Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 173

Edit + Beta: Đào Mai

Trình Lang thật lâu mới hồi thần. Hắn nhìn nàng nằm ở ghế tựa trong phòng, có chút mỏi mệt, lại nghĩ tới nàng vừa rồi cầu xin mình.

Thuộc hạ đi theo bên cạnh hắn hỏi:

- "Trình đại nhân... Việc này có phải hay không nên nói với Đô đốc một tiếng..."

Trình Lang lạnh lùng nói:

- "Câm miệng! Không được nói, một chữ cũng đừng nói!"

Nếu Lục Gia Học mà biết được, hắn khẳng định sẽ không lưu lại đứa nhỏ này. Không biết hắn khi nào thì sẽ đến, có thể giấu giếm liền giấu đi. Chờ thêm ba tháng thai nhi đã ổn định, không muốn lưu cũng phải lưu. Cá tính Nghi Ninh như vậy, nếu hài tử của chính mình bị hại, hắn quả thực không có cách nào tưởng tượng nàng sẽ như thế nào?

Hắn thật sự là không đành lòng, nhìn thấy nàng bi thương khổ sở.

Thuộc hạ không biết hắn vì sao đột nhiên tức giận, liền không dám lên tiếng.

Trình Lang hít một hơi thật sâu, hỏi lang trung:

- "Thân thể nàng như thế nào?"

Một đường chạy đến đây chịu ép buộc không ít, sợ thai nhi của nàng sẽ bị ảnh hưởng.

Lang trung thấy Trình Lang tựa hồ cũng mất hứng, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều:

- "Thai nhi Quý phu nhân hoài rất ổn, mạch đập hữu lực, không trở ngại."

- "Vậy là tốt rồi, ngươi khai một ít dược an thai. Chuyện hôm nay, một chữ cũng không cho lại nhắc tới."

Trình Lang nghiêng đầu nhìn ông.

Lang trung vâng dạ, Trình Lang mới vén màn đi vào trong phòng, hai tiểu nha đầu vội vàng đốt lò sưởi.

Trình Lang ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn không nói cho nàng biết chuyện có thai, Nghi Ninh mà biết nói không chừng ngược lại dễ lộ ra khuyết điểm. Như vậy tạm thời gạt nàng đi… kiếp trước nàng không có đứa nhỏ, luôn luôn phi thường tiếc nuối, coi hắn trở thành hài tử thân sinh mà yêu thương.

Hiện tại nàng sẽ có tiểu hài tử của chính mình, sẽ làm mẫu thân.

Trình Lang nắm tay nàng, cũng chỉ có thừa dịp Lục Gia Học không ở đây, hắn mới dám tạm thời làm như vậy. Hắn lẳng lặng cúi đầu, dựa vào áo khoác của nàng.

Không nghĩ tới như vậy liền làm Nghi Ninh bừng tỉnh, nàng thấy được phía trước một cái đầu màu đen, lập tức ngồi dậy.

Trình Lang buông tay nàng ra, hỏi:

- "Ngài đói bụng không? Ta gọi nha đầu hầm canh gà đảng sâm cho ngài, chưng chút cơm gạo nếp."

La Nghi Ninh ngược lại ngăn cản hắn.

La Nghi Ninh nghĩ phải nói rõ ràng minh bạch với hắn, ở chung như vậy là không được. Nàng thấp giọng nói:

- "Trình Lang, ngươi đã không chịu tha ta, ta chính mình cũng muốn chạy vô số lần. Ngươi minh bạch điều đó... Lần này bị ngươi phát hiện, khó bảo toàn một lần nào đó ngươi liền không phát hiện được. Ngươi trăm phòng ngàn phòng, cũng sẽ có một lần có thể thoát."

- "Ngài nghỉ ngơi trước đi."

Trình Lang trầm mặc sau đó nói, hắn vẫy tay kêu bà tử tới,

- "Chiếu cố phu nhân cho tốt, nếu ai còn dám bỏ rơi nhiệm vụ, phải chịu phạt quỳ băng."

Hai nha đầu hầu hạ bên người Nghi Ninh đã bị phạt quỳ đến hai đầu gối máu chảy đầm đìa, có khả năng sẽ không thể đi lại. Mọi người trong phủ đều biết, bọn họ sợ tới mức không có ai dám nói gì.

La Nghi Ninh lại dựa trở về ghế dựa, nàng thản nhiên nói:

- "Ta đói bụng, mang đồ ăn lên đi."

Không ăn no sẽ không có khí lực chạy, hai người điên này, một người so với một người còn điên hơn. Đấu trí đấu dũng dù sao cũng phải ăn no trước rồi lại nói!

Xa ở kinh thành, Từ thị bưng nước ấm đi lên cho Ngụy Lăng, cho ông ngâm chân.

Ngụy Lăng đã nghe nói chuyện Lục Gia Học cưới La thất tiểu thư, sau khi ông phản ứng lại cả người liền rét run, lại là phẫn nộ.

Đã nhiều ngày Lục Gia Học ở trong cung nghị sự luôn đợi không được cơ hội, rốt cục đợi đến cỗ kiệu của Lục Gia Học đi thẳng ra cửa, ông nghĩ phải đi đến Lục gia để hỏi cho minh bạch.

- "Tạm thời không ngâm chân, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta."

Ngụy Lăng khoác áo khoác nói với Từ thị.

Vừa mới bắt đầu đối với Từ thị sự vụ vặt vãnh trong phủ rất nhiều. May mắn bà bà hòa thuận, lại không có thiếp thất, Từ thị trải qua coi như hài lòng. Nàng hỏi:

- "Quốc công gia, bây giờ bên ngoài đã giới nghiêm, ngài còn ra ngoài làm cái gì? Ngài đợi chút... Khoác cái áo choàng da hồ đi!"

Nhưng Ngụy Lăng đã ra cửa.

Xe ngựa dừng lại ở cửa Lục phủ, vừa vặn đuổi tới trước xe ngựa Lục Gia Học. Ngụy Lăng nhìn thấy hắn xuống xe ngựa liền vặn vặn tay.

Lục Gia Học cũng thấy được ông.

Ngụy Lăng đi đến trước mặt Lục Gia Học chính là một quyền, thẳng vào mặt. Lục Gia Học không có phòng bị ông đánh tới, nhưng hắn cũng lập tức lui về phía sau nửa bước không bị thương. Ánh mắt lạnh lùng...

Ngụy Lăng tức giận đến tay phát run:

- "Nữ hài nhi của ta đâu, nàng ở đâu? Ngươi đưa nàng ra cho ta!"

Lục Gia Học xoa xoa khóe miệng, chậm rãi nói:

- "Nữ hài của ngươi tự nhiên đã gả cho La Thận Viễn, ngươi tìm đến ta làm cái gì?"

Ngụy Lăng nói:

- "Khó trách... trước kia ta luôn cảm thấy ánh mắt của ngươi nhìn nàng không đúng! Ngươi hỗn đản này, nàng là nghĩa nữ của ngươi cũng đã viết vào gia phả! Nàng đã sớm lập gia đình, ngươi lại còn làm ra việc này. Ta mà không giáo huấn ngươi, uổng làm phụ thân của nàng!"

Lục Gia Học lại nở nụ cười. Hắn nhận La Nghi Ninh làm nghĩa nữ, còn nghĩ chắp tay tặng nàng cho người kia, thế nào có thể không buồn cười đây!

Hắn không để ý đến Ngụy Lăng, bước qua bên cạnh ông nói:

- "Lần này ngươi dĩ hạ phạm thượng ta không so đo, ngươi phải chú ý cho kỹ đi, lần sau ta sẽ không lưu tình."

Ngụy Lăng nắm chặt tay. Gió lạnh đập vào mặt, vang lên tiếng đóng cửa của Ninh Viễn hầu phủ.

Bên trong phủ có người chào đón:

- "Đô đốc đại nhân, có tức khắc khởi hành đi Đại Đồng không?"

- "Lập tức khởi hành."

Lục Gia Học nói xong đi tới chính đường, người nọ đi theo sau lưng hắn, có chút do dự nói:

- "Đại nhân, người nọ muốn gặp ngài... Lại còn ra vẻ rất sốt ruột, người xem có muốn gặp hay không."

Lục Gia Học dừng lại cước bộ, thật lâu mới hỏi:

- "Hiện tại nàng ở chỗ nào?"

Đêm đã rất khuya, trong tửu lâu rất ít người, không có nhiều người ở chỗ này uống rượu nóng. Nhưng chủ tiệm vẫn không đóng cửa, rượu nóng nấu trong bình, hơi bốc lên lượng lờ, ánh sáng mờ nhạt từ đế nến ở trên bàn bên trong tửu lâu chiếu ra, nghiêng nghiêng chiếu ra bóng dáng tiểu nhị ngủ gà ngủ gật.

Vang lên thanh âm binh khí va chạm, hai hàng thân binh rất nhanh chạy tới, vây chung quanh tầng tầng lớp lớp… Tiểu nhị kia đột nhiên bị làm tỉnh lại, nhìn thấy trận thế đó một trận kinh hãi.

Sau đó mới là xe ngựa chạy đến, có người xuống xe. Tùy tùng lắc đầu với tiểu nhị kia ý bảo hắn đừng nói chuyện. Tiểu nhị nhìn thấy cái thân ảnh cao lớn kia đi vào tửu lâu, khiếp sợ trừng to mắt.

Đó không phải... Ninh Viễn hầu gia sao?

Bên trong tửu lâu không có mấy người đang uống rượu. Vào tiểu gian bên cạnh, có người ngồi chồm hỗm ở trước bàn, phía sau đứng vài người đang cúi đầu. Trên bàn rượu nóng bốc ra từng đợt hương rượu, thịt bò đã được cắt thành từng miếng màu đỏ tươi.

Người nọ đội nón áo choàng không thấy rõ mặt, thẳng đến có người hầu đóng cửa lại, nàng mới vạch áo choàng ra chậm rãi nói:

- "Đô đốc đại nhân..."

Dung nhan kiều diễm kia, lại lộ ra đoan trang quý khí, người này không phải đương kim hoàng hậu thì là ai?.

Hoàng hậu cười cười.

- "Mỗi lần Đại nhân đến đều là tư thế như vậy, là sợ ta tính kế ngươi sao?."

- "Hoàng hậu nương nương làm như vậy, Lục mỗ không thể không phòng."

Lục Gia Học ngồi xuống ghế tựa, hắn có loại khí chất long hổ, phi thường kinh sợ. Hắn cùng huynh trưởng hắn Lục Gia Nhiên tuyệt không giống, Lục Gia Nhiên kỳ thật là người tính tình ôn hòa, cho dù tính kế người khác cũng là đưa tình ôn nhu.

Hoàng hậu nói:

- "Đêm khuya gặp nhau thật là bất đắc dĩ, ta chính là muốn hỏi Lục đại nhân một chút. Có phải hay không thật sự không vui với Tam Hoàng nhi của ta. Như không có đại nhân tương trợ, tiền đồ của hắn sợ là không tốt quyết đoán."

Không chỉ không tốt quyết đoán, mẫu phi thân sinh Tam hoàng tử xuất thân không cao, vả lại không được hoàng thượng thích. Nếu không phải trên triều một ít lão thần còn kiên trì con trai trưởng kế thừa, hoàng hậu căn bản bất lực. Nhưng con trai trưởng này cũng danh bất chính ngôn không thuận. Như cùng Đổng phi cái tiện nhân kia đối kháng, thật là không đủ.

Từ sau khi Đổng phi vào cung đắc ý, hoàng hậu Chu thị nhẫn nhịn hồi lâu, sao có thể để cho nàng ta đạp đến trên đầu! Về sau nếu như Đổng phi sở sinh ra hoàng tử trở thành thái tử, sao còn có đường sống cho hoàng hậu xoay người.

- "Việc này đều có nội các đại thần cùng hoàng thượng định đoạt. Ta chỉ là một võ tướng, thật sự khó mà nói."

Sau này Lục Gia Học tới xem kỹ, hắn đương nhiên chính là đùn đẩy khước từ, xem vận số gần nhất của hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đã tận, cố tình không nghĩ nhúng tay thôi. Huống chi sau khi Từ Vị gặp chuyện không may, lực lượng trung kiên duy trì Tam hoàng tử càng ít! Uông Viễn lão già dối trá này hướng đến sẽ không tại trên chuyện mẫn cảm như vậy mà biểu hiện lập trường, hắn mới lười nói chuyện.

Hoàng hậu nắm chặt tay. Lục Gia Học quả nhiên cũng là một lão hồ li! Vốn rõ ràng đã nói xong rồi, những người hỗn độn ở trong triều không một người đơn giản! Nếu là không lấy ra một chút gì đó có thể dụ hoặc hắn, chỉ sợ Lục Gia Học sẽ không đáp ứng hỗ trợ. Nhưng quyền thế tài phú cùng nữ sắc, một chút hắn đều không thiếu, đích xác không thể nghĩ ra được cái gì có thể đả động hắn.

Bà nhìn Lục Gia Học, chậm rãi ôn nhu nói:

- "Lục đại nhân nếu là khẳng định trợ giúp ta, ta tự nhiên nguyện ý báo đáp đại nhân."

Lục Gia Học cười lạnh:

- "Lời này của Hoàng hậu nương nương, Lục mỗ không biết thế nào tiếp."

Hoàng hậu ý tứ này thật sự là ái muội, bà nghĩ báo đáp thế nào?

Hoàng hậu thấy hắn tựa tiếu phi tiếu, bà biết sợ là nhân gia đang mờ ám trào phúng. Quay đầu nhìn mấy cành mai vàng ở trong tiểu gian. Bà nói:

- "Ta biết mấy năm nay, lục đại nhân luôn luôn tìm kiếm hung thủ chân chính năm đó sát hại phu nhân của Lục đại nhân."

Tươi cười của Lục Gia Học chậm rãi tiêu thất.

- "Lục đại nhân nếu là khẳng định trợ giúp ta, ta nguyện ý nói cho đại nhân biết kết quả hung thủ năm đó là ai, cùng chân tướng sau lưng."

Hoàng hậu quay đầu, nhìn thấy Lục Gia Học rốt cục không có thái độ vân đạm phong khinh kia nữa, bà thả lỏng chút! Cái này xem như đâm trúng tử huyệt của Lục Gia Học.

- "Người khác không biết Lục đại nhân từng có thê tử, nghĩ rằng Lục đại nhân là người bạc tình. Lại không có mấy người biết, Lục đại nhân là yêu nàng quá mức mới ngay cả đề cập tới cũng không dám đề cập. Nhiều năm nay sưu tầm đều không có kết quả, nay ta có thể nói với ngài. Nhưng là ta có điều kiện, Lục đại nhân đặt một tín vật ở chỗ của ta, ta mới nguyện ý nói cho Lục đại nhân nghe… Ta cũng là muốn tự bảo vệ mình. Chỉ nhìn đại nhân chọn thế nào."

Phía sau có người tựa hồ muốn nhắc nhở hoàng hậu cái gì, hoàng hậu lại gắt gao nhìn chằm chằm Lục Gia Học.

Lục Gia Học nói:

- "Việc của hầu phủ năm đó, hoàng hậu nương nương như thế nào mà biết được? Ta làm thế nào có thể tin nương nương?"

Hoàng hậu tiếp tục nói:

- "Lục đại nhân có thể không tin. Chính là nếu ta không biết vài phần chân tướng, sợ cũng không dám cùng Lục đại nhân đàm điều kiện."

Lục Gia Học trầm mặc một lát, đột nhiên từ bên hông cởi xuống một khối ngọc bội, ném lên trên bàn trước mặt hoàng hậu, vang lên một tiếng vang nhỏ.

- "Nói đi…" Hai chữ nhẹ nhàng mà rất nặng.

Trong đó ngàn quân chi thế, theo khối ngọc bội phỉ thúy vô giá kia, ném tới trước mặt hoàng hậu.

Hoàng hậu cho người chung quanh lui ra ngoài, bên ngoài đêm đã khuya. Bà biết chính mình phải nói ra gì đó rất giá trị, đáng giá với khối ngọc bội của Lục Gia Học. Bà cầm ngọc bội trong tay, liền tương đương với chiếm được cam đoan của Lục Gia Học. Nếu nói không được, có khả năng Lục Gia Học thật sự sẽ giết chết bà.

Hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.

Hoàng hậu niết miếng ngọc bội lạnh như băng kia ở trong tay, mở miệng nói:

- "Năm đó... Ta cùng với Lục Gia Nhiên kỳ thật từng có lui tới. Thời điểm ta quen biết hắn ta đã là Thái tử phi, năm đó hắn là Ninh Viễn hầu phủ thế tử gia, tuấn mỹ bức người, tay cầm quyền thế. Lại thêm phong độ cùng tuấn nhã, không có mấy nữ tử không thích."

Cung đình bí sử, sự tình dâm - loạn thật sự là rất nhiều. Lục Gia Học sớm có nghe nói năm đó hoàng hậu không hạnh kiểm, chẳng qua người nói cũng không nhiều. Đại khái cũng có thể đón được, chỉ sợ năm đó nàng cùng Lục Gia Nhiên có lui tới, hơn nữa phân lui tới này còn không có đơn giản như vậy, giữa nam nữ cũng liền như vậy vạch trần...

- "Như Lục đại nhân sở đoán, cụ thể ta cũng sẽ không nói tỉ mỉ." Hoàng hậu thả chậm ngữ khí… "Thậm chí có một lần, ta ở Lục phủ bị phu nhân Lục đại nhân thấy được, chính là lúc đó nàng không biết ta..."

Lục Gia Học như trước nhìn bà.

- "Lục Gia Nhiên hắn là người thực kỳ lạ, lực hấp dẫn của hắn đối với nữ tử rất mạnh, khó có người không bị hắn chinh phục. Chính là phong độ cùng thân phận của hắn tương phản mãnh liệt, dù sao đã có Tạ Mẫn tồn tại, hắn bề ngoài cấm dục, kì thực âm thầm làm việc không hề cố kỵ, đại nhân thấy cái này có phải hay không thực hấp dẫn người. Lúc đó ta thực thích hắn, sau này ta mới phát hiện... Hắn kỳ thật còn cùng một người khác âm thầm lui tới."

Hoàng hậu đột nhiên nở nụ cười,

- "Đại nhân đoán thử người này là ai? Là nhị đệ muội của hắn, cũng chính là thê tử của nhị ca ngài."

- "Buồn cười chứ! Cố tình chuyện này không có người biết, hắn vẫn làm thế tử gia nhún nhường Lục Gia Nhiên."

Vẻ mặt Hoàng hậu tựa hồ hoảng hốt,

- "Kỳ thật cho dù phát hiện, ta cũng vẫn chưa bỏ được cùng hắn chặt đứt liên hệ, hắn người này thật sự là... thật sự là làm cho người ta khó có thể rời đi. Nhưng trong tính cách của hắn, lại có một phần thích cùng thê tử người khác lui tới. Kỳ thật phu nhân của ngài cũng là một người kỳ lạ, nàng người như vậy không giống với chúng ta, đối với người lại quá mức đơn giản, làm việc lại luôn luôn ôn hòa. Đại nhân có biết những lời này ta là từ trong miệng ai nghe được không?"

- "Đây là Lục Gia Nhiên nói..."

Hoàng hậu tươi cười càng ngày càng thâm,

- "Hắn chính miệng nói những lời này. Kỳ thật hắn đối với tứ đệ muội của hắn cảm giác càng phức tạp! Cái này đều không giống với những nữ tử mà hắn thường kết giao, tuy rằng Tạ Mẫn đoan trang, nhị tẩu quyến rũ, nhưng những cái đó cũng không đủ. Cố tình phu nhân ngài, cho dù đã gả cho ngài, lại vẫn có thái độ thiếu nữ thuần khiết, ta biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào?"

Ánh mắt bà cũng thay đổi, ngữ khí lại vẫn là bình tĩnh:

- "Ngài là thứ tử chịu đủ khi dễ, hắn căn bản không để vào mắt. Cố tình phu nhân của ngài lại giống như tiểu bạch thỏ, nhu nhược lại ngây thơ, đặt ở địa phương không gần không xa hắn, câu tâm hắn ngứa ngáy. Hắn muốn chiếm đoạt nàng, muốn áp nàng ở dưới thân xé mở tầng tầng quần áo của nàng, muốn nghe nàng thét chói tai... Thậm chí, có khả năng hắn muốn chiếm lấy thê tử của ngài. Đoạn thời gian đó Lục Gia Nhiên đối với phu nhân ngài hứng thú càng ngày càng sâu đậm, cơ hồ không cách nào ức chế… Ta chưa từng thấy hắn khát vọng có được một nữ nhân như thế!. Cho nên hắn kỳ thật đã bắt đầu âm thầm đang thiết kế thê tử của ngài, để nàng từng bước một nhập vào bên trong cạm bẫy... Nhưng là cố tình vị nhị tẩu kia của ngài ghen tị!"

- "Người là nàng ta giết chết?"

Cuối cùng Hoàng hậu nói:

- "Ta biết là nàng, cái nha đầu kia kỳ thật đã sớm bị nhị tẩu ngài thu mua, vị nhị tẩu kia của ngài cũng là người không tầm thường, nhiều năm như vậy cùng Lục Gia Nhiên cẩu thả không người phát hiện, rất lợi hại. Thê tử ngài ngã xuống vách núi đen sẽ không còn đường sống, nha đầu kia sau này bị chôn sống đánh chết, một câu cũng không được nói."

Lục Gia Học nhắm mắt lại, tức giận đến ngón tay có chút phát run. Hắn đoán có thể là Tạ Mẫn, có thể là Lục Gia Nhiên. Cho nên một người cũng không buông tha, sau khi có quyền thế liền giết Lục Gia Nhiên! Nhốt Tạ Mẫn. Nhưng nhị tẩu một nữ tử như vậy, thật sự rất dễ dàng bị bỏ qua. Nếu không phải biết người tồn tại biết đoạn mật sự này, căn bản không thể tưởng được sẽ là nhị tẩu. Lại là nàng ta!

Đồng thời hắn chậm rãi tỉnh táo lại… Chuyện này coi như là lời nói một bên của hoàng hậu, nhị tẩu tại sau khi Lục Gia Nhiên chết không lâu liền đã qua đời, nay đương sự chỉ có hoàng hậu còn sống. Vô luận nói như thế nào, toàn chỉ bằng vào miệng của hoàng hậu mà thôi.

************

......

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment