Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 165

Edit + Beta: Đào Mai

La phủ lại chân chính náo nhiệt, sau khi La Thành Chương hồi phủ liền lập tức phân phó yến hội.

Bên ngoài dân chúng đều là vẻ mặt kính ngưỡng hâm mộ nhìn La phủ phô trương, người đến chúc mừng nối liền không dứt.

Nghi Ninh thân là La tam phu nhân, khách giả vờ nói là đến gặp nữ quyến, cho nên chân nàng luôn không chạm đất bận đến buổi tối mới được nghỉ tạm một lát.

Nghi Ninh mệt mỏi một ngày trở về, vừa bảo Trân Châu đi pha chút nước ấm cho nàng ngâm chân, liền nhìn thấy La Thận Viễn bước vào đứng ở trước giường.

Kết quả mới vừa đi tới gần một chút, liền phát hiện cái hộp… trong tay La Thận Viễn, là mấy ngày trước đây lúc ở Anh quốc công phủ, Triệu Minh Châu vụng trộm cho nàng! La Thận Viễn xem vật trong tay, biểu cảm tựa hồ có chút vi diệu.

Nghi Ninh nhất thời đỏ mặt, lập tức chém giết:

- "Tam ca... Tam ca… muội chưa coi qua! Đây là vật đè đáy hòm mà."

Hắn từ chỗ nào tìm ra vậy?

La Thận Viễn lườm nàng nói:

- "Dùng cái này đè đáy hòm? Mấy thứ này ta tịch thu, nàng không nên xem những thứ này."

Nghi Ninh dở khóc dở cười, sau khi lấy về nàng một tờ cũng chưa xem qua, đã sai Đồi Mồi cất đi. Nay tịch thu đi càng không cần xem.

- "Tam ca hôm nay mệt mỏi, trước nghỉ tạm đi."

Nghi Ninh đi qua cởi áo cho hắn.

La Thận Viễn rũ mắt xuống. Ở thời điểm nàng tới gần chính mình, đột nhiên nắm lấy tay nàng, cũng ấn nàng đến dưới thân. Nghi Ninh liền ngửi thấy được mùi rượu trong lời hắn nói, nàng liền biết La Thận Viễn đã uống nhiều.

Nghi Ninh bị đau đến sắc mặt khẽ biến, thế nào uống rượu khí lực vẫn là lớn như vậy!

Nàng đang muốn nói cái gì, La Thận Viễn lại đè ở trên người nàng, nhắm hai mắt lại.

Hắn nặng như vậy! Nghi Ninh bị hắn ép tới mặt đen lại, lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm chính mình. Sườn mặt hắn vô cùng rõ ràng, từ lông mày, mũi đến môi, từng chút một quen thuộc lại xa lạ. Trên cằm hắn tựa hồ toát ra một chút xấu xa, có chút chế giễu. Mày rậm trên cái trán rộng.

Thật sự là mùi rượu làm người nghẹt thở, Nghi Ninh cố sức từ dưới thân hắn bò ra, ai biết vừa mới động đã bị La Thận Viễn ngược tay bắt lấy. Hắn hỏi:

- "Nàng muốn đi đâu?"

Nghi Ninh nói:

- "Tam ca uống hơi nhiều. Muội gọi nha đầu chuẩn bị nước tắm cho huynh."

- "Ừ." La Thận Viễn đáp ứng, mới nhắm mắt lại.

Vào đông thời tiết rất lạnh, nhưng ban ngày ánh mặt trời lên thì đỡ hơn.

Thời điểm La Thận Viễn tỉnh lại, ánh sáng xuyên thấu qua giấy cửa sổ chiếu vào trên giường, hắn nhìn thấy Nghi Ninh ngủ say cuộn mình ở trong lòng hắn.

Hắn nhu nhu mi tâm thở dài một tiếng, đúng là uống rượu sẽ hỏng việc.

Nghi Ninh tựa hồ cũng bị đánh thức, nàng theo bản năng hỏi:

- "Hiện tại giờ nào vậy..."

La Thận Viễn lập tức đứng dậy chặn ánh sáng bên ngoài chiếu vào, che đầu nàng vào trong. Lại giơ tay thả màn trướng xuống, trong phòng lại trở nên mờ tối không rõ. Hắn thấp giọng nói:

- "Còn sớm, nàng ngủ tiếp đi..."

La Thận Viễn đứng dậy đi tịnh phòng rửa mặt, một lát lại vén màn trướng tiến vào mặc quần áo.

