Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 145

Edit + Beta: Đào Mai

Nghi Ninh chỉ có thể bị bắt quay đầu nhìn bên kia, chung quanh có người ồn ào, La Thận Viễn mới tiếp nhận rượu Liên Thủy đưa qua, hớp một ngụm.

Liên Thủy thấy hắn tuổi trẻ tuấn nhã, khí độ trầm ổn bất phàm người thường khó có thể sánh bằng, tâm liền nóng lên vài phần.

Ở ghế tròn bên cạnh La Thận Viễn ngồi xuống, nhìn thấy phía trước hắn có bày một bàn cờ nhưng còn chưa động qua, nở nụ cười tươi:

- "Thiếp thân cũng là lược thông kỳ nghệ, không biết La đại nhân có nguyện phụng bồi?"

Tay nàng trắng nõn nặn nặn một quân cờ đen.

La Thận Viễn tươi cười như trước không đổi, ngón tay lại thưởng thức chén rượu không nói gì.

Bên cạnh có người đã nói:

- "La Tam, ngươi cũng quá không hiểu phong tình! Liên Thủy cô nương chưa từng bồi ai chơi cờ đấy? Lần này nếu không phải ngươi cùng nhau đến, nàng chỉ sợ còn không chịu đến đàn một khúc cho chúng ta nghe, ngươi đừng tát vào mặt mũi mỹ nhân."

La Thận Viễn hồi lâu mới đặt ly rượu xuống, từ trong chung cờ cầm lên quân cờ trắng.

- "Một khi đã như vậy, cô nương trước hết đi cờ đi."

Liên Thủy khẽ động cổ tay áo, chậm rãi ở trên bàn cờ ngọc hạ xuống một quân cờ.

Nghi Ninh nguyên bản xiết chặt tay dần dần thả lỏng, cờ cục là thế nào nàng thấy không rõ lắm. Nhưng nhìn thấy trên mặt La Thận Viễn lộ ra một tia không kiên nhẫn, vẻ mặt của hắn hết sức tinh vi. Nàng lại biết vị Liên Thủy cô nương này tất nhiên kỳ nghệ thật không giỏi, tam ca không thích nhất phụng bồi người kỳ nghệ kém cỏi chơi cờ, hắn cảm thấy đây là đang lãng phí thời gian. Tựa hồ trời cho cực cao nhân, lại càng là như thế.

Kỳ nghệ của hắn có một không hai trong thiên hạ, cũng rất ít chơi cờ, bởi vì không có địch thủ.

Thời điểm dạy Nghi Ninh còn miễn cưỡng theo nàng chơi vài ván, ngày thường lúc người khác chơi cờ, hắn xem đều sẽ không liếc mắt xem một cái.

Sau vài lần đi cờ sắc mặt Liên Thủy dần dần ngưng trọng, tay cầm cờ để cằm suy xét.

Trình Lang nhìn âm thầm không nói gì, thế nhưng chạy tới cùng La Tam chơi cờ, muốn dùng cách này khiến cho hắn chú ý sao? Đó là cách bình thường ứng phó với người cẩu thả đầy bụng thỏa mãn, thật sự không biết đúng mực.

Không lâu sau Liên Thủy cũng phát hiện, vị La đại nhân này ngay cả nghĩ đều không cần nghĩ, nàng suy xét nửa ngày mới hạ được một nước cờ, hắn lập tức liền đuổi kịp, sau đó sẽ chờ nàng hạ. Từng bước một phá hỏng, làm nàng không hề còn lực phản kích.

Nàng cường ngạnh cười một tiếng, thả quân cờ trở về nói:

- "Trong viện nho vừa chín tới, ta vừa khiến người đi hái được chút đến, thỉnh chư vị đại nhân ăn chút nho tươi mới."

La Thận Viễn ném quân cờ còn lại trở về, lại bưng lên chén rượu của hắn.

Trình Lang nghe đến đó tựa hồ nhớ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi Nghi Ninh:

- "Muội muốn ăn nho không? Nho nơi này của ta là giống được mang tới từ Tây Vực. Nguyên là trồng không được, sư phụ nhà vườn đã bỏ ra thật nhiều công sức mới kết quả, hương vị rất ngọt."

Không cần Nghi Ninh nói, một lát sau, một mâm nho đã được rửa sạch sẽ liền bưng lên.

Lục Gia Học nhìn hắn một cái, Trình Lang cũng sẽ không duyên không cớ đối tốt với người khác như vậy. Trước kia hắn cầu cưới Nghi Ninh là có vài phần thật tình ở bên trong, khó trách vừa rồi mình mang theo Nghi Ninh tiến vào, hắn lại chật vật như vậy.

Cháu ngoại trai lưu luyến bụi hoa này của hắn thế nhưng cũng có thời điểm thật tình.

Bên trong phòng kia nho cũng rất nhanh được bưng lên.

Liên Thủy từ bồn đồng tỳ nữ bưng lên rửa tay sạch sẽ, dùng khăn gấm thơm lau khô. Từ trong những trái nho kia chọn ra một trái, tự tay lột da. ngón tay trắng nõn nắm lấy, lại tự tay đưa tới bên môi La Thận Viễn.

La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười.

Liên Thủy bỗng dưng mặt liền đỏ, bên cạnh có người lại ồn ào nói:

- "Liên Thủy cô nương, ngươi đừng như vậy, ngươi dùng môi đút hắn, không chừng hắn mới bằng lòng ăn đấy!."

Liên Thủy nghe xong càng ngượng ngùng, nàng là danh kỷ, cũng không phải xướng tử hạ đẳng trong Câu Lan viện này, làm không được động tác phóng đãng bực này! Nhưng thấy bộ dáng La đại nhân, tựa hồ tự tay lột hắn còn không đồng ý ăn.

Trong lúc nàng vừa đem trái nho ngậm vào trên đôi môi đỏ mọng đó, nhất thời lại một trận trầm trồ khen ngợi, nàng cũng bị cổ động đến nóng đầu.

Đang muốn cúi người, đột nhiên chợt nghe được thanh âm La đại nhân cực kì khinh miệt lại cực lạnh:

- "Ta khuyên ngươi điểm đến thì thôi, tiếp qua chút, ta liền sẽ không nể tình."

Thanh âm phảng phất ở bên tai, người khác căn bản là không có nghe được.

Nhưng Liên Thủy nhất thời tỉnh táo lại, thấy ánh mắt hắn, rõ ràng chính là cực kỳ vô tình, tuy rằng mặt nở nụ cười. Nàng nuốt trái nho vào, cố cười nói:

- "Chư vị chớ đùa, như vậy đã vượt quá!"

Nghi Ninh chỉ phỏng đoán mơ hồ nhìn thấy hắn chống đẩy nữ tử kia.

Nhìn xem không sai biệt lắm, quả nhiên La Thận Viễn rất khó động tâm với nữ tử nào đó. Nam nhân tầm thường gặp được mỹ nhân như vậy đút đồ ăn, chỉ sợ sớm đã kìm lòng không đậu dán lên rồi.

Trình Lang lại nhẹ nhàng đóng lại khung cửa sổ. Đầu kia quá ồn ào, lại có tử đằng che lấp, động tĩnh không lớn không có người phát hiện.

- "Biểu ca mới vừa nói, vị Liên Thủy cô nương kia tựa hồ cùng biểu ca có can hệ?" Nghi Ninh hỏi hắn.

Trước kia cuộc sống của Trình Lang quá hỗn loạn, nữ tử leo lên giường hắn vô số kể, chính hắn đều không có ấn tượng. Hắn giải thích nói:

- "Trước kia nàng không gọi tên này, lúc bị bán đi làm mã gầy* mới mười ba tuổi. Lúc đó tửu lâu chuộc thân cho nàng, ta nhìn thấy liền chỉ điểm nàng một hai, một lần nữa cho nàng cái tên, nhưng nàng thông minh liền như vậy có tiếng."

(Chú thích: mã gầy ‘sấu mã’ là những người được kĩ viện nuôi từ nhỏ cho học chữ, để bán với giá cao)

Cô nương gia đình cùng khổ, không có cách nào so với Nghi Ninh loại tiểu thư thế gia. Làm mã gầy, từ nhỏ bị bán đi, cầm kỳ thư họa mọi thứ phải tinh thông, bản sự hầu hạ nam nhân còn không thể thiếu. Gả cho người làm thiếp là đường ra tốt nhất, nếu không có nhan sắc chính là chỉ còn đường chết.

Kỳ thật mã gầy hoàn hảo, ít nhất mã gầy còn lấy tiêu chuẩn tiểu thư khuê các bồi dưỡng, tiếp đãi đều là quan to quý nhân. Nếu là nhan sắc bình thường, bị bán vào Câu Lan viện đi làm gái giang hồ trong viện, kết cục mới là thảm.

- "Ngươi không gả cho biểu ca ngươi tính ra mệnh ngươi vẫn tốt." Lục Gia Học nghĩ đến tình sử của Trình Lang, thản nhiên nói câu.

Hắn lười quản Trình Lang mấy thứ này, tùy tiện để hắn chơi đi, dù sao luôn có người trước vừa ngã, người sau tiến lên.

Hắn chính là nhàn rỗi đến vô sự, mang Nghi Ninh đến xem La Thận Viễn ngày thường xã giao thế nào? Nhưng thật đúng là phiến lá không dính thân chủ, đích xác rất khó được.

Lục Gia Học uống trà, trầm thấp cười hỏi nàng:

- "Ngươi cảm thấy chơi vui không?"

Chơi vui, chơi vui rất vui. Lục Gia Học chính là không muốn thấy nàng sống tốt hơn thôi. Nếu La Thận Viễn thật sự làm chút gì, trong mắt hắn, hôn nhân mỹ mãn của nàng chẳng phải là liền vỡ tan.

La Nghi Ninh chậm rãi cười:

- "Không phải Nghĩa phụ nói đưa con trở về sao?"

Lục Gia Học đứng lên, vẫy vẫy tay nói:

- "Nho kia của ngươi, cho biểu muội ngươi mang theo một ít trở về đi."

Trình Lang nhìn bóng lưng Lục Gia Học, hắn có lời muốn nói với La Nghi Ninh, trong lòng hắn đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái. Nếu có một ngày, Lục Gia Học biết được Nghi Ninh là ai, hình ảnh khẳng định vô cùng phấn khích, sơn băng địa liệt*.

(Chú thích: sơn băng địa liệt ý là núi đóng băng, đất giá rét)

*** *** *** *** ***

Nghi Ninh đêm nay trở về trong nhà đã có chút muộn, Lâm Hải Như đã phái người đến hỏi qua.

Lục Gia Học cũng không có nhã trí nhàn tình đưa nàng trở lại, hứng thú của hắn qua đi liền tự nhiên trở về. Là Trình Lang tự mình đưa nàng đến cửa La gia, hắn là biểu ca của Nghi Ninh, cũng là không ngại.

Trình Lang hỏi nàng.

- "Hắn hôm nay mang muội đi, là đã biết được manh mối gì sao?"

Nghi Ninh lạnh lùng nói câu:

- "Hắn chỉ là người điên."

Nho cho nàng tự nhiên không thể lấy, nho này khẩu vị rất đặc biệt, toàn bộ kinh thành cũng chỉ có nơi của Trình Lang mới có. La Thận Viễn vừa thấy liền sẽ biết nàng hôm nay đi đâu, không thể chối cãi. Nghi Ninh nói:

- "Ta trước kia còn không biết, biểu ca thế nhưng có cái tửu lâu lớn như vậy?"

- "Chơi vui mà thôi." Trình Lang cười cười, hắn trầm mặc một lát.

Nghi Ninh nghĩ đến hôm nay đã thấy được Tạ Uẩn, lại hỏi:

- "Việc hôn nhân của biểu ca cùng Tạ Uẩn định ra rồi sao?"

- "Ừ, đã định ra mười lăm tháng sau."

Trình Lang tựa hồ không thích nhiều lời, chỉ nhìn nàng, ánh mắt có loại trong suốt bướng bỉnh.

Nghi Ninh còn muốn hỏi hài nhi của Liên Phủ kia, nhưng nàng do dự một chút, vẫn là không hỏi. Đợi đến sau khi nàng muốn đi xuống, Trình Lang lại đột nhiên giữ lại tay nàng.

Nghi Ninh quay đầu hỏi hắn:

- "A Lang?"

- "Hắn đối ngài tốt không..."

Trình Lang nhắm chặt mắt, ánh sáng lờ mờ chiếu vào chỉ thấy sườn mặt như ngọc, hắn thấp giọng hỏi:

- "Nếu hắn đối với ngài không tốt, ngài tìm đến ta, ta còn là có thể cưới ngài. Chỉ cần ngài không để ý là được."

Trong lòng Nghi Ninh nhối đau.

Hắn làm gì hèn mọn như vậy, hắn cũng là thiên chi kiêu tử mà!.

- "Ngươi..."

Nghĩ đến chuyện ngày sau, Nghi Ninh thật không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng quan tâm hắn, nhưng thật sự chính là quan tâm đối với con cháu.

- "Hắn là tam ca của ta, tự nhiên đối ta tốt. A Lang, ngươi không nên nói như vậy, thật sự không nên."

Hắn thâm tình như vậy, tăng áp lực làm Nghi Ninh áy náy. Kỳ thật nàng không phải hẳn là áy náy, nhưng nàng chính là đối đứa nhỏ này vô cùng mềm lòng.

- "Sau khi ngươi cưới Tạ Uẩn, hãy đối nàng thật tốt đi."

Nghi Ninh tuy rằng không thích Tạ Uẩn, nhưng nếu nhìn thấy hắn vợ chồng hòa thuận, nàng vẫn thật vui mừng.

Trình Lang trầm mặc thật lâu không nói chuyện, sau đó hắn quay đầu:

- "Ta đã biết, ngài trở về đi." 

*** *** *** *** ***

Nàng hiện tại dựa vào tháp quý phi, cảm thấy thật sự là hữu khí vô lực.

Thư phòng của Nghi Ninh là hai ngày trước mới bố trí xong, đặt giá bác cổ, trên kỷ trà bên cạnh cửa sổ dưỡng một bồn phong lan.

Nàng đợi La Thận Viễn một lát, thấy hắn còn không có trở về, mới tự mình rửa mặt ngủ trước.

Thời điểm La Thận Viễn trở về đêm đã khuya, trong phòng vẫn còn thắp nến. Nàng vùi mặt ở trong chăn đang ngủ say. Hắn cúi người cúi đầu nhìn mặt nàng, nhìn nốt ruồi đỏ nơi đuôi lông mày. Hắn giơ tay đặt ở sườn mặt nàng, nàng mang theo hơi thở ấm áp thổi vào lòng bàn tay hắn, ngứa tô tô.

Do Nghi Ninh ngửi được một cỗ mùi rượu. Lại thêm tay vuốt vào mặt mình có chút vết chai thô ráp, nàng liền theo bản năng tỉnh lại:

- "Tam ca, huynh đã về rồi à..."

- "Ừ, nàng ngủ đi, không có việc gì."

La Thận Viễn thấy đã đánh thức nàng, buông màn xuống.

Ý thức của Nghi Ninh lại dần dần không rõ ràng tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ của La Thận Viễn không cần đi nha môn, Nghi Ninh đi nhà giữa thỉnh an trở về, thì nhìn thấy hắn ở trên hành lang đọc sách.

Gió thu thổi, trong phòng đều đã thay đổi thảm nhung, đệm dựa giáp miên, nhìn thấy ấm dào dạt. Ngoài phòng trên sân tràn đầy lá rụng, tiểu nha đầu phụ trách vẩy nước quét nhà quét đều không kịp. Thái dương chiếu lên lá rụng cùng mái hiên tạo thành một mảnh vàng óng ánh, kế bên hắn có đặt một mâm nho đã được rửa sạch sẽ, nhưng còn không có bắt đầu ăn.

Thấy nàng thỉnh an đã trở lại, La Thận Viễn ngẩng đầu hỏi nàng,

- "Nam ca nhi hôm nay có nghe lời không?"

Sách trong tay hắn lại được lật qua một tờ.

- "Ăn hai miếng cao sơn tra, đã bị Nghi Tú ôm đi Đại phòng chơi."

Nghi Ninh ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nàng nhìn thấy nho, không biết thế nào nhớ tới vị danh kỷ kêu Liên Thủy kia.

Nàng vươn tay hái một quả nho từ trong mâm. Chính mình nhìn chằm chằm quả nho sợ run một chút, làm như vậy cũng quá ngây thơ rồi, giống cái tiểu hài tử đang hờn dỗi. Nhưng Nghi Ninh vẫn là lột vỏ nho, đưa đến bên môi hắn. Sau đó nở một nụ cười tươi:

- "Tam ca, ăn nho."

La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu nha đầu này hôm nay chơi cái gì vậy?

Ngón tay trắng nõn tinh tế, vừa lột nho xong óng ánh trong suốt, nhìn qua bộ dáng rất ngọt.

Hắn khẽ cúi người, liền từ ngón tay nàng ngậm lấy quả nho. Sau đó tiếp tục đọc sách, nói:

- "Ừ, rất ngọt, tiếp tục lột."

Nghi Ninh không muốn lột, nàng kỳ thật chính là muốn thử một lần mà thôi. Việc này thật sự có chút ngây thơ, nếu để cho hắn biết khẳng định sẽ cười nàng, không nên làm như vậy.

Nhưng không thể không thừa nhận, nhìn thấy tam ca ăn nho chính mình đút, trong lòng Nghi Ninh có cảm giác dị thường thỏa mãn.

Còn có cái chưa có thử đấy... Nghi Ninh nhìn quả nho vừa lột xong trong tay, chuyện này nàng đích xác làm không được.

Nghi Ninh vẫn là ăn quả nho chính mình đã lột, La Thận Viễn lại ngẩng đầu nhìn nàng:

- "Nàng lột nho cho ta đâu?"

Một dáng vẻ "Ngươi thế nào chính mình ăn".

Nghi Ninh nhìn mặt hắn, ánh mặt trời ngày thu chiếu lên mi dài, dưới cái mũi thẳng là đường cong duyên dáng của đôi môi.

Nàng đột nhiên chính mình liền xích lại gần. Ôm lấy cổ hắn, đón ánh mắt của hắn ở khóe miệng của hắn huých một chút. Trong nháy mắt này quả thực tim đập như đánh trống, hơi thở của hắn đều có thể ngửi được, phía dưới tay chính là vạt áo ấm áp của hắn. Nơi môi còn có hương vị ngọt ngào của nho.

La Thận Viễn tự nhiên không có đẩy nàng ra, tay cầm sách đột nhiên nắm chặt, ngược lại như là ngây ngẩn cả người.

Nghi Ninh buông hắn ra muốn rời đi, lại bị La Thận Viễn đè tay lại, sau đó dùng một chút lực, nàng liền ngã vào trong lòng hắn. Sách trong tay hắn tự nhiên cũng rớt.

La Thận Viễn trói chặt tay nàng, nhẹ giọng nói với nàng:

- "Nghi Ninh, nàng không nên trêu chọc ta. Nàng bây giờ còn nhỏ, hiểu chưa?"

- "Muội sai lầm rồi, huynh có muốn ăn nho hay không?"

Nàng ngồi ở trong lòng hắn, vội vàng nâng nho ở trên bàn lên, cười cười, nói:

- "Muội lột cho huynh nha?"

La Thận Viễn buông nàng ra, để cho chính nàng ngồi ổn định. Sách mới vừa rồi rơi xuống cũng nhặt lên, vì trừng phạt nàng, ý bảo nói:

- "Nàng tiếp tục lột nho."

Hắn tiếp tục đọc sách, chính là một chữ viết ở trong sách cũng không có lại đi vào. Ngón tay vuốt ve trang sách, trong đầu luôn là dáng nàng vừa rồi cúi người, lòng khó có thể yên tĩnh. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

*** *** *** *** ***

Đảo mắt đã qua lập đông, ngoài viện lá cây đều đã rơi sạch sẽ. Nghi Ninh đang giúp đỡ Lâm Hải Như tính sổ sách, phân quần áo mới mùa đông cùng thịt khô cho các phòng, còn phải tặng một chút hàng tết tới các điền trang.

Ngày qua thanh nhàn, Nghi Ninh ngược lại là có thêm mấy cân thịt, đầu nàng cũng cao một chút. Nhưng dáng dấp cũng không cao lắm, xem ra thân thể nàng cao nhiều nhất là qua bả vai La Thận Viễn, cao cũng không bao nhiêu. Vì thế Nghi Ninh có chút phát sầu, hai ba ngày sai phòng bếp hầm canh xương cho nàng uống. Dương nhũ linh tinh cũng dùng không ít. Thân cao không làm sao, nhưng là càng mập lên.

Lâm Hải Như nắm bắt cổ tay Nghi Ninh nhìn kỹ, nói với nàng:

- "Khung xương của con trời sinh nhỏ, vẫn là đừng ép buộc. Cẩn thận lại ăn trở về bé mập ban đầu."

Nghi Ninh cũng thật sự là bị mấy thứ này làm cho ngấy rồi, mấy ngày nay chính là khẩn cấp đổi khẩu vị.

Thời điểm tính tiền tiêu hàng tháng của Quách di nương bên kia, liền có chút không giống. Nghi Ninh nhìn kỹ là chi tiêu trong phòng La Hiên Viễn nhiều hơn, La Thành Chương vẫn là cho hắn nhiều thêm hai cái nha đầu.

- "Phụ thân con đối với Hiên ca nhi thật không tệ."

Lâm Hải Như nghe Nghi Ninh nói xong, không để ý lắm nói,

- "…Nếu như không có tam ca con, phụ thân con khẳng định là sẽ toàn lực bồi dưỡng hắn."

Một lát La Hiên Viễn từ ngoại viện đi lại thỉnh an. Hắn hiện tại ở trong trường Trình gia tộc đọc sách, rất ít đi lại thỉnh an.

Lâm Hải Như liền trực tiếp hỏi hắn chuyện nha đầu.

La Hiên Viễn kia rất giống tam ca khi còn thiếu niên, mặt mỉm cười nói:

- "Mẫu thân không cần lo lắng, hai tiểu nha đầu kia con đã gọi bọn hắn đi hầu hạ di nương, con không cần. Nếu như tam ca hỏi, làm phiền mẫu thân giúp con giải thích một tiếng."

Nghi Ninh nhìn hắn liền cảm thấy có một tia thác loạn, cũng may so với La Thận Viễn, La Hiên Viễn còn thanh tú một chút, nếu không thì càng giống.

- "Ngươi dùng bao nhiêu nha đầu cũng không can hệ quá lớn, chỉ là phải đọc sách thật tốt là được."

Lâm Hải Như đối với La Hiên Viễn cũng chỉ có thể nói ra vài câu như vậy, sau đó để cho La Hiên Viễn lui xuống.

La Hiên Viễn cung kính đáp ứng cáo lui, thân ảnh cao cao gầy gầy rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Nghi Ninh nhìn bóng lưng hắn như có đăm chiêu nói:

- "Quách di nương dạy thỏa đáng, con cảm thấy hắn thật biết chuyện, tâm tính lợi hại."

- "Dù sao là có tam ca con, hắn chẳng lẽ có thể bay lên trời sao. Dám làm ra yêu thiêu thân, tam ca con còn không giết chết hắn... Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, đã thành tinh đấy!."

Lâm Hải Như là không văn hóa, cũng không phải thật sự ngốc.

- "Quên đi, không nói cái này. Mấy ngày nữa con phải cùng ta đi uống rượu mừng."

Lâm Hải Như cười hì hì nói,

- "…là Trình gia tứ thiếu gia, biểu huynh của con Trình Lang cưới Tạ Uẩn. Cửa hôn nhân truyền ra là náo nhiệt đến nửa kinh thành, hoàng hậu nương nương tự mình thưởng đồ cưới, hoàng thượng còn phái người ban thưởng Tạ Uẩn trọn bộ phượng quan hà bí. Trên đầu phượng quan được khảm hải châu cùng đá quý nhiều vô số kể, ta xem cũng hoa mắt. Phô trương cũng không sai biệt lắm với thời điểm gả công chúa, hiện tại người Trình gia đi đều ngẩng đầu."

Nghi Ninh nhớ được Tạ Uẩn xuất giá rất là phô trương, hồng trang mười dặm.

Còn có không đến năm ngày nữa, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Chung quy Trình Lang vẫn cưới Tạ Uẩn.

************

......

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment