Tuy rằng trong hai đứa nhóc, ca ca không thân thiện cho lắm, nhưng cũng không tỏ ra ác ý đối với mình. Tỷ tỷ thì càng miễn bàn, vô cùng nhiệt tình với nàng. Xét từ cách chung đụng của họ với Cáp Nhật Hồ là có thể nhìn ra đây là một gia đình có bầu không khí cực kỳ hòa thuận. Đối với một bé gái mồ côi như nàng mà nói, quả thật chính là chuyện tốt, miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Điều khiến nàng rung động nhất là, thê tử của Cáp Nhật Hồ thương xót nàng, cùng với cái ôm ấm áp chân thành kìa. Thật sự giống như nương đang ôm mình vậy.
Nàng đã mất đi mái ấm gia đình từ lâu.
“Cha! Nương!”
Bảo Âm dứt khoát nhận cha nương, khiến Cáp Nhật Hồ vui đến mức suýt chút nữa đánh đổ thùng, hắn liên tục nói tốt quá. Trác Na càng mừng hơn, ôm đứa bé đang định bước vào trong lều thì đột nhiên nhớ ra một chuyện. Nàng ấy quay đầu lập tức trừng mắt với trượng phu.
“Râu mập, hôm nay trong nhà có thêm một nữ nhi nữa, chàng phải thu lại lòng tốt của mình. Nếu lại để ta phát hiện chàng mang lương thực chia cho người khác, thì ta sẽ dứt khoát dựng thêm một chiếc lều khác sống đấy!”
Cáp Nhật Hồ: “...”
Nàng ấy vừa nhắc tới chuyện này, Cáp Nhật Hồ lập tức hơi chột dạ. Trong thoáng chốc, hắn cũng không dám giải thích gì, mà chỉ đành ngoan ngoãn phơi quần áo ướt lên dây.
Trong bộ tộc, có rất nhiều người thiếu lương thực, hắn là thủ lĩnh của một tộc nên dĩ nhiên phải chăm lo đến kẻ yếu. Thỉnh thoảng khó tránh khỏi việc để thê tử của mình bị đói. Cũng may, thê tử hiền huệ, cùng lắm chỉ oán trách mấy câu trong lều nhà mình.
Nhưng bây giờ Bảo Âm lại không thể chịu đói được, trái lại, còn phải điều dưỡng tốt cho con bé. Ngày mai lúc đi vào thành xác nhận hộ tịch, cũng dẫn Bảo Âm đi khám lang trung một chút xem sao. Dù sao cũng phải chữa khỏi bệnh ho của con bé mới được.
Cáp Nhật Hồ vẫn còn canh cánh bệnh ho của Bảo Âm, nhưng lại không biết chẳng qua nàng ăn đồ vật rồi bị nghẹn mà thôi. Lúc này, nàng ngồi trong lều uống một bát nước lớn, đã khỏi ho từ lâu.
Trác Na thấy dáng vẻ tiểu nữ nhi uống nước giống như chú mèo nhỏ. Trái tim bỗng mềm mại, quay đầu gọi lão đại và lão nhị.
“Triều Lạc, đi lấy quần áo con mặc chật rồi tới đây.”
“Đại Cách, con đi lấy hai miếng thịt khô rồi rửa sạch.”
Triều Lạc vừa nghe thấy lấy thịt khô, hai mắt lập tức sáng ngời, vỗ tay hoan hô nói: “Buổi tối có thể ăn thịt rồi!”
Trong lòng Trác Na khẽ chua xót, vuốt v3 đầu nữ nhi rồi cười nói: “Đúng vậy, buổi tối chúng ta ăn thịt. Bây giờ phải làm phiền tỷ tỷ Triều Lạc của chúng ta đi lấy mấy bộ quần áo ra đây cho muội muội. Con xem muội muội không có quần áo và dép để đi.”
Nào chỉ không có giày dép quần áo thôi đâu, không hề ngoa khi nói rằng bây giờ trên người của Bảo Âm đang treo vải rách. Huống chi là giày dép, cả một đường nàng đều đi chân trần.
Trước kia Triều Lạc còn cảm thấy nhà mình khá khổ, bây giờ vừa so sánh, con bé mới biết chính mình còn hạnh phúc chán.
“Nương! Con có mấy bộ quần áo không mặc được nữa, con đều cho muội muội hết!”
Triều Lạc nói xong lập tức chạy tới góc giường lục tìm quần áo, dáng vẻ không hề có ý định giữ làm của riêng. Trác Na để mặc cho con bé lật tìm, kéo Bảo Âm ngồi lên giường xem xét chân nàng. Trên chân toàn là bụi đất, nàng ấy cũng không hề để ý, còn lấy ống tay áo của mình lau đi.
“Quần áo còn có thể sửa mặc đồ của tỷ tỷ, nhưng mà giày thì chỉ đành chờ ngày mai vào thành mua một đôi vừa vặn cho con. Vì thế hôm nay, con phải ngoan ngoãn ngồi trên giường nhé.”
Bảo Âm ngoan ngoãn gật đầu, khoanh chân ngồi trên giường.