Lúc này Nghi Ninh đã tỉnh, đột nhiên cảm giác chính mình hình như là bị người ôm lên không, đặt xích vào bên trong giường một chút. Nàng ngửi được một cỗ mùi hương thơm ngát, ôm thật sự ổn trọng. Nàng không có mở to mắt, sợ hắn nhìn ra bản thân mình đã tỉnh.

Chờ lúc Từ ma ma bưng bồn đồng vào cho nàng rửa mặt chải đầu, nắng chiếu rực rỡ, La Thận Viễn đã đi vào triều.

Nghi Ninh ăn qua điểm tâm đứng trong viện….. đoan trang nhìn bố cục của hậu viện này, nhìn một lát cảm thấy không quá thuận mắt. Kêu quản sự trong phủ tới:

- "Chuyển mấy cây tùng kia đi, không hạp phong thuỷ. Lại mua một ít nho mầm về, ở trong này trồng giàn nho."

Nghi Ninh thực thích trong viện trồng một giàn nho, thời điểm ngày hè có thể hóng mát, trên cành rủ rủ xuống những trái nho màu tím. Sau khi trái chín hái xuống còn có thể phân cho các phòng các viện.

Trừ bỏ lần đó quản sự đến bái kiến nàng, đây là lần đầu tiên Nghi Ninh gọi hắn tới. Quản sự có chút do dự:

- "Tam phu nhân, vào ngày đông trồng giàn nho, nho có thể sống sao....."

Nghi Ninh quay đầu nhìn hắn. Thời điểm ở Anh quốc công phủ, nàng đã tạo uy tín, nói ra cái gì liền có người bên dưới chạy nhanh đi làm. Nàng quay đầu lại nhìn nhìn mấy cây tùng rậm rạp kia, đều đã chặn đi ánh mặt trời chiếu vào Đông Noãn các.

- "Tự nhiên có thể sống, ngươi đi chuẩn bị là được."

Quản sự đáp ứng lui xuống. Tam phu nhân này xem tuổi trẻ non nớt, dịu dàng hòa nhã, nghiêm túc lên nhưng lại cũng nói một không hai.

Dựng lên giàn nho là không có gì….. Nhưng bài trí trong viện này nhưng là tam thiếu gia tự mình quy hoạch.

Chờ La Thận Viễn trở lại sau khi hạ triều, quản sự ngay cả đang bận rộn cũng liền chạy qua nói với hắn:

- "Đại nhân, hôm nay phu nhân nói... Muốn chuyển đi mấy cây tùng mà ngài trồng trong viện, để dựng lên giàn nho. Mấy cây tùng kia là ngài cố ý dời từ Phượng Hoàng Lĩnh về, nói là kết cấu phong thuỷ, đã mất rất nhiều khí lực. Tiểu nhân do dự nên chưa có đi làm."

La Thận Viễn nghe xong liền nói:

- "Nàng muốn chuyển liền chuyển đi, về sau nàng làm cái gì đều theo nàng. Không cần đến nói với ta."

Chỉ cần nàng không nhàm chán là được…..

Quản sự rất muốn hỏi, nếu tam phu nhân muốn hủy đi phòng ở thì sao? Ngài cũng đồng ý sao?

Tam thiếu gia là người có nguyên tắc, thế nào liền dung túng phu nhân xằng bậy như vậy đây!

Nhưng La Thận Viễn đã vào sân, Lâm Vĩnh đi theo phía sau quay đầu lại thấp giọng nói với hắn:

- "Phải biết nhìn, nghe tam phu nhân là được."

Quản sự được Lâm Vĩnh chỉ điểm, vội vàng gật đầu vâng dạ.

Nghi Ninh ở trong thư phòng xem công khoản trong phủ, Lâm Hải Như đưa mấy thứ đó cho nàng quản. Cũng may thời điểm Ngụy Lăng mất tích nàng đã quản lý qua Anh quốc công phủ….. công khoản ở đây so sánh với công khoản của Anh quốc công phủ còn không tính là gì? Vài bà tử đang đứng ở bên cạnh đối chiếu sổ sách với nàng, vẻ mặt nàng bình thản tự tin, rất có bộ dáng quản gia. Chính là bên cạnh đặt một chén canh nhỏ, vừa nghe vừa uống một ngụm.

La Thận Viễn lẳng lặng đứng một lát. Thấy nàng còn rất bận, liền không có quấy rầy, đi vào tịnh phòng thay đổi quan phục trước.

- "Đại nhân, nô tì hầu hạ ngài thay quần áo đi."

La Thận Viễn đang đổi trung y, đột nhiên nghe được thanh âm của một nha đầu.

Hắn quay đầu lại, mắt híp lại, nha đầu này hắn chưa bao giờ gặp qua. Bộ dạng phi thường xinh đẹp.

Thấy La Thận Viễn không nói gì nhìn chằm chằm mình, Hoa Dung cúi đầu, ngữ khí mềm mại:

- "Phu nhân lo lắng ngài không có người hầu hạ... Nô tì đến hầu hạ ngài thay quần áo."

Nàng đã quan sát nhiều ngày, thừa dịp phòng bếp đầu kia đang bận rộn không có người nhìn nàng, mới chạy đến nhà giữa.

Những nha đầu khác đều đã đi theo hầu hạ Nghi Ninh, vừa vặn La Thận Viễn tắm rửa thay quần áo là không cần nha đầu hầu hạ….. nơi này ngược lại không có người.

Tay nàng vừa đụng tới ống tay áo La Thận Viễn….. biết La đại nhân còn đang nhìn mình. Tịnh phòng nhỏ hẹp, hơi thở của hắn không ngừng thổi tới. Nàng càng khẩn trương, tay đều có chút run run.

Đột nhiên, một bàn tay to nắm lấy nàng, sau đó hất tay nàng ra. La Thận Viễn thản nhiên hỏi:

- "Ta nhớ được ngươi là mới tới….. phu nhân không phải bảo ngươi đi phòng bếp làm việc sao?"

- "Trước đó vài ngày Nô tì đã đến hầu hạ chỗ của phu nhân."

Hoa Dung cúi đầu, nàng cùng hắn chạm nhau, trong lòng bàn tay một mảnh tê dại. Nhớ tới vừa rồi lúc mới tới mọi người vây quanh phu nhân, nàng vội nói:

- "Phu nhân, phu nhân đang vội xem xét sổ sách….. cho nên không rảnh."

Tựa hồ là vì muốn chứng minh chính mình đã được tới hầu hạ bên người phu nhân.

- "Ngươi đi ra ngoài."

La Thận Viễn nâng tay lên chính mình sửa sang lại tay áo.

Hoa Dung không nghĩ tới hắn đương nhiên lại cự tuyệt, sắc mặt trắng nhợt, có chút thất vọng ngẩng đầu. Nàng... Nàng không xinh đẹp sao?

- "Đại nhân... áo khoác ngài..."

- "Cút đi!" La Thận Viễn đột nhiên lạnh lùng nói.

Hoa Dung tựa như bị giội xuống một chậu nước lạnh, toàn thân đều lạnh thấu, một cảm giác hổ thẹn mãnh liệt nổi lên.

La Thận Viễn sửa sang xong tay áo mới đi ra tịnh phòng.

Bà tử trông coi ở cửa thư phòng nhìn thấy La Thận Viễn đi tới, sắc mặt đặc biệt không tốt đẹp, bà tử đều không yên đứng lên:

- "Đại nhân... Phu nhân đang ở bên trong tính sổ!"

La Thận Viễn lại lập tức đi vào trong thư phòng….. tùy tùng của hắn bảo bà tử trông coi tránh ra.

Nghi Ninh nghe được động tĩnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy La Thận Viễn đứng ở trước mặt nàng, sắc mặt lạnh như băng, nàng nghi hoặc hỏi:

- "Tam ca làm sao..."

La Thận Viễn cầm sổ sách trên bàn liếc mắt, thản nhiên nói:

- "Đều lui xuống đi!"

Mấy nha đầu bà tử hầu hạ trong phòng hai mặt nhìn nhau, nơi này còn chưa có đối chiếu xong sổ sách mà, nhưng cũng không dám cãi lại tam thiếu gia, vẫn là lui xuống rồi khép cửa lại.

La Nghi Ninh thì lại đứng lên tiếp tục hỏi:

- "Trên triều có chuyện gì không hài lòng sao?"

Tam ca là cái miệng bình hồ lô, nếu nàng không hỏi, hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới chuyện trên triều. Hắn nếu nguyện ý nói hết, Nghi Ninh vẫn là thực nguyện ý nghe.

Ai biết nàng vừa đứng lên, La Thận Viễn liền buông sổ sách trong tay xuống:

- "Nghi Ninh, mới vừa rồi nàng kêu nha đầu đến hầu hạ ta à?"

La Nghi Ninh bị chuyển biến thình lình này của hắn khiến cho mạc danh kỳ diệu:

- "Không có đâu….. cái gì mà nha đầu đi hầu hạ huynh?"

La Thận Viễn trầm tư một lát, liền phản ứng lại nha đầu kia đang nói dối. Ngược lại cười cười.

Một khi có chuyện liên quan tới nàng, liền không lý trí như vậy? Thế nhưng ngay cả thật giả đều không có cẩn thận nhìn ra. Có lẽ còn là vì cảm giác của hắn không có ổn thỏa, sợ nàng sẽ bị người khác cướp đi, sợ nàng không cần chính mình.

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Không có gì, việc này ta sẽ xử lý..."

- "Không được, tam ca nói cho muội biết đi kết quả là nha đầu nào đi hầu hạ huynh vậy!"

Nghi Ninh muốn làm rõ ràng.

- "Bằng không muội thế nào chế ngự được hạ nhân?"

La Thận Viễn đi đến trước nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng:

- "Nàng không cần quan tâm, để ta xử lý việc này đi..."

Cái hôn ấm áp này, lại mang theo ngàn quân chi thế lạnh như băng.

Sau đó hắn xoay người đi ra thư phòng. 

Ngày kế khi La Nghi Ninh thức dậy liền nghe nói, cái nha đầu Hoa Dung vừa bị nàng thu vào phòng bếp không lâu, đêm qua bị bắt là tư thông với gã sai vặt. Hộ vệ không nhận ra nàng là ai, xem trở thành tặc nhân, đã loạn côn đánh chết.

Thời điểm Phạm ma ma tiến vào bẩm báo với nàng sắc mặt tái nhợt:

- "Phu nhân, đều không còn nhân dạng... Nô tì cho người lấy chiếu cuộn lại, ném đi bãi tha ma. Ngài nói đi… người hộ vệ nào lại xuống tay ngoan độc như vậy?..."

Lúc Nghi Ninh đi tới chỗ Lâm Hải Như, bà cũng nói với nàng việc này.

Thời điểm La Thành Chương biết được sắc mặt tái xanh. Ra tay nặng như vậy, cái nàng dâu kia của ông là sẽ không làm. Khẳng định là hảo nhi tử La Thận Viễn kia của ông, nha đầu kia khẳng định chọc tới hắn, nếu không hắn cũng sẽ không quản….. thủ đoạn của hắn rất sắc bén.

Đây là hắn làm cho ông xem, cảnh cáo ông, không nên nhúng tay vào chuyện của hắn.

Thái độ La Thành Chương ngược lại không có gì khác thường, đều không có cho người qua hỏi cái nha đầu kia. Chính là thản nhiên trở về câu: "Đã không có….. sẽ không có đi."

La Thận Viễn hạ triều trở về, chính là đang cởi ra triều phục. Nghi Ninh hỏi hắn:

- "Tam ca, huynh có biết cái nha đầu kêu Hoa Dung kia đã chết không..."

- "Ừ, đã chết rồi sao?" Hắn thản nhiên hỏi.

Nghi Ninh giúp hắn cởi triều phục, tiếp tục hỏi:

- "Ngày hôm qua tam ca nói cái nha đầu đi hầu hạ huynh… chính là nàng ta?"

La Thận Viễn tiếp tục cởi bỏ triều phục nói:

- "Việc này để cho ta quản là được. Nếu không phải ngày hôm qua nàng ta lấy nàng ra viện cớ….. ta cũng sẽ không nổi giận như vậy."

Ngày hôm qua cái kia nha đầu chỉ sợ là thật sự đã chọc hắn tức giận.

Nghi Ninh chạm vào tay hắn, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay rất lạnh, cả người một dòng hàn ý.

- "Cho nên tam ca đã kêu người... đánh chết nàng ta?"

La Thận Viễn cười cười:

- "Đương nhiên không phải….. ta chính là phân phó một tiếng. Những người đó xuống tay không nhẹ không nặng, ta cũng không biết là đánh chết. Tốt rồi, ngày sau phụ thân sẽ không đưa nha đầu tới chỗ nàng."

Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên lỗ tai nàng thấp giọng nói:

- "Như thế nào, nàng sợ ta sao?"

Nếu không có hắn gợi ý, hộ vệ dám động tay nặng như vậy sao?

Nha đầu kia tự tìm đường chết là rất xứng đáng, Nghi Ninh biết. Chính là nàng ngẫu nhiên cảm thấy tam ca làm việc rất cực đoan lãnh khốc.

- "Không phải….. có cái gì muội phải sợ?"

Nàng ở trong lòng hắn có chút cứng ngắc, ở chung càng lâu, tự nhiên lại càng có thể tiếp xúc đến một mặt khác của hắn.

Nàng ngược lại nghiêng người, ló đầu nhẹ hôn cằm hắn, tựa hồ như có chút chơi xấu.

La Thận Viễn ôm thân thể nhỏ nhắn ấm áp này, nội tâm khô cạn luôn bởi vậy mà ôn nhuận. Nàng rất ít chủ động thân mật với hắn, mỗi khi loại sự tình này phát sinh, hắn liền hi vọng nàng có thể đến chủ động thân mật với hắn.

Loại cảm giác này phi thường tốt. 

Đã là hai canh giờ, hạ nhân thay đổi trà lạnh một lần nữa thành trà nóng. Cốc sứ men trắng đặt ở trên đĩa gỗ Tử Đàn, Lục Gia Học nghiêng đầu nhìn, hắn cảm thấy Uông Viễn người này hoặc nhiều hoặc ít có chút tật xấu, gia dụng trà cụ bát cụ của hắn tất cả đều là màu trắng hoặc bằng bạc.

Uông Viễn cỡ năm mươi tuổi, mặc bộ quái tử trù dài, làn da tái nhợt, cảm giác có chút tiên phong đạo cốt.

- "Nạn trộm cướp ở Quý Dương, đều Hộ phủ đến thật sự không được."

Uông Viễn khiều khiều một chút hương trong lư hương. Khói hương lượn lờ bốc lên, trong thư phòng một mảnh hương thơm.

Uông Viễn cùng Lục Gia Học quen biết cũng đã mười năm. Hắn kỳ thật thực kiêng kị Lục Gia Học, bởi vì trong tay Lục Gia Học có binh quyền. Nhưng đồng thời hắn không phòng bị Lục Gia Học, đồng dạng là vì trong tay Lục Gia Học cầm binh quyền, ngược lại đối triều chính không có hứng thú.

Uông Viễn tiếp tục nói:

- "Tuyên An ủy tư Chu Thư Đàn sợ tội tự sát, chỉ sợ còn phải trách tội hắn. Nay tại Quý Dương đang không có đầu lĩnh. Lục đại nhân cảm thấy, điệu binh từ đâu tới cho thỏa đáng?"

Lục Gia Học hừ lạnh một tiếng.

Loạn ở Quý Dương à, việc này hắn có nghe thấy! Đều Hộ phủ lại thêm Tuyên An ủy tư, đều đánh không lại một đám thổ phỉ, quả thực chính là một đám thùng cơm. Uông Viễn cũng là một người giữ tính ba phải, chuyện không nên quản Lục Gia Học hắn tuyệt sẽ không quản….. hiện tại muốn hắn ra tay thu thập cục diện rối rắm sao?

Tâm lão nhân Uông Viễn này đã đen tối lại vô tình, Chu Thư Đàn theo phái Thanh lưu còn không phải hắn không buông tha sao, hiện tại hắn hại Chu Thư Đàn thành như vậy! Phái Thanh lưu hiện tại phỏng chừng hận không thể rõ rõ ràng ràng cắn chết hắn.

Lục Gia Học bưng lên chén trà trắng của phủ Uông Viễn uống một ngụm:

- "Tổng binh Vân Nam, Tổng binh Tứ Xuyên phát binh nhanh nhất. Tổng binh Tứ Xuyên Tống đại nhân từng có kinh nghiệm kháng sơn phỉ….. tốt nhất là hắn."

Lục Gia Học lười phái kiện tướng đắc lực của mình đi qua, so sánh với Thát Đát cùng Ngõa Thứ, sơn phỉ chính là một đám ô hợp mà thôi.

Lục Gia Học ở trong quân sự là thiên tài, hắn nói đại khái là đúng. Xem ra hắn thực không muốn quản. Uông Viễn cười cười:

- "Ta thấy đêm đã khuya, không bằng đại nhân liền ngủ lại bỉ phủ đi. Quản sự, đi an bày chỗ ở cho Lục đại nhân."

- "Không cần."

Lục Gia Học đạm bạc khoát tay chặn lại, lại cự tuyệt Uông Viễn đưa tiễn, từ trong phủ Uông Viễn đi ra.

Phủ Uông Viễn cực kỳ xa xỉ, đèn cung đình sừng dê lưu ly, màu son đại trụ chiếu ra phá lệ sáng ngời. Lục Gia Học nhìn thấy liền ghét bỏ….. Uông Viễn thế nào cũng là đứng đầu đại học sĩ, thế này là cái phẩm vị gì.

Hắn vừa lên xe ngựa, liền có người tiến vào báo với hắn:

- "Đại nhân, sự tình đều an bày xong. Trình đại nhân bên kia cũng đã bố trí không sai biệt lắm."

Lục Gia Học ừ một tiếng ý bảo đã biết.

Người nọ lại tiếp tục nói:

- "Chính là Tào phu nhân nói thuộc hạ hỏi ngài một câu, chính là đề nghị nạp thiếp, không phải kế thất chứ?"

Lục Gia Học bỗng nhiên mở mắt ra, cười lạnh nói:

- "Kế thất à? Nàng xứng sao?"

Cho dù chính là thiết kế cục diện, không có khả năng cưới thực, hắn cũng không nghĩ để cho người khác đảm nhận danh vọng này.

Theo sau bỏ thêm câu:

- "Nói với Từ phu nhân, chính là kêu nàng nhắc tới việc này, cái khác không cần nói nhiều."

Hắn vuốt ve ban chỉ, lại chậm rãi nhắm mắt lại. La Nghi Ninh, lần này nàng sẽ không dễ dàng chạy như vậy. 

La Thận Viễn cũng nửa đêm tiếp được tin tức về chuyện Quý Dương, Từ Vị phái hộ vệ trong đêm truyền tin cho hắn.

Trong Từ phủ.

Từ Vị cùng Hộ bộ thị lang, Dương Lăng và mọi người đang tụ ở trong thư phòng, vừa nhận được là báo tang cùng di thư của Chu Thư Đàn.

Dương Lăng nhìn thấy lão sư cầm vật cũ của bạn tốt, tay phát run mục tí dục liệt*.

(P/s: mục tí dục liệt là khóe mắt muốn rách….. thường vì cực độ sợ hãi hay căng thẳng).

- "Tiếu Phương lần trước viết thư cho ta, còn hỏi ta trồng loại lương thực gì ở trên núi thì tốt, hướng ta lãnh giáo viết là thể văn võ biền..."

Hiện tại nhìn thấy lại là di thư của hắn.

Chu Thư Đàn là quan võ, rất khó có được người này là quan võ lại theo phái Thanh lưu. Sau này đắc tội Uông Viễn, bị đưa tới Quý Dương Tuyên An ủy tư đi làm Trưởng quan.

Tại Quý Dương kia sơn dân cùng đường lại rất hung hãn, thường lẻn làm thổ phỉ. Sau khi Chu Thư Đàn đến đó đã phí rất nhiều công sức, thật vất vả mới lấy được tín nhiệm của sơn dân.

Sơn dân đi theo hắn khai hoang sửa trại, cũng không hoạt động làm cướp nữa. Ai lại nghĩ đến lúc này Bố chính sử Quý Châu đến, thu sáu thành trọng thuế của sơn dân. Chu Thư Đàn nhiều lần phản đối đều vô dụng, Bố chính sử chính là người của Uông Viễn, Uông Viễn muốn chỉnh hắn, nói cái gì đều không được.

Sơn dân phẫn nộ rồi, dựa vào sức lao động để có được lương thực nay lại bị Vương Bát Đản cướp đoạt không còn một mảnh, bọn họ liền trở thành hung phỉ. Thế lực thổ phỉ lớn mạnh nên chiếm cứ Quý Dương, giết rất nhiều dân chúng cùng quan viên bình thường.

Chu Thư Đàn mang binh ra sức phản kháng. Uông Viễn bên kia lại nhân cơ hội dâng tấu chương lên hoàng thượng, nói đây là Quý Dương Tuyên An ủy sử Chu Thư Đàn giám thị bất lực, không thống trị được thổ phỉ ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Hẳn là phải áp giải hắn về kinh cách chức điều tra.

Hoàng thượng thấy sơn dân đều có thể tạo phản quan phủ, giận dữ ban chết cho Chu Thư Đàn, thê nhi lưu đày hai ngàn dặm.

Chu Thư Đàn còn đang mang binh ra sức chống cự, bảo hộ dân chúng trong thành. Trên cổ đã bị chụp vào gông xiềng. Hắn là oán giận mà khóc rống, quỳ gối trên mảnh đất mà hắn đã hao hết tâm huyết thật lâu không hồi thần.

Lập chí làm quan tốt, ngược lại còn liên lụy thê nhi trong nhà. Hắn ở Quý Dương tự sát, đưa trở lại kinh thành chính là thi thể.

Tiếu Phương là tên tự của Chu Thư Đàn. Dương Lăng an ủi lão sư vài câu, Từ Vị lại bình tĩnh không được:

- "Lấy giấy bút tới cho ta, ta phải thượng gián. Trung lương bị hại, thê nhi phải chịu tai ương. Ta không thể ngồi xem mặc kệ!"

Mấy người căn bản khuyên không được Từ Vị, Dương Lăng cũng không có cách nào, bên trong hoảng loạn hắn quay đầu hỏi hạ nhân:

- "La đại nhân đã tới chưa?"

Hạ nhân vội vàng đáp:

- "Đã phái người đi thỉnh..… La đại nhân đã cách không xa, hẳn là sắp tới."

Đang nói đến hắn, rèm cửa đã bị gã sai vặt đẩy ra. Một luồng gió lạnh ào vào, La Thận Viễn theo gió lạnh đi vào trong phòng, có người thượng trà cho hắn.

Hắn ở trên đường đã biết sơ qua sự tình, lúc này vừa ngồi xuống liền nói:

- "Lão sư an tâm một chút chớ ầm ĩ….. thổ phỉ làm loạn ở Quý Dương đã giết nhiều người như vậy, hoàng thượng đang nổi nóng. Ngài lúc này thượng gián vì Chu đại nhân, sẽ bị liên lụy."

Từ Vị là bị tức giận đến rối loạn đầu óc, lập tức nói:

- "Liên lụy cũng thế! Ta không chịu được hắn bị oan uổng như thế! Một cái mạng già, lão hủ ta sống đã đủ!"

La Thận Viễn biết Từ Vị là phản ứng này. Hắn tiếp tục nói:

- "Nếu như ngài bị hoàng thượng ban thưởng cái chết, cũng là thoải mái. Thiên hạ sẽ không còn phái Thanh lưu. Chờ Lục Gia Học cùng Uông Viễn cầm giữ tất cả, bọn họ muốn hại ai thì hại, về sau dân chúng lầm than cũng không có người đi đau lòng dân chúng. Ngài vừa chết, tất nhiên cũng không có người quản."

Từ Vị nghe xong lời học sinh nói, thật lâu sau đột nhiên nghẹn ngào nước mắt già nua rơi như mưa. La Thận Viễn ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Cảm tình của Từ Vị là đối với bằng hữu quá sâu.

Hắn vừa nhận được tin tức liền biết không ổn, chuyện Chu Thư Đàn tuy rằng không có đường sống để vãn hồi, nhưng hắn nhất định phải đi trước một bước khuyên cho được Từ Vị rồi mới nói.

Nhìn lão sư khóc hắn chỉ biết là khuyên nhủ, sau đó nói với hạ nhân:

- "Chuẩn bị nước rửa mặt."

Chờ Từ Vị thanh tỉnh lại, sau đó bắt đầu thương lượng.

Ngày kế Nghi Ninh thức dậy thật trễ, đêm qua nửa đêm bị người truyền lời đánh thức. Kỳ thật tối hôm qua nàng không thế nào ngủ ngon, luôn cảm thấy đau đầu dị thường, liền bảo nha đầu dùng dầu bạc hà ấn huyệt thái dương giúp nàng thả lỏng một chút.

Vừa ấn đến một nửa. Một nha đầu bên người Lâm Hải Như đi tới truyền lời, Trân Châu vén màn cho nàng đi vào.

Nha đầu hành lễ, khom người nói với Nghi Ninh:

- "Tam phu nhân, phu nhân nói ngài qua đi xem đi, nói là người cầu hôn Lục tiểu thư đến!"

Nha đầu kia một ngụm "Tam phu nhân đi nhanh chút, phu nhân nói ngài đi xem náo nhiệt", ngữ khí rất hưng phấn.

Người cầu hôn La Nghi Liên nhân rốt cục đến à?

La Nghi Ninh mở mắt ra, kêu nha đầu tạm trước đừng xoa bóp. Nàng cũng muốn biết kết quả là ai cầu hôn La Nghi Liên, đều đã đợi nhiều ngày thế này.

Nàng nghĩ nghĩ, bảo nha đầu hầu hạ thay đổi một bộ lụa hoa màu tím bảo bình, đi tới chỗ Lâm Hải Như.

Trên hành lang nhà giữa rất nhiều nha đầu bà tử khoanh tay đứng. Bọn họ mặc là tơ lụa thủy nhi, phái đoàn thật đúng rất lớn, người tới hẳn là nhà huân quý.

Sau khi nha đầu thông truyền, Nghi Ninh vén rèm đi vào. Còn chưa gặp người, đã nghe một trận thanh âm náo nhiệt.

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn, nha đầu bà tử ở hai bên Lâm Hải Như, hẳn là đang chống đỡ bà. Mà ngồi đối diện Lâm Hải Như là một vị phụ nhân, búi tóc ngã ngựa kế, quần áo đẹp đẽ quý giá….. áo màu bảo lục, khắp cả tay áo thêu thông vàng, trọn bộ trang sức vàng ròng. Hẳn là không còn trẻ gì, nhưng khuôn mặt lại rất giảo hoạt.

Lâm Hải Như thấy Nghi Ninh đến, liền kéo nàng đi qua nói với nàng:

- "Nghi Ninh, vị này là Tào phu nhân của Uy Viễn hầu phủ."

Tào phu nhân là trưởng bối, lại là Hầu phu nhân, Nghi Ninh tự nhiên là phải khom người vấn an.

Lâm Hải Như tùy theo cũng giới thiệu nàng:

- "Đây là Ngụy thị con dâu của ta."

- "Thì ra là chị dâu của Lục cô nương."

Vị tào phu nhân này cười nói. Bộ dạng của bà rất hòa khí, chính là một đôi mắt lộ ra vài phần khôn khéo.

Đến đây là có mục đích khác, vị Tào phu nhân này tự nhiên không để ý Nghi Ninh.

Bà cười lấy khăn tay chậm chậm môi, nói chuyện với Lâm Hải Như:

- "La nhị phu nhân, Lục cô nương nhà các ngươi là mệnh cách quý nhân. Lục đô đốc có ý nạp nàng làm thiếp. Đây chính là đại hỷ sự khó mà có được."

Lục Gia Học kia là loại người nào, tay cầm trọng binh hạt Sơn Tây Tuyên phủ tuyên đại Tổng đốc, đô đốc quyền khuynh thiên hạ….. hoàng thượng đều phải kiêng kị vài phần. Hắn muốn nạp thiếp, nhà ai không phải đập bể đầu đưa nữ nhi lên.

Tào phu nhân cảm thấy đây là đại vận của La Nghi Liên, một cái thứ nữ không được sủng….. thế nào liền vào mắt Lục Gia Học.

Thanh âm của bà chậm lại chút:

- "Bao nhiêu nữ tử xua như xua vịt, cũng không nhìn thấy mặt Đại nhân. Theo đô đốc, về sau chính là hưởng vô vàn vinh hoa phú quý. Lục tiểu thư của các ngươi đây là bay lên đầu cành. La nhị phu nhân, phu nhân nên chu toàn một phen. Mau chút….. đi nói cho Lục tiểu thư các ngươi nghe đi! Lục tiểu thư nên đến đây thôi?"

Nói xong hướng về phía cửa nhìn vài lần. Vừa rồi vừa tới đã kêu người đi truyền lời, thế nào đến bây giờ cũng không có đến. Lúc trước bà chỉ phái người truyền thư cho Kiều di nương, nói có đại nhân vật có tâm tư đối với La Nghi Liên, không nói rõ là ai. Kiều di nương còn vạn phần cung kính trả lời thư cho bà, tràn đầy mong chờ. Chuyện tới trước mắt đùa giỡn với phái đoàn quý nhân, còn chậm chạp tới đây.

Tào phu nhân đương nhiên cũng là tò mò Lục cô nương nhà này kết quả thật đẹp như thiên tiên à? Để cho đô đốc đại nhân để ý.

Lâm Hải Như thiếu chút nữa bị sặc nước trà:

- "Tào phu nhân nói là... Lục Gia Học? Lục đô đốc?"

Năm đó lúc hắn mang binh đi Bảo Định Lâm Hải Như còn xa xa nhìn nhìn. Bực đại nhân vật như vậy, thế nào liền coi trọng La Nghi Liên?

Vốn tìm La Nghi Ninh tới đây là xem náo nhiệt, cái này thật sự là náo nhiệt.

Lâm Hải Như nghiêng đầu nhìn La Nghi Ninh, thấy Nghi Ninh cũng thật lâu không có phục hồi tinh thần lại, chén trà trong tay nàng nghiêng đi. May mắn nàng phục hồi tinh thần lại, rất nhanh liền ổn định. Nhưng mà tay đã có chút phát run.

************

......

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment