Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 88

Edit + Beta: Đào Mai


Ngụy Lăng nhìn thấy Lục Gia Học bóp cổ La Nghi Ninh, cơ hồ là mục tí dục liệt*! ( *mục tí dục liệt nghĩa là khóe mắt muốn rách, thường vì cực độ sợ hãi hay căng thẳng. )

Đây là nữ hài nhi ông thật vất vả mang về, nghĩ phải hảo hảo sủng ái, bảo hộ nàng không bị người khác thương tổn.

Ông giúp Lục Gia Học đi giành tiền đồ, đi theo hắn chinh chiến nhiều năm, giúp hắn làm việc mưu nghịch tạo phản bực này, hắn cư nhiên muốn giết nữ nhi của mình!

Nữ nhi của mình đã phạm vào cái lỗi gì? Hắn cư nhiên muốn bóp chết nàng, lại là ở trong Anh quốc công phủ.

Ông biết Lục Gia Học tâm địa lạnh lùng, lại không nghĩ rằng ngay cả nữ nhi của mình hắn đều có thể giết!

Ngụy Lăng bước nhanh qua, một phen ôm lấy Nghi Ninh, lạnh lùng nhìn Lục Gia Học.

Kỳ thật Lục Gia Học đã buông lỏng La Nghi Ninh, nàng dựa vào Ngụy Lăng nửa ngày đều không có trở lại bình thường, vừa rồi nàng cảm thấy chính mình thật sự muốn chết, lại chết một lần nữa.

Cái loại thống khổ không thể hô hấp này làm cho người ta phi thường khó chịu, đặc biệt người tự tay gây thống khổ này cho nàng vẫn là Lục Gia Học, lại là Lục Gia Học!

Nàng ôm cổ bị bóp của mình không ngừng ho khan, nước mắt không lưu được tự động chảy xuống, có thể là bởi vì vừa rồi cách tử vong quá gần, chính mình đều không biết bản thân mình đang khóc.

Nàng cảm giác được Ngụy Lăng gắt gao ôm mình, dỗ nàng nói:

-"Mi Mi nhi, không có việc gì, đừng khóc. Phụ thân ở trong này."

Ngụy Lăng ôm lấy nàng đặt ở trên sạp trong thư phòng, đẩy ra tay nàng nhìn nhìn cổ nàng, trên da thịt non mịn in rõ dấu tay.

Ông nắm chặt nắm tay, quay đầu nhìn Lục Gia Học, một chút một chút hỏi:

-"Ngươi đây là muốn làm gì, giết nữ nhi của ta sao?"

Lục Gia Học nhìn La Nghi Ninh bị hắn bóp cổ đỏ lên đến xuất thần, vừa rồi La Nghi Ninh thốt ra lời nói đích xác để cho hắn có chút chần chờ.

Lục Gia Học, ta đau...

Nàng là người phi thường sợ đau. Trước tiên ở nhà không được coi trọng, có cái gì đều là chịu đựng, sau này gả cho hắn tính tình mới mảnh mai một ít.

Hắn đối nàng động tay động chân, nếu là hơi nặng một chút nàng liền cảm thấy không thoải mái.

Nàng ở dưới đình hóng mát phơi nắng đọc sách, hắn ở một bên muốn chọc nàng nói chuyện chọc chọc thắt lưng nàng, nàng thực không kiên nhẫn nhìn hắn:

-"Lục Gia Học, chàng làm gì!"

Lại nhiều năm trước, đêm tân hôn của hai người, thời điểm nàng bị áp ở dưới thân hắn không chịu nổi, thấp giọng nói:

-"Ta đau..."

Nàng loại thời điểm này liền mang theo một ít ý tứ hàm xúc yếu ớt, nhưng Nghi Ninh chính mình cũng không biết, nàng thường cảm thấy chính mình căn bản không biết làm nũng, nhưng mỗi lần hắn nghe xong lại cảm thấy lòng tràn đầy thương tiếc. Biết nàng kỳ thật là rất sợ đau, hắn luôn luyến tiếc xuống tay quá nặng, cái gì cũng đều chịu đựng.

Nhưng Nghi Ninh lại không biết, luôn trách hắn không thông cảm chính mình. Kì thực thông cảm đều là thông cảm, chính là hắn lúc đó tính tình đều cười nói giỡn, có cái gì đều là nói, nói liền cho qua, Nghi Ninh thì cảm thấy thái độ của hắn đối với nàng thực sự không tiếp thu, bởi vì thái độ hắn đối bốn phía đều là tản mạn như thế.

Chính là nhiều năm sau, khi nàng đạp thanh rớt xuống vách núi đen chết không toàn thây, hắn trong mộng luôn nghe được thanh âm của nàng:

-"Lục Gia Học... Ta đau."

Mỗi khi tỉnh lại liền lại không thể nào đi vào giấc ngủ, thanh âm thiên ti vạn lũ hôn trầm trong đêm tối rót vào tai.

Tiểu cô nương này nói chuyện ngữ khí phi thường giống nàng, thậm chí làm cho hắn đều sinh ra ảo giác.

Lục Gia Học nhắm chặt mắt, sau đó mới nói:

-"Ngượng ngùng, không có ý giết nàng, chẳng qua là hù dọa nàng mà thôi."

Ngụy Lăng hít một hơi thật sâu, tuy rằng biết đây là tính cách của Lục Gia Học, nhưng ông vẫn là không thể chịu được loại sự tình này phát sinh ở trên người nữ nhi của mình.

Ông đặt bội kiếm lên bàn, đi đến bên giường nhẹ nhàng mà xoa mặt nàng, nhẹ nhàng gọi nàng.

Mà Nghi Ninh quá hoãn loạn trước đó đã hồi thần, Ngụy Lăng phía trước mặc một thân huyền y, cổ tay quấn vải, bên cạnh còn đặt một cây đao. Bởi vì trang phục đó, trên người đã không có cái loại cảm giác sắc bén của từ phụ ngày thường.

Nàng vừa thấy liền biết Ngụy Lăng hôm nay tối tối mới về, tất nhiên cũng là đi theo Lục Gia Học tham dự trong chuyện mưu hại Đại hoàng tử.

Vừa rồi thời điểm nàng đi tới bốn phía yên tĩnh không người, hẳn là bọn họ thanh tràng.

Kết quả để nàng không hay ho, đụng vào trên tay Lục Gia Học.

Nàng nhớ được chính mình vừa rồi tựa hồ là nói với Lục Gia Học cái gì, dưới tình thế cấp bách cũng là không nhớ rõ chính mình kết quả nói là cái gì...

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn Lục Gia Học, cánh tay hắn bị thương, chính hắn đã ôm cánh tay ngồi xuống.

Cấp dưới cầm băng gạc cùng thuốc trị thương tiến vào băng bó cho hắn. Bởi vì vừa rồi dùng sức, miệng vết thương đã chảy máu.

Hẳn là không nói thêm gì khác... Lục Gia Học phản ứng cũng là bình tĩnh.

Chính nàng vịn tay Ngụy Lăng đứng lên, đối Ngụy Lăng lắc đầu nói:

-"Phụ thân, con không có gì đáng ngại."

Tước vị Anh quốc công thật là cao hơn so với Ninh Viễn hầu, nhưng là địa vị cũng không phải là từ tước vị đến quyết định.

Lục Gia Học là Tả đô đốc, tay cầm trọng binh, chiến công hiển hách quyền khuynh thiên hạ. Liền ngay cả hắn bắn chết Đại hoàng tử loại chuyện liên luỵ cửu tộc hắn đều dám làm, Ngụy Lăng không dám chọc hắn.

Hai người bọn họ nói là bằng hữu, địa vị nhìn như cùng ngồi cùng ăn, kì thực Ngụy Lăng phải nghe Lục Gia Học làm việc.

Không tất yếu vì nàng, để giữa Ngụy Lăng cùng Lục Gia Học xảy ra mâu thuẫn, cái này chỉ biết sẽ gây bất lợi cho Ngụy Lăng.

Ngụy Lăng nhớ tới một màn vừa rồi kia lại vẫn là lửa giận cả người, cái này nếu là người khác, ông sớm sẽ giết hắn vì nữ hài nhi xả giận, lại cố tình là Lục Gia Học.

Nữ hài nhi ứng đối như vậy, hẳn cũng là không muốn ông cùng Lục Gia Học phát sinh xung đột.

Đương nhiên ông cũng hiểu biết Lục Gia Học, kỳ thật hắn thật muốn giết Nghi Ninh, căn bản không đợi ông tới cứu được.

Ngụy Lăng chậm rãi sờ sờ Nghi Ninh, thấp giọng hỏi:

-"Đã trễ thế này, con vì sao còn tìm phụ thân. Nhưng là có việc nói với phụ thân?"

Trên yết hầu Nghi Ninh có chút đau, ho khan vài tiếng nói:

-"Chính là thấy ngài không trở về, cho nên đi tới xem. Kết quả hộ vệ trong viện của ngài cũng không ở đây, con liền vào được..."

Ngụy Lăng là sẽ không đem chuyện huyết vũ tanh phong trên triều đình này nói cho nữ hài nhi, cái gì mưu hại soán vị nàng không cần biết.

Nghe được nữ hài nhi là quan tâm ông về trễ, trong lòng nhưng là có loại ấm áp kỳ dị, ông cười cười giải thích nói:

-"Phụ thân cùng Ninh Viễn hầu đi diễn võ trường luyện binh, bởi vậy trở về chậm một chút. Con đi về trước ngủ đi, phụ thân gọi nha đầu đưa con trở về, có chuyện gì sáng mai lại nói."

Nghi Ninh gật đầu, nàng cũng không nguyện ý ở lại chỗ này, nơi này quả thực chính là nơi thị phi. 

Ngụy Lăng nhìn Trân Châu một bên liếc mắt một cái, ý bảo nàng mang Nghi Ninh trở về.

Trân Châu vừa rồi cũng sợ tới mức dựa vào cái giá bác cổ gần như xụi lơ, nay nhanh chạy đi lại đỡ tay nàng liền đi, hai người đang muốn ra cửa thư phòng, sợ đi chậm vài bước.

Thời điểm đang muốn đóng cửa phòng, Lục Gia Học lại thản nhiên nói:

-"Đứng lại, ta chưa nói cho ngươi đi."

Ngụy Lăng nhẫn nhịn nói:

-"Lục Gia Học, ngươi còn muốn..."

Lục Gia Học tiếp tục nói:

-"Bên ngoài đều là quân lính Lục gia, ta không nói, nàng liền không thể đi."

Nghi Ninh nghe xong có chút sinh khí, hắn quả thực chính là vô sỉ! Ở trong nhà người ta đùa giỡn bực uy phong bá đạo này!

Lục Gia Học cảm thấy tay đã được băng bó thỏa đáng, gật đầu để thuộc hạ lui xuống.

Hắn đứng lên đi đến trước mặt Nghi Ninh, Nghi Ninh nhìn khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc này, Lục Gia Học đã hơn ba mươi tuổi, trừ bỏ ngũ quan tương tự, nàng thậm chí không nhớ rõ người này chính là cái người cả ngày ở bên người nàng không có việc gì, cả ngày cợt nhả Lục Gia Học.

Cũng đúng, hắn đã là Lục đô đốc, cũng không phải Lục Gia Học.

Nghi Ninh xoay người, lạnh lùng nhìn hắn hỏi:

-"Ngài muốn cái gì. Ta chính là nghe được, ngài muốn giết ta liền giết. Đao khởi đao lạc một cái thống khoái thôi."

Lục Gia Học cũng là không nói chuyện đến gần một bước, Nghi Ninh sẽ không lui về phía sau. Nàng thế nào sẽ phải sợ hắn, trong lòng bàn tay nắm chặt đều đã xuất mồ hôi.

Lục Gia Học nhìn nàng hồi lâu, sau đó hỏi:

-"Vừa rồi ngươi vì sao gọi ta Lục Gia Học?"

Từ sau khi giết chết huynh trưởng trở thành đô đốc, đã rất nhiều năm không có người đối với mình gọi thẳng kỳ danh. Câu nói kia ngữ điệu thật sự là quen thuộc, thật sự là không thể dễ dàng buông tha.

Nghi Ninh cũng không biết nàng vừa rồi nói cái gì, nàng thậm chí không biết nàng thật sự kêu tên Lục Gia Học, nàng nhanh ngậm miệng, nhất thời không biết nói như thế nào.

Ngụy Lăng ở bên lại nhìn không được, đi tới chắn Nghi Ninh ở sau người nói:

-"Lục Gia Học, ngươi có phải hay không muốn cùng ta va chạm binh khí mới chịu dừng?"

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, theo sau có người thông truyền:

-"Đại nhân, Trình đại nhân tới."

Lục Gia Học liếc mắt nhìn Nghi Ninh một cái, lần này coi như là buông tha nàng.

-"Thôi, ngươi đi đi."

Nghi Ninh có thế này mới ủy khuất nói:

-"Vừa rồi là dưới tình thế cấp bách gọi sai, hy vọng đô đốc đại nhân không lấy làm phiền lòng."

Lục Gia Học nghe xong thần sắc lại là nhất ngưng, lại nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Nghi Ninh trong lòng thầm nghĩ lại như thế nào, chẳng lẽ hắn còn cảm thấy có cái gì không đúng? Vẫn là không nên ở trước mặt hắn nói chuyện, càng ở chung lâu hắn càng phát hiện nhiều manh mối, dù sao cũng là đã từng sớm chiều ở chung.

Nàng không lại chờ Lục Gia Học nói chuyện, lập tức mang theo Trân Châu rời khỏi thư phòng Ngụy Lăng.

Chờ khi ra tới bên ngoài mới phát hiện trời đã là ban đêm tối đen, trong vườn đã là thị vệ Lâm Lập, bóng đêm một mảnh lạnh lẽo.

Nàng nghe được trong phòng tiếng nói chuyện trầm thấp của Lục Gia Học ẩn ẩn truyền đến:

-"... Gọi hắn tiến vào."

Thanh âm hắn trước kia là phi thường trong sáng, nay đè thấp thanh âm nói chuyện, nghe được có chút thẩm thấu lòng người.

Nghi Ninh hít một hơi thật sâu, đi ra sân không xa, quay đầu nhìn thấy Trình Lang đi vào bên trong sân, biểu cảm có chút nghiêm nghị.

Nhóm người này kết quả đang làm gì... Nghi Ninh cũng không muốn biết, làm gì cần phải đi tìm hiểu việc này, dù sao nàng biết hết thảy việc này đều sẽ bình ổn, thái tử sẽ đăng cơ, Lục Gia Học sẽ được phong tướng quân.

Triều Đình phong vân khởi vũ, ngươi lụng bại ta gặt hái, dù sao vĩnh viễn không có thời khắc dừng lại.

Hôm nay giết Đại hoàng tử không tính là xong, triều đình còn chưa tới thời điểm hắc ám nhất.

Chờ sau khi trở lại sân của mình, Đồi Mồi nấu nước ấm cho Nghi Ninh tắm rửa.

Nàng ngâm mình ở trong thùng tắm bằng gỗ nước nóng, chỉ cảm thấy cái trán vừa nhức vừa đau, dường như là vừa qua áp lực liền nổi lên cái loại mỏi mệt xâm nhập cốt tủy.

Bên ngoài vẫn là tĩnh lặng một chút thanh âm đều không có, Trân Châu dùng tay xoa dầu hoa hồng cho nàng, nói:

-"Đồng ma ma nói với nô tì, tiểu thế tử vẫn luôn ầm ỹ đòi phải đợi ngài trở về mới chịu ngủ, một lát trước mới vừa ngủ. Nô tì cũng đỡ ngài đi nghỉ ngơi thôi, ngài hôm nay thật không thoải mái, ngày mai liền cáo bệnh, không đi thỉnh an lão phu nhân thôi..."

Nghi Ninh nguyên bản nghĩ mình chăm chỉ một chút, mỗi ngày thần hôn định tỉnh* Ngụy lão phu nhân, hiện tại thật sự mệt mỏi liền nghĩ không quan tâm.

[*Thần hôn định tỉnh, tức sớm tối chầu chực hầu hạ hỏi han cha mẹ, chỉ bộn phận con cái đối với cha mẹ.]

Nàng cũng đã thấy ra, dù sao nàng chính là tiểu thư Anh quốc công phủ, lười một chút thì như thế nào, ai còn có thể nói nàng một câu?

Nàng lung tung gật đầu đáp ứng, Trân Châu lại thoáng nâng lên mặt nàng, lau vết thương trên cổ cho nàng.

Vừa rồi nhìn còn chính là phiếm hồng, nay nhưng là ẩn ẩn lộ ra xanh tím, vừa rồi sức lực Lục đô đốc tất nhiên không nhỏ.

Đồi Mồi bên cạnh nhìn thấy liền hít vào một ngụm khí lạnh:

-"Tiểu thư đây là như thế nào, ở trong phủ ai dám động thủ với tiểu thư?"

Trân Châu lắc đầu ý bảo nàng không nên nói chuyện, liền thoa thuốc hóa ứ cho Nghi Ninh. Chuyện vừa rồi cũng không thể để lộ ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment