"Nương nương, ngài đang viết viết cái gì sách đó a?" Sương nhi ngao ngao mắt sáng lóe mà nhìn Vong Tinh Hi, có trời mới biết a. Khi thấy nhà nàng nương nương từ nhỏ chưa từng đụng đến sách giấy hôm nay tự nhiên viết chữ được nàng có bao nhiêu kinh hách đâu. Hơn nữa viết cái gì mà cứ vừa viết vừa cười, làm cho lòng nàng ngứa ngáy muốn xem cực kỳ a!
"Ta là đang viết tiểu thuyết đó a! Hắc hắc... khi nào xong ta sẽ đem cho ngươi đọc, đảm bảo ngươi sẽ cực kỳ hưng phấn đâu nhi. Nói trước phải chuẩn bị trước giấy mềm a nha." Vong Tinh Hi cười cực kỳ nham hiểm nói, ánh mắt lóe lóe tinh quang cực kỳ nguy hiểm.
"Vậy nha~ Ta còn tưởng nương nương viết cái gì trọng đại đâu chứ, nhưng mà sao ngài lại biết viết a? Hơn nữa còn là tiểu thuyết? Ta nhớ người làm gì có đọc mấy thứ đó đâu ni?"
"... Cái này ta... mà sao? Ngươi quản ta? Có phải dạo này ta quá dung túng cho ngươi?" Vong Tinh Hi thân mình khẽ khựng lại trong chốc lát, sau đó lạnh lùng nói, nàng xuyên đến đây đã là 2 tuần rồi, dung túng cho tiểu nha đầu này quá thành ra tạo nên cho cô nhóc này mấy cái tính lo chuyện bao đồng, thật là a! May mà lộ tẩy rồi,nếu không phải bản cô nương đây thông minh phản ứng lại kịp thì chắc chắn bản cô nương đây sẽ bị lộ tẩy và nghi ngờ rồi. Ha ha...
Bùm! Sương nhi nghe vậy thì sợ hãi quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, lắp bắp nói "Nương... nương, nô tỳ biết sai rồi ạ! Nô tỳ đáng tội, mong nương nương trách phạt." Hai tuần này nương nương tính cách đột nhiên biến tốt hơn nhiều rồi, nàng cư nhiên quên nương nương thực chất con người, cái gì mà ôn nhu như ngọc chứ? Cái gì mà vui tính đơn thuần chứ? Cái gì mà thân thiện thân thiết? Là giả! Tất cả điều là giả!!! Nương nương... thực chất con người...
Căn bản là một ác quỷ!
"Hừ! Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau nếu còn... hậu quả ngươi tự biết. Đi lấy cho ta một ít điển tâm cùng một ít huân hương." Vong Tinh Hi thấy vậy liền thở phào một hơi, mẹ nó! Hù chết lão nương, lão nương đúng là thiên tài mà! Mua ha ha... nếu lão nương mà đi thi làm diễn viên thì cái chức ảnh hậu sẽ không xa xôi gì a! Muốn lạnh lùng thì có lạnh lùng nha!
"Vâng... Nô tỳ đi ngay." Sương nhi như được đại xá nhanh chóng chạy đi.
"Thập Vi a~" Vong Tinh Hi cười nhạt đối với không trung nói.
Thập Vi nhanh chóng xuất hiện ở Vong Tinh Hi trước mặt, chờ đợi lệnh.
"Ngươi a! Đi gọi mấy tiểu tam... khụ mấy phi tần trong cung đến đây. Bổn cung muốn gặp bọn họ." Vong Tinh Hi nhếch môi cười hưng phấn nói, cung đấu a! Cung đấu nha!!! Không biết sẽ thú vị như thế nào đây, nha nha nha... Hưng phấn quá!!!
"Ngô, chủ tử, các vị phi tần hiện tại đã đi thăm Thái Hậu nương nương." Thập Vi cung kính nói.
"Vậy sao? Được rồi, ngươi lui ra đi." Vong Tinh Hi gật đầu nhàn nhạt nói, tiếp tục viết truyện. Ân ~ Đoạn này sẽ cho thụ biết sự thật và hận cong, đúng đúng phải cẩu huyết hơn nữa, cong thật ra chính là Hoàng Thượng có 3 nghìn giai nhân, ân ân! Tiếp chính là thụ bỏ đi, cong đuổi theo, kết cục... sao cho cẩu huyết một chút nhi?
"Nương nương, điển tâm của người." Sương nhi cung kính nói, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn nương nương nhà mình cười một cách dã man, ân như là sát thủ giết người hàng loạt vậy. Ân! Thật là đáng sợ!!!
"Đúng rồi! Cong phải thịt thụ! Chính xác, tiếp theo thụ sẽ phản kháng sau đó... sau đó... thụ nói ra thân phận của mình là Giáo Chủ Ma Giáo dọa cong Hoàng thượng, nhân cơ hội cong ngây người liền chạy! Ha ha... lão nương thật là thông minh!" Vong Tinh Hi bỗng hét lên, mắt sáng ngời ngời nói, hưng phấn cực kỳ.
"Khụ!" Sương nhi nhịn không được mà sặc nước miếng.
Thập Vi cách đó không xa đang đứng trên xà nhà xuýt trượt chân bổ ngã.
Chính là không ngờ rằng.
Hoàng Thượng Tống Lâm Thiên đang đến thăm Hoàng Hậu nhà mình bỗng "vô tình" "nghe được" câu nói này của Vong Tinh Hi, cả người đều chấn động đến nơi.
Đám nô tỳ và nô tài, thị về điều hóa đá tập thể.
Đâu đây có thể nghe tiếng qua vang đầy trời.
Không khí kỳ dị đến cực điểm.