Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Chương 47

Hai người quả thực dở khóc dở cười, cũng không biết nên cảm khái may mắn hay là xui xẻo, đám người nguyên thủy cắm lông chim này thật đúng là không coi mình làm người ngoài mà…

Thâm Lam vô cùng buồn chán vừa dùng đầu ngón tay quay cái váy da thú mà Hạ Xuyên che ở trên mặt hắn, vừa bước cái chân dài đi theo phía sau Hạ Xuyên, cùng nhau đi về phía gian phòng Laura ở.

Đúng như lời Laura, gian phòng nhỏ còn thật sự ở chính giữa, biểu hiện sự che chở cấp bậc cao nhất đối với khách bị thương của quần người nguyên thủy lại không hề dã man này.

Nhìn từ xa, cửa của gian phòng đó có vẻ hơi thấp bé, đi đến gần, Hạ Xuyên và Thâm Lam mới cảm thấy, cửa này thật sự không phải chỉ hơi thấp một chút thôi đâu. Hai người bọn họ đều phải khom người mới có thể đi vào, còn phải cẩn thận không để đụng đầu. Cũng không phải sợ bể đầu, mà là sợ bể tan khung nóc phòng thoạt nhìn cũng không hề rắn chắc kia…

Thâm Lam có thị lực không tốt, cố tình lúc vào cửa còn đi ở trước nhất.

Trong phòng bởi vì không mở cửa sổ chỉ có một cánh cửa cùng hai động… còn nhỏ hơn chuồng chó ra, không chỗ nào có thể để ánh sáng chiếu vào. Thân hình hắn cao lớn lấp kín cửa, khiến chút ánh sáng vốn đã không nhiều lắm bị chặn ngang, thế cho nên căn bản không thấy rõ hình dáng địa hình dưới chân.

“Cẩn thận bậc thang ——” tốc độ lên tiếng của Laura đi ở sau cùng vẫn chậm một chút, lúc tiếng nói vừa ra đồng thời, Thâm Lam đã một bước giẫm vào khoảng không.

Hắn chán nản “chậc” một tiếng, thân thể thuận theo bước chân mãnh liệt chìm xuống lại theo bản năng xoay tay lại bắt đồ mượn lực, kết quả túm lấy đùi Hạ Xuyên.

Khóe miệng Hạ Xuyên run lên, mặt không chút thay đổi kéo móng vuốt đang túm loạn chân anh, thuận thế ổn định thân hình lảo đảo của hắn, sau đó cùng xuống ba bậc thang, đi vào trong phòng với Thâm Lam.

Laura với vẻ mặt xin lỗi theo sát xuống, giải thích: “Phòng ở nơi này chính là như vậy, một nửa trên mặt đất một nửa ở dưới đất, tiến vào phải xuống bậc thang, ngày đó tôi vừa tới cũng không thích ứng giẫm phải khoảng không hai lần.”

Thâm Lam cau mày than thở một câu: “Đây là phòng cho người ở là cạm bẫy hố người vậy?”

Hạ Xuyên nhấc lên mí mắt liếc nhìn hắn, lạnh lạnh nhạt nhạt nói: “Có đầu óc bình thường thì sẽ không bị hố.”

Thâm Lam: “…”

Laura: “…”

Vị tổ tông nói lời lạnh nhạt này hiển nhiên cũng không quá biết nói tiếng người. Anh trào phúng xong mới ý thức tới Laura vô tội cũng bị trúng một súng, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Sau đó anh phát hiện, từ khi biết Thâm Lam, số lần anh xấu hổ đã tăng thêm một quãng dài.

Tuy gian phòng này dựng lên giống như hố bẫy, kỳ thật cấu tạo bên trong vô cùng đơn giản, trừ bậc thang thông hướng cửa ra, cũng không có thứ phức tạp nào khác. Nhưng chính giữa nền nhà đào cái hố hình tròn, trong hố chất một đống cành gỗ có to có nhỏ, xem ra là nơi nhóm lửa. Mà đối diện bậc thang thì có một bệ phẳng cao hơn mặt đất không đến ba mươi centimét, dùng đất chồng lên, ở bên cạnh quây một ít đá vụn cố định.

Đất trên đài cao bị ép chặt mà bằng phẳng, bên trên chải một tấm da thú. Allen, con trai Laura đang nằm ngủ ở trên đó.

“Trong phòng hai cậu phỏng chừng không khác với gian này lắm, nơi này là chỗ thả lửa, cao hơn một chút chính là giường.” Laura giới thiệu sơ lược một chút, rồi ngồi xuống bên giường, nâng tay nhẹ nhàng vuốt một ít tóc mềm trước trán Allen, thấp giọng gọi cậu bé: “Allen, con xem ai tới này!”

Hạ Xuyên giảm thấp tiếng nói, nói: “Chưa tỉnh thì đừng gọi cậu bé.”

Kết quả anh vừa dứt lời, cậu nhóc nằm ở trên giường cũng đã mềm mại chậm rãi ngồi dậy. Laura ở bên cạnh khoát tay áo nói: “Không ngủ, vẫn luôn tỉnh.”

“Không ngủ?” Hạ Xuyên nhìn chị ta, ánh mắt lại trở về trên người Allen, nói: “Không ngủ sao lại nằm? Nơi này có chút oi bức, đi ra ngoài hít thở không khí có lẽ tốt hơn.” Anh nhất quán lạnh nhạt, lúc nói chuyện biểu hiện trên mặt cũng không rõ ràng, dường như không chứa cảm xúc gì, nhưng lúc này Hạ Xuyên giảm thấp giọng nói lại nói ra lời như thế, liền hiện ra mấy phần ôn hòa khó có được.

Đương nhiên, cũng có thể do nguyên nhân trong phòng ánh sáng ảm đạm …

Bất kể là duyên cớ gì, Allen đã sản sinh loại ảo giác này, cậu bé ngồi ở trên giường im lìm mấy giây, đột nhiên dẹt miệng vươn hai cánh tay, ôm chặt eo Hạ Xuyên đứng ở trước giường, òa lên khóc.

Hạ Xuyên và Thâm Lam đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không tự mình đa tình cảm thấy Allen ôm mình khóc như vậy là bởi vì nhớ mình, dù sao anh và Allen cũng không tiếp xúc nhiều. Laura ở bên cạnh thấp giọng giải thích một câu: “Bởi vì con khủng long kia, thằng bé tỉnh lại vẫn luôn nhắc tới, nhắc một ngày một đêm.”

Ước chừng là nghe được lời của chị ta, Allen “gào” cổ họng khóc càng thương tâm.

Hạ Xuyên cứng ngắc toàn thân, hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, anh và Thâm Lam nhìn nhau mấy giây, lúc này mới thử giơ tay lên, có chút mới lạ dừng ở trên gáy Allen, vỗ nhẹ hai cái, nói: “Nó ở lại nơi nó sinh sống.”

“Nó đã chết rồi à?” Allen khóc hỏi.

“Chú không biết.” Hạ Xuyên trả lời vô cùng thành thực.

Trái lại Thâm Lam tiếp một câu: “Cơn sóng đó quả thật dọa người, nhưng không nhất định có thể lập tức chết đuối nó, đừng coi khinh bất cứ lực sinh mệnh của sinh vật nào.”

Tiếng khóc Allen rốt cục nhỏ đi, thằng bé khóc thút thít hồi lâu, lại hỏi: “Vậy sau này nó sẽ chết chứ?”

“Sẽ.” Hạ Xuyên vẫn trả lời vô cùng thành thực.

Allen: “…”

“Chúng ta đều biết, vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng trước đó, không có gì cần lo nghĩ.” Hạ Xuyên khó được lại bổ sung một câu dài.

Lời này nói ra kỳ thật không có một chút gia công nào, càng khỏi nói có thể nổi lên hiệu quả an ủi người. Nhưng Allen lại không biết bởi vậy nghĩ tới điều gì, còn thật sự chậm rãi bình tĩnh lại, số lần khụt khịt đều ít rất nhiều. Qua thật lâu, cậu bé từ bên hông Hạ Xuyên ngửa mặt lên, lấy mu bàn tay cọ nước mắt còn lưu lại, sau đó có chút ủy khuất than thở một câu: “Nhưng cháu còn chưa nói tạm biệt với nó.”

“Sẽ có cơ hội.” Hạ Xuyên đáp một câu.

Mặc dù anh không biết sẽ là một ngày nào, nhưng mà, luôn sẽ có…

Xét thấy Hạ Xuyên và Thâm Lam căn bản không biết nói chuyện phiếm với trẻ con, mà bọn họ cũng thật sâu tự mình hiểu lấy, cho nên chỉ ở trong phòng Laura chốc lát thì đi ra.

“Các cậu thực sự không gặp may, chọn lúc mặt trời lặn, bỏ lỡ giờ cơm, bọn họ một ngày chỉ ăn hai bữa, sau khi mặt trời lặn sẽ không ăn cái gì nữa.” Laura quay đầu lại quét trong phòng một vòng, nói: “Hai cậu đói không? Đáng tiếc chỗ này của tôi không lưu trữ thức ăn ——”

Chị ta còn chưa nói dứt lời đã bị Hạ Xuyên cắt đứt, anh khoát tay áo nói: “Không đói bụng, chúng ta đi.”

“Căn nhà kia của hai cậu hình như hơi trống, không nhất định có cành gỗ khô ráo, nếu như không có thì tới tìm tôi, tôi lấy một nửa cho các cậu.” Laura lại quan tâm bồi thêm một câu.

Lúc này xua tay đổi thành Thâm Lam: “Muốn đống lửa làm gì! Khô muốn chết…”

Hắn vốn đã rất chán ghét thứ nóng hừng hực nướng người ta đến khô cằn rồi, mà Hạ Xuyên cũng bận tâm cảm thụ của hắn, không tính toán nhóm lửa ở trong phòng, huống chi chiếu theo trăm ngày qua, nhiệt độ cũng không tính là quá thấp, cơ thể ẩm ướt quả thật có chút lạnh, nhưng chờ quần áo khô thì tốt hơn nhiều.

Ai ngờ đến buổi tối, bọn họ cũng có chút choáng váng…
Bình Luận (0)
Comment