Mặc dù đột nhiên cô lại trẻ đi hai mươi tuổi, nhưng hoàn cảnh thực sự có hơi tệ. Không cha không mẹ, còn gặp phải hạn hán, trước mắt còn không biết bị đưa đến đâu, lại không biết gặp được phụ mẫu như thế nào. Còn cả cơ thể này thực sự quá kém, cô chỉ vừa mới thử ngồi dậy, kết quả là cố gắng cả buổi cũng không thể xoay được người, chỉ có thể dựa vào người của Cần thẩm thẩm.
Đói...
Khát...
Nóng...
Coca lạnh, cà phê đá, kem của cô!
Cũng không được ăn nữa rồi!
Bây giờ ngay cả lấp đầy bụng cũng là chuyện xa xỉ, uống một hớp nước thôi cũng đã là mơ mộng hảo huyền. Bảo Âm mặc dù đã 26 tuổi, nhưng tình huống như thế này cũng không biết phải tự cứu như thế nào.
Có lẽ, cũng chỉ có thể chờ xem đưa đến nơi nào thì lại nghĩ cách vậy!
Cả một ngày ngây ngơ, cuối cùng cũng đã tối, lúc này Bảo Âm mới phát hiện bên ngoài còn có vài chiếc xe la, toàn bộ đều dừng phía trước, phía sau cũng có rất nhiều. Phía trên đều là những hài tử đói đến mức gầy trơ xương, vừa nhìn thấy đã khiến cho người khác lo lắng.
Sau khi tất cả mọi người đều xuống xe, Bảo Âm cũng bị bế xuống. Có vẻ như cô là đứa có sức khỏe kém nhất trên xe, Cần thẩm thẩm vẫn phải luôn chăm sóc cô nhiều nhất.
"A Âm, xuống xe thì ngồi ngoan ở đó đừng đi, một lát nữa là có thức ăn rồi!"
"Dạ!"
Nghe được lời Bảo Âm đáp lại, Giang Ngọc Cần xoay người dặn dò mấy hài tử khác từ trên xe xuống, mấy hài tử đều rất hiểu chuyện, ngồi quây quần lại với nhau, cũng không ai bỏ chạy.
Chòng chành cả một ngày, có lẽ muốn chạy cũng không còn chút tinh thần nào.
Bảo Âm đếm, xe của cô nếu thêm cô nữa là tổng cộng có mười lăm hài tử. Những chiếc xe phía trước và sau cô cũng xem rồi, ít nhất là có hơn hai chiếc, cộng hết tất cả lại ít nhất phải có ba bốn trăm hài tử.
Nghe nói bọn họ còn phân theo từng nhóm, cụ thể thì cũng không nghe được là mấy nhóm, nói tóm lại chính là có rất nhiều cô nhi.
Thiên tai thật đáng sợ, có quá nhiều những hài tử mất đi phụ mẫu...
"A Âm, có phải ngươi sắp chết rồi không?"
"..."
Bảo Âm xoày người nhìn cô bé ở bên cạnh cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, cũng không hề cười, và cũng không hề có ác ý.
Phải rồi, chỉ là một hài tử mới vài tuổi, thì có ác ý gì chứ.
"Cơ thể của ta tốt lên nhiều rồi, có lẽ, sẽ không chết đâu."
Bảo Âm chỉ có kí ức của thời hiện đại, cũng không hề quen biết cô gái nhỏ đang hỏi cô này, chỉ sợ là nói sai lại khiến người khác hoài nghi, sau khi cô trả lời xong thì úp mặt lên chân, lộ ra dáng vẻ như đang muốn nghỉ ngơi.
"Tiểu Hoa đừng quan tâm đến nó, cả đoạn đường chỉ đều như thế, chúng ta cũng không hề nợ nó gì cả!"
"Quế Hoa đừng như vậy, chỉ là cơ thể của A Âm không tốt, lại bị dọa đến trở thành như thế!"
"Không phải chỉ là phụ mẫu mất thôi sao? Phụ mẫu của ai mà không mất! Chỉ có nó là khác người!"
"Ngươi đừng nói nữa!"
Giọng của hai người kia càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi được yên tĩnh trở lại. Bảo Âm mới lặng lẽ ghi nhớ hai giọng nói này, một giọng ấm áp dịu dàng là của Tiểu Hoa, một giọng khàn khàn khác là Quế Hoa.
Nói nhiều sai nhiều, cô vẫn chưa thăm dò rõ ràng tình huống trên xe, cô cũng không dám lôi kéo làm quen với bất kì ai. Nghe Quế Hoa nói nguyên chủ cả đoạn đường đi đều có vẻ mặt như vậy, vậy bản thân vẫn nên duy trì như vậy đi, trên đường xem tình hình rồi tính tiếp vậy.
Cơ thể này thực sự quá mệt mỏi, chỉ tựa vào trên gối một chốc đã ngủ thiếp đi, nhưng lại nhanh chóng bị gọi dậy.