Đương nhiên ý tứ của mọi người không thể nào là như thế.
Chỉ là trong quá trình lẩn trốn chết cùng với tìm đồ ăn, những người ở đây đã tự động tự phát cam chịu đem Thâm Lam và Hạ Xuyên thành đầu lĩnh, hơn nữa không thể không nói, bọn họ quả thật cũng được tính là càng vất vả công lao càng lớn.
Vì thế mọi người căn cứ ước nguyện ban đầu không thể bạc đãi đầu lĩnh, ngồi vây quanh một vòng lại không hề ăn, chỉ vì chờ Thâm Lam và Hạ Xuyên động thủ trước.
Dù sao bọn họ thật sự không dám cam đoan sau khi vươn tay lấy đồ ăn, bọn họ còn có thể đúng lúc phanh lại, lưu cho Thâm Lam và Hạ Xuyên đủ phân lượng không.
Hơn nữa, bọn họ kỳ thật cũng không nghĩ kỹ rốt cuộc nên ăn mấy thứ này thế nào…
Thâm Lam và Hạ Xuyên đối diện với mọi người một lát sau, rốt cục hậu tri hậu giác lĩnh ngộ đến mấy loại cảm xúc “rắc rối phức tạp” ở nơi này, nên không ngồi ở bờ sông “thương tổn lẫn nhau” nữa.
Hai người đứng lên đi đến bên ba đống đồ ăn trong đám người, ánh mắt Hạ Xuyên trực tiếp lược qua đống “thân củ” kia, dừng ở trên con cá miệng rộng diện mạo hung tàn.
So với “thân củ” có diện mạo một lời khó nói hết với “ốc sông” dính bùn, Hạ Xuyên vẫn thiên hướng về con cá miệng rộng này hơn.
Mặc dù bộ dạng nó cũng không tính là đẹp, nhưng vì bổ sung năng lượng thể lực cũng không còn lựa chọn.
Vì thế, vì mình có thể cho được vào miệng, anh quyết định khai đao những con cá này trước, xử lý bọn nó cho có thể dễ nhìn một ít.
“Thái thành cá miếng?” Hạ Xuyên ngước cằm về hướng đống cá miệng rộng kia, hỏi Thâm Lam.
Đồng thời tay trái đã đem chủy thủ bên hông từ trong vỏ lấy ra, linh hoạt lưu loát lật một vòng ở đầu ngón tay, nắm ở trong tay, Thâm Lam đưa tay ra dấu: “Đầu bỏ đừng ăn, mang độc.
Cái khác tùy ý.”
Mọi người: “…”
Bọn họ nghe được hai chữ mang độc thì choáng váng, há miệng thở dốc nhìn về phía Thâm Lam đang không thèm để ý, nửa ngày không biết nói cái gì.
Ngay cả Hạ Xuyên cũng mang theo thanh chủy thủ, nâng mí mắt liếc hắn một cái, cũng không xuống tay với đám cá miệng rộng kia.
Thâm Lam bị trừng sửng sốt, khoát tay áo nói: “Đừng đụng bộ vị gần tai là được, huống hồ không cẩn thận ăn vào cũng không sao, chỉ là có chút tê miệng.”
Hắn lại chỉ chỉ “thân củ” lăn đầy đất nói: “Khủng long lục địa thường xuyên sẽ tìm đến ăn một ít, hoà dịu độc tính.”
Ý là yên tâm ăn cá miệng rộng kia đi, thật sự sợ, thì ăn hết cá có thể cắn mấy “thân củ” an ủi, không chết được.
Thừa dịp mọi người đều tự cầm mấy “thân củ” ở trong tay suy nghĩ quan sát, Hạ Xuyên liếc Thâm Lam, thấp giọng nói: “Anh ở trong biển cũng sẽ nuốt phải đồ mang độc, cho nên mới phải thường thường lên bờ ăn mấy thứ này?”
Thâm Lam cũng thấp giọng trả lời: “À, không có.
Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy hương vị nó rất ngon, ăn quen thịt rồi, thỉnh thoảng lên bờ thay đổi khẩu vị cũng không tồi.”
Hạ Xuyên: “…”
Anh lại nâng cằm về hướng đống “ốc sông”, mặc dù anh nhìn bộ dáng dính tầng bùn của chúng nó thì không có ý định ăn, nhưng vẫn thay những người khác hỏi Thâm Lam một câu: “Cái kia, có độc không?” Anh ngay cả câu “Anh nếm qua chưa” cũng bỏ bớt, anh tin tưởng phàm là đồ ăn mọi người có thể tìm tới, thì tám chín phần mười Thâm Lam đều đã hưởng qua hương vị.
Thâm Lam lắc đầu: “Không có độc, tùy tiện ăn.
Chẳng qua…” Hắn có chút ghét bỏ liếc đống “ốc sông” kia một cái, dừng chốc lát bổ sung nói: “Bọn họ vui vẻ là tốt rồi.”
Lời này không cần hỏi Hạ Xuyên cũng có thể phiên dịch ra: Khó ăn muốn chết.
Chẳng qua vấn đề này cũng không cần phải nói với mọi người, dù sao anh chỉ quản thứ này có thể ăn chết người hay không thôi, về phần khẩu vị thế nào thì đó là chuyện của người ăn, không liên quan đến anh.
Biết được những thứ này đều có thể ăn, Hạ Xuyên cũng không mở miệng nữa, lập tức đi đến đống cá miệng rộng nửa ngồi xuống, tùy ý xách lên một đuôi cá, chủy thủ trong tay đã linh hoạt hành động.
Tuy rằng anh không nấu cơm được, nhưng phàm là việc liên quan đến dùng đao thì anh đều vô cùng am hiểu.
Vì thế động tác dứt khoát lưu loát xử lý cá miệng rộng, không có một chút dài dòng, phân phút đã thu phục xong một con ——
Đầu cá mọc một miệng răng thép dài bị anh để ở một bên, mặc dù con cá kia chỉ còn lại có nửa người cũng đã dài bằng một cánh tay.
Hạ Xuyên dán ở giữa xương cá, xảo diệu tránh được nội tạng khí quan, tách tất cả thịt ra, chia thành hai nửa bày trên mặt đất, một chút máu tanh cũng chưa dính vào.
Anh lại dùng hai ba lần thái hai nửa thịt thành miếng, chỗ liền với da cá chỉ chừa lại một đường, dính không đứt.
Sau đó mỗi người một nửa ném cho hai người cách anh gần nhất.
Chỉ trong chốc lát, anh đã xử lý sáu con cá miệng rộng, tính cả anh, một người được chia thịt của nửa con cá, còn Thâm Lam… thì phân trước cho thịt cả con.
Hạ Xuyên không quen cùng ăn chung đồ với người khác, nên mang theo chỗ thịt kia, trở lại bờ sông tìm chỗ mặt cỏ ngồi xuống.
Anh mới vừa rửa sạch thanh chủy thủ thu vào trong vỏ, Thâm Lam đã ôm một đống đồ ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau khi ngồi xuống, hắn đem đồ ôm trong tay toàn bộ nhét đến trước mặt hắn và Hạ Xuyên, nâng cằm với Hạ Xuyên: “Ăn!”
Vì thế, “thân củ” mọc mụn nhọt từng khối da lại lăn vào trong tầm mắt của Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên: “…”
Anh yên lặng dời mắt, nhìn không chớp mắt vào con sông đối diện cùng với những nơi khác quanh mình, nhặt miếng cá bắt đầu ăn.
Ở dưới hoàn cảnh này, không ai đề nghị nhóm lửa nướng cá với “ốc sông” lên ăn.
Đã trải qua từng lần chạy trốn sống chết, bọn họ tạm thời cũng không quá muốn nhìn thấy thứ gì liên quan đến lửa, huống hồ với tình huống hiện nay, bất luận là lo lắng từ phương diện thiếu dưỡng khí cũng được, hay là lo lắng về nhiệt độ cũng thế, lửa – thứ này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi…
Cá miệng rộng không hổ là Thâm Lam tự mình xuống tay bắt, đồ ăn bá chủ thừa nhận, hương vị đều rất không tồi, trên đường trốn chết còn có thể ăn vào thứ này, mọi người quả thực thỏa mãn sắp khóc.
Lúc này vẫn chỉ là đang khoa trương, rất nhanh, bọn họ lại thật sự khóc…
Bởi vì sau khi bọn họ ăn hết thịt cá, cảm thấy trong bụng vẫn còn trống không rất nhiều, nên ồn ào chọn một hai “ốc sông” đến ăn.
Kết quả mất sức nửa ngày lấy thịt “ốc sông” ra, vừa mới cho vào mồm, đã bị thứ nước mà nó tràn ra kích thích rơi lệ.
So với bóc hành tây còn có hiệu quả lớn hơn…
Hạ Xuyên quay đầu lại mắt nhìn đám người phía sau khóc thành một đoàn: “…”
Thâm Lam mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, hiển nhiên cảm thấy vui tai vui mắt.
Hắn nhìn náo nhiệt phía sau, ngậm miếng cá sống, còn không quên trông coi Hạ Xuyên bên người, quả thực bận vô cùng ——
Hắn thấy Hạ Xuyên ăn xong thịt nửa con cá rồi, lại không có ý tứ đưa tay đi lấy “thân củ”, nên cúi đầu lựa trong cái đống hắn ôm tới một hồi, cuối cùng lựa ra một củ tương đối đỏ thẫm, đưa tới trước mắt Hạ Xuyên, lời ít mà ý nhiều nói: “Cắn một miếng.”
Khóe miệng Hạ Xuyên khẽ giật, yên lặng xoay mặt.
Thâm Lam: “…”
“Như vậy đã no rồi?!” Thâm Lam nói với vẻ mặt khó có thể tin.
Hạ Xuyên khụ một tiếng, gật gật đầu, lại bồi thêm một câu: “Ừ.”
Thâm Lam lại đem “thân củ” đỏ thẫm kia chuyển đến trước mặt anh, nói: “Cơm xong lót dạ.”
Hạ Xuyên: “…”
Thấy anh vẫn không có ý tứ quay mặt lại, Thâm Lam hai ba miếng nuốt lấy cá sống trong tay, gãi gãi quai hàm, thu hồi “thân củ” về trước mặt mình lật nhìn một chút, đang buồn bực, Dennis đột nhiên từ bên cạnh ló đầu, nhỏ nhẹ nói: “Bá chủ anh còn nhớ rõ tôi đã nói với anh không, bá chủ, Hạ Xuyên ăn cái gì không hỏi cái khác, chỉ có một yêu cầu, bề ngoài đẹp…”
Hạ Xuyên: “…”
Thâm Lam: “…”
Bá chủ đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên ở trong thạch động giữa biển, hắn đem thịt con cúc đá đưa cho Hạ Xuyên, cậu cũng là một bộ không quá muốn thử, mãi đến khi Dennis nhắc nhở, nạo hết giác hút trên xúc tu con cúc đá, Hạ Xuyên mới nhận lấy thịt.
Dennis nói giúp Hạ Xuyên xong, lại mượn gió bẻ măng cầm đi mấy “thân củ”, giấu đi tìm nơi thủ tiêu tang vật.
Thâm Lam nhìn nhìn mặt nghiêng của Hạ Xuyên, lại nhìn nhìn “thân củ” trong tay, đối với Thâm Lam luôn coi hương vị là tối thượng, đồ ăn lớn thành cái dạng phẩm chất đạo đức gì cũng dám hạ miệng đột nhiên cũng suy nghĩ ra một chút khác nhau của đẹp xấu.
Vì thế không nói hai lời, vươn tay về hướng bên hông của Hạ Xuyên, tính toán xử lý “thân củ” này giống lúc xử lý thịt con cúc đá.
Tuy tính cảnh giác của Hạ Xuyên rất cao, đối với Thâm Lam lại không hề phòng bị, anh liếc thấy động tác của Thâm Lam, cũng hiểu hắn đang muốn lấy chủy thủ bên hông anh, nên không né tránh, mặc hắn lấy đi.
Quần áo anh ngâm nước còn chưa khô, vải dệt ướt đẫm dán ở trên da anh, bởi vì ngồi mà phần eo hơi cong, vẽ ra đường nét thắt lưng căng đầy, thoạt nhìn dáng người cực kỳ cân xứng.
Thâm Lam trừng mắt nhìn, cũng không biết là bị vây ở tâm tính thưởng thức, so sánh hay là cái gì khác, lúc ngón tay sắp chạm được chuôi chủy thủ lại rẽ ngoặt, rơi vào bên hông Hạ Xuyên, thuận tay nhéo hai cái, giống như muốn thử xem cơ thể Hạ Xuyên được luyện ra thế nào.
Hạ Xuyên: “…”.