Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 94

Edit + Beta: Đào Mai

Bá vương tá giáp. Là khúc nhạc chiến bại của Hạng Vũ, ngang trái rồi tự vẫn, thê lương mà bi tráng.

Cổ điển chiến loạn, bốn bề thọ địch bi tráng yên lặng, tiếng tỳ bà mới sụt sùi.

Âm cuối cuối cùng nhẹ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhẹ run run, như một trận hành khúc bay lên trời, rồi mới dần dần bình ổn nhập trần, không có gì thắng bại.

Phòng khách một mảnh yên lặng. Tại giữa chính đường Nghi Ninh nhắm mắt lại, trên mặt nàng có loại bi thương rất nhỏ, làm người ta không tự chủ được liền vì vậy mà rung động.

Sau một lát Ngụy lão phu nhân mới hồi phục tinh thần lại, nắm tay Nghi Ninh, nhẹ giọng nói:

- "Tổ mẫu lại không biết con đàn tỳ bà lại giỏi như vậy!"

Nghi Ninh ôm tỳ bà vào trong ngực đứng lên, nàng nhớ tới nhũ mẫu đã từng cảm thán nói:

- "...Lão phu nhân không thích trình diễn nhạc, phu nhân liền buông tha không đàn. Kỳ thực phu nhân phi thường có thiên phú, nô tì cũng biết tiểu thư học cũng không có dùng, lại vẫn muốn dạy tiểu thư. Về sau thời điểm tiểu thư đàn tỳ bà có thể nhớ tới phu nhân."

Nghi Ninh là sẽ nhớ đến bà, nhớ tới mẫu thân chưa từng gặp mặt, thậm chí không có cơ hội ôm mình một cái. Bà tuy rằng không có tự mình dạy chính mình, nhưng vẫn đang ảnh hưởng mình.

Ngụy lão phu nhân quay đầu, cười nói với Tạ Uẩn:

- "Tạ nhị cô nương nghĩ như thế nào?"

Tạ Uẩn ánh mắt có chút phức tạp, nàng nói:

- "Ta hồi nhỏ cũng nghe người khác đàn qua thủ khúc này, lúc đó kinh ngạc vì có người giỏi như vậy, còn tưởng rằng rốt cuộc nghe không được tinh diệu. Nghi Ninh muội muội nhưng là có bảy tám phần tinh diệu của nàng,"

Tạ Uẩn lại cười cười, tươi cười phi thường tươi sáng,

- "Nghi Ninh muội muội cũng là từ nhỏ học đàn tỳ bà à?"

Ngụy lão phu nhân nói:

- "Vậy thì không phải, là phụ thân nàng mấy tháng trước tìm lão sư tỳ bà cho nàng. Ta thấy nàng ngày thường không làm gì thì luyện…..còn tưởng rằng nàng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng chứ."

- "Cái này cũng là không kỳ quái." Tạ Uẩn gật đầu, "Nghi Ninh muội muội điều khiển có chút mới lạ, nhưng là thiên phú kinh người, đối làn điệu suy diễn xa hơn ta."

Nghi Ninh cũng biết chính mình lâu dài không luyện điều khiển tất nhiên sẽ thụt lùi, tính tình mình lại lười, ngày thường căn bản không có luyện…..thiên phú liền như vậy hoang phế.

Nàng cũng là không cảm thấy đáng tiếc, nếu không là hôm nay gặp Tạ Uẩn chỉ sợ đều nhớ không nổi ôm tỳ bà. Bất quá đối với Tạ Uẩn, nàng nhưng là thật tâm nói vài câu:

- "Tạ nhị cô nương đàn cũng tinh diệu, chính là khúc nhạc không thích, đàn sẽ thiếu vài phần hương vị."

Tạ Uẩn nghe đến đó hơi hơi sửng sốt.

- "Vậy ngươi đàn là khúc nhạc ngươi yêu thích?" Tại cửa đột nhiên có thanh âm vang lên.

Nhất thời tất cả mọi người nhìn qua.

Nghi Ninh nghiêng đầu, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn tay chấp sau lưng đứng tại cửa, hắn mặc một bộ bổ phục võ quan, biểu cảm bình tĩnh mà có loại uy nghiêm thản nhiên.

Ở đây đã có người nhận ra Lục Gia Học, không khỏi một trận hô nhỏ.

Đứng ở bên cạnh Ngụy lão phu nhân mắt Triệu Minh Châu lại sáng ngời, khuất thân gọi hắn:

- "Nghĩa phụ! Ngài sao rảnh rỗi mà tới đây!."

Ánh mắt mọi người lại không khỏi nhìn về phía Triệu Minh Châu.

Sớm biết rằng vị tiểu thư Minh Châu là nghĩa nữ Lục Gia Học, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hắn thế nào lại tới đây!

Nghi Ninh ngón tay cầm lấy huyền cầm hơi hơi căng thẳng, nàng đối Lục Gia Học cảm xúc thực phức tạp, oán hận cùng sợ hãi có lẽ đều có. Nhưng đã phai nhạt không ít, bởi vì nàng căn bản không thể làm bất cứ cái gì đối với Lục Gia Học...

Nàng đột nhiên may mắn chính mình khuyết thiếu luyện tập, đàn không tốt bằng trước kia. Nghi Ninh nhún người nói:

- "Lão sư chỉ dạy khúc này, chưa nói tới có thích hay không?."

Nàng tận lực làm cho chính mình bình tĩnh một chút, sợ hắn nhìn ra cái gì khác thường, cố nén mới không trốn tránh ánh mắt của hắn.

Chỉ có thể hi vọng hắn năm đó thật sự không có nghe kỹ!

Lục Gia Học thấy Nghi Ninh không nói chuyện. Ngụy Lăng đi tới, nơi này ngồi đầy nữ quyến nói chuyện cũng không tiện, hắn nói với Ngụy lão phu nhân yến hội ở sơn phòng đã an bày xong, liền thỉnh mọi người dời bước tới sơn phòng.

- "Con thật lâu không có gặp ngài!."

Triệu Minh Châu lại cười đi tới nói với hắn, nàng vừa thấy Lục Gia Học lòng liền tràn đầy vui mừng. Còn tưởng rằng hắn là đến xem chính mình, đi qua kéo tay hắn.

Lục Gia Học hơi hơi gật đầu với Triệu Minh Châu, sau đó đi đến, ngồi ở ghế thái sư.

Bá vương tá giáp, tiểu cô nương này có thể đàn ra bảy tám phần đã không dễ dàng. Tuy rằng... Không thể cùng người nọ so với…..cũng là không sai.

Tiểu cô nương này thật rất giống nàng, thậm chí là tính cách, ngữ khí nói chuyện. Nàng hẳn là may mắn chính mình là nữ nhi Ngụy Lăng.

Thậm chí nàng cũng hẳn là may mắn hắn vài năm nay tu thân dưỡng tính.

Lục Gia Học thản nhiên nói:

- "Nếu không phải khúc nhạc ngươi yêu thích, hay là nên ít đàn cho thỏa đáng."

Nghi Ninh khớp hàm hơi hơi cắn một cái, ngẩng đầu cười nói:

- "Đô đốc đại nhân, người khác như thế nào tấu đàn chỉ sợ cũng là chuyện không liên quan đến ngài chứ!."

Ngụy lão phu nhân cùng Triệu Minh Châu nghe thấy trong lòng đều nhảy dựng, Ngụy Lăng lại vừa dẫn người đi, như vậy không còn ai có thể nói với Lục Gia Học như vậy.

La Thận Viễn liền tiến lên một bước, dắt tay Nghi Ninh.

- "Đô đốc đại nhân, Nghi Ninh còn nhỏ."

Lục Gia Học ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy La Thận Viễn. Người thanh niên này đứng ở phía trước La Nghi Ninh, tựa như một người bảo vệ. Hắn cũng nhận ra La Thận Viễn, cúi đầu uống ngụm trà nói:

- "Tân khoa trạng nguyên?"

- "Thời điểm thi đình hoàng thượng từng hỏi qua ta. Tay phải có tật không thể cuộn lại, hay không có thể khâm điểm trạng nguyên." Lục Gia Học tiếp tục nói, "Ta nói với hoàng thượng, cái đó đều không có vấn đề gì?."

La Thận Viễn nghe xong, yên lặng cười nói:

- "Ta đây nên cảm tạ đô đốc!."

Lục Gia Học nhất thời không nói gì, hai người mặc dù địa vị không bằng. Nhưng ở trong mắt La Nghi Ninh, tựa hồ cảm thấy có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

La Thận Viễn sau này trở thành thừa tướng, cùng Lục Gia Học có thể nói là thế bất lưỡng lập. Hai người tranh đấu gay gắt thật sự không tính là ít.

Lục Gia Học đích xác không có để người thanh niên này vào mắt, cho dù hắn tài hoa hơn người cũng còn trẻ thì thế nào?

Nghi Ninh được La Thận Viễn nắm tay, lại có thể cảm nhận được vết sẹo thô ráp nơi lòng bàn tay hắn... Đây đều là bởi vì Tiểu Nghi Ninh, nàng ngẩng đầu nhìn thấy La Thận Viễn một mực trầm mặc.

Nàng biết rõ La Thận Viễn không cần thiết người khác thương hại hắn, hắn về sau cũng sẽ vị thần cực nhân, thậm chí là đối thủ mạnh nhất của Lục Gia Học. Nhưng hiện tại nàng vẫn là nhịn không được có chút…..đồng tình hắn.

Tay phải có tật, nói đến là bốn chữ đơn giản, nhưng sẽ theo cùng hắn cả đời, nàng biết tay phải tam ca đến bây giờ đều nắm không được bút.

Kỳ thật Nghi Ninh rất rõ ràng tính cách Lục Gia Học, chỉ cần không phải thật sự chọc hắn tức giận, hắn cũng sẽ không giận chó đánh mèo vô tội. Nhưng người khác lại sẽ lo lắng dùm nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, nói với Lục Gia Học:

- "Nếu là đô đốc đại nhân không vui, ta đây về sau không đàn là được."

Lục Gia Học nghe xong ngược lại là nhíu mày:

- "Ta khi nào không cho ngươi đàn?"

La Nghi Ninh nghe xong liền nghẹn, thế nào mặc kệ mười năm trước hay là mười năm sau, hắn vẫn có biện pháp chọc tức nàng.

Ngụy Lăng đã đi đến. Lục Gia Học tự nhiên không lại chọc ghẹo nàng, miễn cho Ngụy Lăng lại tức giận.

Ngụy Lăng đi tới lại sờ sờ đầu Nghi Ninh:

- "Nghi Ninh chúng ta đàn tỳ bà rất giỏi, lần sau cũng đàn cho phụ thân nghe đi!"

Ông là thỉnh lão sư cho nữ nhi, lại còn không biết nàng kết quả đàn như thế nào.

Ông cũng đối La Thận Viễn vuốt cằm nói:

- "La tam công tử cũng cùng đi sơn phòng đi? Ít nhất dùng cơm xong lại đi."

- "Tạ thịnh tình của Quốc công gia, chính là thật sự ở lại lâu không được." La Thận Viễn lắc đầu.

Nghi Ninh mới biết được tam ca là muốn đi.

Theo sau La Thận Viễn hướng Ngụy Lăng thỉnh cáo từ, nàng sẽ đưa hắn ra phòng khách.

Dọc theo đường đi nàng nhìn hắn cơ hồ là không có biểu cảm gì? Nàng liền hỏi:

- "Tam ca cảm thấy muội vừa rồi đàn được không?"

La Thận Viễn gõ nhẹ cái trán của nàng nói:

- "Muội một cái tiểu cô nương, về sau đừng đàn loại bi khúc này!."

Nghi Ninh nhu nhu chỗ hắn gõ, nghĩ rằng âm si này thì biết cái gì... Cái này liền cũng là khuyết điểm duy nhất của hắn, phương diện âm vận không quá biết.

Đợi cùng hắn đi ra khỏi phòng khách, Nghi Ninh mới hỏi:

- "Tam ca, ca ca như thế nào nhận thức Tạ Uẩn?"

La Thận Viễn liếc nhìn nàng một cái, nói:

- "Lần trước nàng đến phủ Tôn đại nhân, ra vế trên không người có thể đối, Tôn đại nhân có chút xấu hổ. Huynh thấy thế không chịu được mới đi giúp một bận, sau này nàng liền luôn quấn quít lấy huynh không tha."

Hắn đi đến cửa Tĩnh An cư, đứng lại rồi nói với nàng:

- "Buổi chiều huynh sẽ đi Hàn Lâm viện một chuyến, nên không thể ở lâu. Chỉ sợ ngày khác lại đến thăm muội."

Hắn vừa đậu trạng nguyên, hẳn là cực kì bận rộn, có thể rút ra thời gian nửa ngày đến đây đều đã không dễ dàng.

Nghi Ninh cũng biết, gật gật đầu nói:

- "Muội đưa tam ca ra cửa Thuỳ hoa thôi?"

La Thận Viễn sờ sờ đầu nàng, cười cười thấp giọng nói:

- "Không cần, tam ca ngày khác đến gặp muội, muội trở về đi."

Hắn hướng Ngụy lão phu nhân cáo từ sau đó lên xe ngựa.

La Nghi Ninh nhìn thấy sườn mặt hắn thực trầm mặc, ẩn ẩn có chút lạnh lùng nghiêm túc. Nàng luôn cảm thấy, La Thận Viễn so với trước đây càng xa lạ... 

Ngụy Lăng cùng Lục Gia Học từ phòng khách đi ra, nhìn thấy Lục Gia Học không nói chuyện, liền nghi hoặc nói:

- "Đây là như thế nào?"

Triệu Minh Châu cười cười nói:

- "Vừa rồi nghĩa phụ đùa với Nghi Ninh muội muội... Ngược lại là đã dọa Nghi Ninh muội muội."

Ngụy Lăng nghĩ đến chuyện lần trước liền không thoải mái… Tuy rằng cuối cùng Lục Gia Học tặng vài thứ tốt tới, ông vừa thấy liền biết là cho Nghi Ninh để nhận lỗi, nhưng là ông cũng không có đưa cho Nghi Ninh.

Cho rằng lần này Lục Gia Học lại như thế nào với Nghi Ninh, nhìn nhìn Lục Gia Học hỏi:

- "Bá vương tá giáp, ngươi cảm thấy không tốt?"

Lục Gia Học lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ mới nói:

- "Lần trước chuyện ngươi nói ta thu nàng làm nghĩa nữ... Ta nay đáp ứng, ngươi một lát kêu nàng lại đây, dâng trà cho ta là được."

Ngụy Lăng đang muốn hỏi hắn thế nào lại thay đổi chủ ý, Lục Gia Học đã xoay người rời đi.

Đứng ở một bên Triệu Minh Châu nghe thế sắc mặt đã có chút thay đổi.

Chờ La Nghi Ninh đưa La Thận Viễn rời đi, sau khi đến sơn phòng, đã bị Ngụy Lăng kêu đi qua.

- "...Lục Gia Học muốn thu con làm nghĩa nữ."

Ngụy Lăng vẫn là rất cao hứng, có Lục Gia Học làm nghĩa phụ, đối nữ hài nhi mà nói cũng là cái núi để dựa vào.

- "Con theo phụ thân đi lại, kính một ly trà cho hắn là được!"

Nghi Ninh nghe xong quả thực chính là khiếp sợ, Lục Gia Học muốn thu nàng làm nghĩa nữ?

Nàng tuyệt đối không nghĩ sẽ làm nghĩa nữ của hắn!

Việc này đối với người khác mà nói có lẽ là một loại vinh thù, nhưng đối nàng mà nói... lại cũng không phải cái chuyện tốt gì?

- "Đi tới đi..." Ngụy Lăng kéo nữ hài nhi đến bên trong Noãn các, Lục Gia Học đã đang chờ nàng.

Triệu Minh Châu đang bên cạnh nói chuyện với hắn, Lục Gia Học nghiêng đầu nhìn hoa hạnh vừa vặn đang nở bên ngoài tấm bình phong, giống như tựa hồ không yên lòng. Nghe được thanh âm nàng đến mới quay đầu.

La Nghi Ninh cho tới bây giờ không thấy được Triệu Minh Châu như vậy, nàng ta đối người khác thật là có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng nàng đối với Lục Gia Học cũng là lòng tràn đầy nhu thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ánh mắt cực kỳ thủy nhuận.

Nghi Ninh lẳng lặng đứng, nhìn Triệu Minh Châu, vô số hình ảnh đột nhiên xẹt qua trong đầu nàng.

Kiếp trước không có một tiểu thư thật sự của Anh quốc công phủ trở về, Triệu Minh Châu luôn luôn đều là tiểu thư duy nhất của Anh quốc công phủ chúng tinh phủng nguyệt.

Dù sao hai nhà đều không có nữ hài, toàn bộ trong kinh thành nàng là kiêu căng ngang ngược.

Nghi Ninh nhớ được Triệu Minh Châu mười bảy tuổi đứng ở trước bài vị của mình, ánh mắt cổ quái lại lạnh như băng.

Nghi Ninh thậm chí còn nghĩ Triệu Minh Châu cùng Lục Gia Học sau lưng mình vụng trộm, người Ninh Viễn hầu phủ muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản nàng ta.

Còn có khi nàng nhìn nha đầu hầu hạ Lục Gia Học, trong ánh mắt âm ngoan cùng ghen tị. Thậm chí là thời điểm nàng đối mặt Trình Lang, ánh mắt gần như lãnh đạm.

Lúc này Triệu Minh Châu cũng nghe thấy Nghi Ninh đến, quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt này, cùng thời điểm năm đó nàng ta nhìn nha đầu kia quá giống.

La Nghi Ninh tựa hồ là minh bạch cái gì, những nghi hoặc ẩn trong lòng nàng, dường như một đạo tia sáng xẹt qua. Suy đoán này nhìn như vớ vẩn, lại làm nàng khiếp sợ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế!.

Triệu Minh Châu... Chỉ sợ căn bản thích không phải là Trình Lang, mà là Lục Gia Học!

************

......
Bình Luận (0)
Comment