau khi Nghi Ninh khuyên như vậy, có thể La Nghi Ngọc đã thật sự nghĩ thông suốt, không qua hai ngày liền đi trở về.

La Nghi Tú còn không gấp, Nghi Ninh hỏi nàng, nàng liền nói:

- "Trở về cũng là nhìn thấy hắn cùng Uyển Nương thân mật, ta lười trở về. Ta ở thêm vài ngày lại nói."

Uyển Nương chính là nha đầu của La Nghi Tú.

Ở trong phòng Nghi Ninh đốt đàn hương, khói bốc lên, sau đó nàng lấy tay phẩy phẩy, sương khói lượn lờ bay đến.

Nàng buông hương chước, hỏi Nghi Tú:

- "Tỷ ở trong phủ có làm chủ việc bếp núc không?"

La Nghi Tú lắc đầu nói:

- "Còn chưa hoàn toàn có."

Nghi Ninh liền cười cười tiếp tục nói:

- "Tỷ nếu làm chủ việc bếp núc ở trong phủ, trong phủ thiếu tỷ một ngày liền qua không được. Vậy ngày đầu tiên tỷ về nhà mẹ đẻ, ngày thứ hai hắn liền sẽ tới tìm tỷ. Làm sao có thể còn dám trì hoãn."

La Nghi Tú nghe xong lại như có vẻ đăm chiêu, nắm cánh tay nàng cười nói:

- "Muội sao có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy? Ngay cả La Nghi Ngọc đều bị muội thuyết phục. Nương của tỷ đối với việc này, đã âm thầm khen muội vài lần. Lưu tỷ phu tựa hồ còn tặng lễ tạ đến đây cho muội đấy?"

La Nghi Ninh vỗ vỗ nàng nói:

- "Cái chủ ý quỷ gì, tỷ trở về cẩn thận suy nghĩ đi."

Đợi sau khi La Nghi Tú rời đi, Nghi Ninh mở ra thư Anh quốc công phủ gửi đến.

Ngụy lão phu nhân viết thư cho nàng, nói là phụ thân nguyện ý cưới ấu muội của Từ quốc công làm vợ. Vị tiểu thư này năm nay vừa mới mười bảy, từ nhỏ đi theo Từ lão phu nhân đọc sách viết chữ, nàng ta thay chị dâu quản sự vụ trong phủ, đều là gọn gàng ngăn nắp thực sự quy củ. Cũng là bởi vì cái này mới trì hoãn, mười bảy tuổi đều còn không có định ra hôn sự.

Từ quốc công tuy rằng cùng là huân quý, nhưng dù sao không bằng Anh quốc công phủ có thực quyền. Nghe bà mối nói là thay Ngụy Lăng tới cầu hôn, muội muội một khi gả qua chính là tôn sư Quốc công phu nhân, tự nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Ngụy lão phu nhân hỏi nàng muốn hay không trở về đi xem.

Nghi Ninh cũng suy nghĩ nên trở về hay không. Chọn người này là xứng đôi Anh quốc công phủ, chính là không biết vị Từ tiểu thư này phẩm tính như thế nào?

Nàng cầm lấy phong thư thứ hai, mở ra lại phát hiện cái này không phải thư gửi từ Anh quốc công phủ, nhưng chữ viết này nàng lại rất quen thuộc, nhất thời thật đúng nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.

************

......

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment