"Mẹ nó! Hù chết lão nương!" Vong Tinh Hi vỗ vỗ ngực than thở nói, không ngờ hắc y nam tử này lại có dung mạo "phong hoa tuyệt đại, thiên hạ vô song" như vậy! Nàng chắc luôn! Trên thế gian này không có ai có thể xứng với cái danh hiện dung mạo "thiên hạ vô song" bằng hắn! Kể cả nàng, nàng phong hoa tuyệt đại, khuynh nước đổ thùng à nhầm khuynh thành, chim sa cá lặn, gặp người người đổ gặp hoa hoa nở gặp cá cá dâng mình cho ta ăn là được rồi, không cần gì thêm.
Mờ mờ mờ... nào là mắt cá chét, cái mũi ưng, cái miệng xếch, trời ơi! Còn cái làn da cá này nữa! Má ơi! Con sai lầm rồi! Đại sai lầm rồi! Lần sau con không dám nữa! Nhìn phía trên còn tưởng là mỹ nam phương nào, ai ngờ... cái phần dưới thành ra quái vật phương nào, có lẽ là người ngoài hành tinh xâm nhập đi! Nhằm để hủy hoại trái đất! Mẹ ơi! Nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi!
Phi! Phi! Phi! Hưng phấn cái mao gì a! Vong Tinh Hi, mày thật là biến thái quá đi!
"Quái Vân Long Thần Y?" Tống Lâm Thiên lấy lại tinh thần liền kinh ngạc hô lên.
"Hừ!" Quái Vân Long Thần Y? Cái danh như vậy xưng hô với hắn cũng coi như tạm được đi! Hắc y nam tử khinh thường hừ lạnh.
"Quái Vân Long Thần Y? Cái tên nghe thật là dài, nghe cũng thấy sao sao á! Vân Thần Y nghe còn đỡ hơn một chút, dễ nhớ hơn chính là Quái Vân Vân, đừng thêm cái chữ Thần Y vào, nghe như là đang khoe khoang ý, cứ như là cho mọi người biết, ta chính là Thần Y vậy, đến khi thua dập mặt thì không biết vất cái mặt đi đâu." Vong Tinh Hi nâng mày lên ngẫm nghĩ nói.
"...Ngươi nói thật là đúng, hai chữ Thần Y này quá trương dương, đến khi thua thì... ha hả. Nhưng mà tại sao ngươi lại bớt đi chữ Quái?" Nam tử hắc y lạnh lùng nói, đáy mắt nổi lên tia hứng thú.
"Đó! Vậy mới nói, hôm nay ngươi thua ở đây, dập cái mặt ngươi chưa? Không màu, không mùi, không vị? Xưa rồi! Còn cái chữ Quái sao? Hợp với ngươi đó, nhưng mà thêm vào thật là không lễ phép gì, giống như là đang chê bai, khinh bỉ ngươi vậy, ngươi chịu đựng được sao?" Vong Tinh Hi nhướng mày đắc ý nói.
"..." Thật là cảm động. Hắc y nam tử cụp mắt xuống che đậy cảm xúc tuôn trào trong mắt.
"Với lại... ngươi mang cái mặt nạ đó vào, cái mặt nạ đó quái chứ ngươi quái cái méo gì? Chậc... ta đã nói ánh mắt ta nhìn thật không sai mà, ngươi là công mà ta chọn tại sao có thể là xấu được? Thôi, thôi, hai người các ngươi ôm nhau về giường tâm sự đi, mà thôi đợi đến tối đi, hôm nay là ban ngày, vẫn là làm rõ sự tình của hai ngươi trước đi, đợi một chút để Sương nhi đem điểm tâm vào rồi bắt đầu, xem kịch phải có đồ ăn ngon, vừa xem vừa ăn mới phấn khích, sẽ hay hơn, có thêm chất xám để vận động cái não." Vong Tinh Hi nhìn chằm chằm mặt của hắc y nam tử rồi tấm tắc nói.
"..." Cho hắn rút lại lời nói lúc nãy, hắn thà cảm động với nam nhân cũng sẽ không cảm động trước nữ nhân này!
"Nương nương, điểm tâm đến rồi!" Lúc này Sương nhi hớn hở đem điểm tâm đến, vừa vào phòng liền trợn mắt mà nhìn hai cái xác nằm ngủ trên sàn nhà.
"Oa a! Quái... vật! Quái vật phương nào đây?!" Sương nhi sau khi nhìn đến cái dung mạo vô song của hắc y nam nhân, khóe miệng liền run rẩy nói, nương nương từ đâu lôi ra cái người, người không ra người thế này hả trời?
"Oa a! Hoàng Thượng?!" Nhìn đến cái "xác" còn lại Sương nhi liền nhảy dựng hét lên. Mẹ nó! Nương nương nhà ta đang làm cái gì vậy trời?
"Sương nhi! Nhanh nhanh! Đem điểm tâm dọn ra, bụng ta sắp nở hoa thay em rồi đó." Vong Tinh hi xoa xoa cái bụng cười nói.
"..." Sương nhi vô ngữ. Nương nương nhà ta thật là vô sỉ, làm sao bây giờ?
"Ọc...ọt ọt..."
"Hắc hắc... các ngươi đừng có mà nhìn ta nữa, bụng ta lại đắc ý nở hoa rồi nè." Vong Tinh Hi cười vô sỉ nói.
"..." Đồng loạt điều quay mặt đi.
Sương nhi thở dài dọn điểm tâm lên bàn, sau đó đứng qua một bên.
"Sương nhi, ngươi thấy cái bản mặt của hắn rất gai mắt không? Hay là cạo đi, lột cái tấm mặt nạ của hắn ra, chậc... là công ta chọn dung mạo chắc chắn cũng không phải tầm thường gì. Lột ra cho ta! Lột cho đến cái cuối cùng thì thôi!" Vong Tinh Hi cầm cái bánh quế lên vừa ăn vừa nói.
"Ngươi!" Làm sao nàng ta biết??? Hắc y nhân kinh ngạc không thôi. Dịch dung thuật của hắn được coi là đệ nhất dịch dung thuật rồi, không có ai có thể phát hiện ra ngoài hắn! Vậy làm sao nàng biết?
"Ngượng ngùng, Tông Linh là ca ca kết nghĩa của ta." Vong Tinh Hi cười híp mắt nói.
"Cái gì?" – Tống Lâm Thiên. Biết nàng thân phận không tầm thường rồi, nhưng mà đừng có lớn như vậy chứ? Hắn đỡ không nổi.
"Cái gì?" – Hắc y nam tử. Sốc! Sư phụ của hắn vậy mà là ca ca kết nghĩa của người vô sỉ trước mắt này.
"..." Sương nhi. Chuyện này là chuyện gì? Đi theo nương nương từ nhỏ nàng sao không biết chuyện này???
"..." Thập Vi. Mới đi theo nương nương 5 năm, cho nên ngượng ngùng ta đối với chuyện này cực kỳ kinh ngạc.
"Kinh ngạc làm gì? Hừ! Ta còn có một vị sư phụ là Ngụ Y cơ." Là lão sư phụ ở hiện đại của nàng, lúc trước nàng học về y mà! Nàng rất có thiên phú về cái nghề này nha, nhất là trung y.
"Ngụ Y? Là ai?" Tống Lâm Thiên nhíu mày lại hỏi, hắn chưa nghe qua tên này bao giờ.
Hắc y nam tử cũng nghi ngờ không thôi. Hắn tung hoành ngang dọc khắp nơi, nhưng vẫn chưa từng nghe qua cái tên này. Chẳng lẽ... là vị đó?!
"Là ai thì liên quan cái mao gì đến hai ngươi? Sương nhi! Lột mặt hắn ra. Khoan đã, để ta nhắm mắt lại trước đã, nhỡ đâu làm hư mắt ta thì sao? Mắt ta chỉ để nhìn thứ đẹp thôi."
"Vâng." Sương nhi cúi đầu đáp, cất bước đi đến trước mặt hắc y nam tử, từ trong tay áo lấy ra một vài thứ, chắc là công cụ gì gì đó.
"Các ngươi dám?!" Hắc y nam tử hét lên.
"Ngươi là cái thá gì mà ta không dám? Tổ tông của ta hả? Hay là cha của ta? Mẹ của ta? Ca ca của ta? Lão công của ta? Không, lão công ta đang nằm bên cạnh ngươi. Ngươi chẳng là cái gì để ta không dám cả! Hét đi! Hét đau cả họng ta cũng dám, blè ngươi tưởng ngươi là tiểu mỹ thụ sao? Chỉ có tiểu mỹ thụ ta mới thương hoa tiếc ngọc, mà tiểu mỹ thụ cũng chính là người nằm cạnh ngươi đó, nếu muốn thì học hỏi hắn đi." Vong Tinh Hi huênh hoang nói.
^-^---
Tg: Nam phụ thứ nhất lên sàn, mọi người nghĩ xem, với tính cách của Hi tỷ nhà ta, tỷ ấy sẽ bẻ công anh chàng nam phụ này không?
Đoán đi, đoán đi. Ai đoán đúng và phân tích đúng, tặng cho một chương.